Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 6: Rio Ardo

Mỗi một thợ săn, học giả, thậm chí tư tế và giáo chủ đã vì thánh điện kiệt xuất cống hiến, bọn họ lúc sống hoặc làm theo ý mình, tức là sau khi chết cùng tụ tập ở Yadorote, có thể vì để tiện ban đêm cùng mọi người rời giường, chào hỏi hàng xóm một chút, tâm sự về thời tiết hoặc đánh bài gì đó.

Chỉ có một ngoại lệ, đó là vị thích giả thần bí – đại giáo chủ Rio Ardo. Làm người sáng tạo kết giới, chiến công của ngài hiển hách ngàn đời, đại khái chính vì vậy, vị đại giáo chủ này sau khi chết còn chơi một trò lớn – Ngài xây cho chính mình một tòa lăng tẩm, cũng từ chối vào Yadorote.

Sẵn nói luôn, mộ của đại giáo chủ Rio Ardo nằm bên trong thánh điện.

Nhìn từ góc độ này, ngài quả thật là một người đàn ông khiến người ta sợ hãi. Lúc còn sống thì làm chủ nhân thánh điện, công việc lớn nhỏ đều do ngài định đoạt, chết rồi còn ăn vạ không chịu đi, trở thành người duy nhất có quyền tạm trú thi thể trong thánh điện.

Tuy nhiên nhiều năm đã qua, cơ hồ chẳng còn ai biết đại giáo chủ trong truyền kỳ này đến tột cùng là giấu di hài của mình ở góc nào của thánh điện, chỉ có trung tâm hoa viên là còn pho tượng đại giáo chủ. Dần dà, mọi người đều cho rằng đấy là nơi ngài được chôn cất, ngày 16 tháng 11 hằng năm cũng sẽ có người đến đây tặng hoa.

Pho tượng đại giáo chủ cách xa pho tượng cường tráng mạnh mẽ của Carlos, thoạt nhìn thì ngài cực kỳ trẻ, vận áo choàng giáo chủ, tà áo thật dài chấm đất, hơn phân nửa tóc rũ trên vai, đuôi tóc xoăn lại. Một tay ngài cầm quyền trượng tượng trưng của giáo chủ, một tay thả bên người, đầu ngón tay nâng niu một đóa tường vi nở rộ, cúi đầu, gương mặt hạ xuống, thoạt nhìn tựa như một nhà thơ u buồn, hướng về phương có Yadorote.

Nghe nói pho tượng này là đại giáo chủ năm đấy tự kiến tạo nên – Đương nhiên, bản thân thứ đấy không thể bảo tồn được nhiều năm như vậy, thánh điện vì để du khách chụp ảnh mà không thể bày ra một đại giáo chủ thiếu lỗ tai sứt cái mũi, đã sửa đi chữa lại bảy tám cái.

Có người nói, gương mặt u sầu hướng về Yadorote, cho thấy đại giáo chủ đang bi ai vì cái chết của các anh hùng, lại có người nói, đấy là ngài đang nhớ đến người yêu không biết danh tính đã thiên nhân vĩnh cách*.

Dưới pho tượng có một hàng chữ nhỏ không rõ lắm, viết: Mười năm nghĩa là vĩnh viễn.

Rất nhiều năm, đối với ý nghĩa dòng chữ này, các nhà sử học vẫn xôn xao suy đoán đủ thứ.

Ngay buổi chiều sau khi thợ săn Kelsen bị địch hủ không rõ công kích, rồi được trị liệu sư Amy sơ cứu và được đưa vào thánh điện, mặt đất thánh điện bỗng nhiên rung lắc chút ít.

Chẳng những là khu lưng núi, toàn bộ lục địa Sala đều cảm thấy được cơn chấn động đến sâu từ trong lòng đất này. Xế chiều hôm đấy, TV phát trực tiếp công bố mức độ của động đất nhỏ và tâm động đất – Động đất nhỏ thường xuất hiện, có choáng nhẹ, chưa tạo thành thương vong, thế nên mọi người nhanh chóng xem nhẹ.

Nhưng ở một nơi sâu trong thánh điện, một pháp trận phong ấn cửa mật đã ẩn mình cả ngàn năm, đột nhiên tỏa ra một vần sáng trắng ngà.

Mật thất đè một pháp trận vô cùng lớn – đó chính là nhân kết giới trong truyền thuyết, được tầng tầng ma pháp bảo vệ, một quan tài thủy tinh đặt bên cạnh trận pháp.

Trong quan tài có một người thanh niên đang nằm, gương mặt bình an – tựa như không phải hắn đã chết, mà chỉ đang ngủ.

Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ hoảng hốt la lên, vì người con trai này giống đại giáo chủ Rio Ardo trong hoa viên đến kinh người.

Nhưng... Một thể xác mà lại có thể không mục rữa suốt ngàn năm sao?

Mặt trên của quan tài thủy tinh vẽ một vòng lại một vòng hoa văn pháp trận, trong quan tài lại không như mọi người thường nghĩ, hầu như chẳng có bất kì vật gì bồi táng – ngoại trừ một đóa hoa, đó là một đóa hoa tường vi hàng thật giá thật, kiều diễm đến mức phảng phất như mới vừa bị người ta ngắt xuống trong sương sớm mai, an tĩnh nằm trên tay người con trai nâng niu như bảo bối, dưới tác dụng của năng lượng thần bí nào đó, đã nở rộ hơn ngàn năm.

Động đất nhỏ ở Sala nhanh chóng ổn định lại, nhưng chấn động trong mật thất vẫn chưa dừng, trận pháp đã vận hành ngàn năm, ánh sáng có vẻ hơi ảm đạm, trong lúc chấn động, chậm rãi lộ ra một góc bị hỏng, tro bụi từ đỉnh mật thất rào rào rơi xuống, mà ngay trong quá trình này, một ánh sáng xanh mỏng mảnh ở trên quan tài thủy tinh cạnh đó chuyển động lên, như đang xâu chuỗi lại những tia lửa pháp trận trên quan tài thủy tinh, cuối cùng nhập hết vào thể xác người con trai.

Không biết qua bao lâu, một giọt sương sớm lăn xuống từ cánh tường vi trên tay hắn, trượt dài theo ngón tay tái nhợt của người đàn ông nọ.

Mà vị "Người đẹp ngủ" này tựa hồ cảm thấy sương sớm lạnh băng, ngón tay ngàn năm cứng ngắc của hắn đột nhiên khẽ giật, may mắn không ai thấy một màn như vậy – xét thấy hắn liền cứ thế vui vẻ trở thành xác chết bật dậy.

Không biết qua bao lâu, nơi sâu trong mộ huyệt truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp.

Mà lúc này, Johan đang ở nhà Gaer, cung cấp cho đám hậu bối 'vô tri' một "Buổi tọa đàm phổ cập kiến thức địch hủ thời tiền sử."

"Sói Vực Thẳm là một loại địch hủ." Johan thích thú dựa trên sofa, yêu thích không buông mà ôm một hộp chocolate, thứ đó hiển nhiên đã mê hoặc cậu. Còn quý ngài Ivan Grado ở đối diện thì vẻ mặt mờ mịt. Johan nhìn cậu một cái, nhịn không được hỏi:

"Sao vậy, mấy người bây giờ không còn phân cấp địch hủ nữa?"

Thật mất mặt – Louis nhéo nhéo mũi, lạnh lùng liếc nhìn Ivan: "Cậu Grado, tôi đại diện cá nhân nói cho cậu biết, cậu sẽ nhận được đơn thông báo "Thi lại sau khi tốt nghiệp" của khoa Lịch Sử – Đặt cấp bậc phân loại địch hủ nguy hiểm quả thật là thói quen thời cổ, nhưng sau thời đại giáo chủ Ardo thì chúng tôi đã có kết giới, chỉ còn chút ít địch hủ là cá lọt lưới, chúng nó có thể tránh được lớp kết giới, chuyện phân cấp dần dần không còn được nhắc nữa."

Gaer để ý thấy lúc vị tư tế ấy nghe được "đại giáo chủ Ardo" vẻ mặt khẽ thay đổi, nhưng thực nhanh che giấu đi, trầm mặc một hồi, cậu hỏi: "Ardo?"

"Đại giáo chủ Rio Ardo."

Johan hạ mắt, hơn nửa ngày, mới thấp giọng cảm thán với một ngữ điệu có chút kì lạ: "Đó quả thật là một thành tựu ghê gớm."

Bọn họ rốt cuộc cũng hỏi được thời đại chính xác của Johan, vị tư tế thần bí không e dè mà nói cho họ biết, ngay một khắc trước cậu còn đối đầu với bọn Hắc Bào, điều này khiến thân phận của cậu lại thêm khó xác định, Hắc Bào Chi Loạn là một thời đại cực kì chấn động, ngay cả đại giáo chủ Ardo cũng tự mình tham chiến, tư tế chấp kiếm thay đổi ít nhất 5 – 6 người nhậm chức, một người tiếp một người đều chết sạch trên chiến trường, đến cuối cùng đã không kịp ghi lại tên của người kế nhiệm.

"Có một cấp bậc gọi là cấp Ác Ma." Louis cho rằng nhắc đến thời đại của cậu sẽ làm vị tư tế này có cảm giác không thoải mái, vì thế săn sóc tiếp lời cậu "Nói cách khác, chúng có thể ở trình độ nhất định ra lệnh cho địch hủ khác phục vụ cho chúng. Nên 'Satan' trong truyền thuyết kì thật là một địch hủ cấp Ác Ma, chẳng qua nó là Ác Ma cấp cao nhất, vì nó có thể dùng địch hủ cấp Ác Ma khác."

"Không sai." Johan phục hồi tinh thần, nhanh chóng cầm một viên chocolate cho vào miệng, không khéo, viên này lại nhân một đống xanh biếc xanh biếc, vị bạc hà dày đặc lập tức làm ngũ quan cậu nhíu lại: "Tôi thế mà ăn đến khe răng rồi!"

Ký ức về một ngụm bọt biển cay xè ban sáng vẫn còn mới tinh trong đầu cậu.

"Tôi đoán là cậu muốn nói đến kem đánh răng." Gaer tốt bụng nhắc nhở.

Johan ho khan một tiếng, chớp chớp mắt, ngồi nghiêm chỉnh lại ý đồ lảng sang chuyện khác:

"Thôi chúng ta nói tiếp, Sói Vực Thẳm cấp Ác Ma cũng không phải loài khó đối phó, động tác của chúng rất nhanh, nanh vuốt là vũ khí sắc bén, thông thường xuất hiện thành đàn, thích ăn tim người. Nói rộng ra, trái tim của bất kỳ kẻ nào cũng là thức ăn của chúng, nhưng Sói Vực Thẳm dễ bị hấp dẫn nhất là "Trái tim tràn ngập ghen ghét". Tôi nghĩ các cậu hẳn biết, bất kể tốt đẹp hay xấu xa, cảm xúc mãnh liệt của nhân loại đối với đám quái vậy ấy, đều là mỹ vị phi thường."

"Vết thương trên người Kelsen chỉ có một." Gaer nghĩ nghĩ, nói "Phải chăng khả năng là chỉ có một con Sói Vực Thẳm công kích hắn?"

"Không thể xác định như vậy." Louis lắc đầu "Hơn nữa dù là một con, cũng không thể xuất hiện trên đại lộ, không có tiền lệ địch hủ cấp Ác Ma lọt qua kết giới."

Đúng lúc này, trên người Gaer, Louis và Amy đồng thời vang lên tiếng trống triệu hoán, Johan tròn mắt nhìn đông ngó tây, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, rồi cậu chú ý thấy Gaer lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ bẹp bẹp màu đen, chọt vào mặt trên một cái, mặt ngoài hộp nhỏ đột nhiên sáng lên.

Cánh tay Johan thò đến gần Gaer cầm lòng không được mà căng thẳng một chút, tựa như bị hoảng.

"Là thư của đại giáo chủ đương nhiệm." Gaer nhìn cậu cười cười "Bị tôi báo cáo về chuyện Sói Vực Thẳm, ngài ấy hẳn là gấp gáp trở về chủ trì hội nghị... Chuyện của cậu tôi cũng nói qua với ngài, hy vọng cậu đừng để ý, chẳng qua đại giáo chủ tỏ vẻ là ngài sẽ tự mình đến gặp cậu."

Không biết Johan có nghe lọt không, dù sao ánh mắt cậu dán lại trên di động trong tay Gaer mãi không đi, đánh giá hồi lâu, mới nóng lòng muốn thử mà hỏi: "Cậu nói là thư ở trong này?"

"Đúng vậy."

"Oa......." Người con trai mắt màu ngọc bích cảm thán như một đứa trẻ "Thật ghê gớm, các người làm sao mà nhét nó vào được vậy?"

"Tôi nghĩ là thông qua tín hiệu vô tuyến." Gaer giải thích, tóc Johan cực kỳ tốt, rất mượt mà, bị cậu trai hiếu động ấy buộc chắc lại bằng một dây lụa mới, cảnh này càng làm cậu thoạt nhìn trẻ tuổi hơn, cơ hồ không khác lắm với Ivan – Chẳng qua Gaer kinh ngạc nghĩ, người và người khác nhau thật lớn "Cậu có thể dùng cái này liên hệ với người khác, có thể gửi thư, cũng có thể thông qua nó để nói chuyện với đối phương."

"Cái gì? Có thể nói chuyện? Cùng với một người ở chỗ khác sao?"

"Đúng vậy, cậu nói chuyện thì đối phương sẽ nghe thấy, không cần phải gân cổ gào lên." Gaer phủ thêm áo khoác rồi đứng lên, đưa cho Ivan một tấm thẻ tín dụng và một chùm chìa khóa "Chúng tôi phải về thánh điện một chuyến, Ivan, cậu có thể ở lại chăm sóc cậu Smith không? Tôi cho rằng cậu ấy cần một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày. Nói thẳng thì cậu có thể dẫn cậu ấy đi dạo gần đây không?"

"Dạ! Thưa thầy Shadden! Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Ivan đột nhiên kích động dọa Johan nhảy dựng – Rất ít người có thể ồn ào đến tai của cậu.

Louis quả thật xem thường đến mức liếc cậu ta một cái còn lười.

"Đúng vậy." Huấn luyện viên khắc nghiệt Megreet không chút quan tâm mà châm chọc "Cậu sẽ phát hiện 'nhiệm vụ' này so với đối phó một con địch hủ thì thích hợp với cậu hơn, thợ săn sợ máu à, thật là gặp quỷ – Nếu cậu có thể sống qua kỳ thực tập, nhớ rõ lăn đến chỗ tôi thi lại."

Amy ở bên cạnh chợt nhớ đến cái gì, hét lên: "Á! Tôi còn chưa trang điểm! Gaer đáng chết, anh thế mà khiến tôi dùng mặt thật đối mặt với ngài Louis!"

Ngay sau đấy, còn không đợi ánh mắt người khác rơi xuống mặt hắn, Amy tựa như bị tạt axit, che mặt thét chói tai chạy biến.

Gaer: "........"

"Cậu ấy nếu để ý sẽ biết rằng cậu ấy đã dùng mặt mộc đó đối diện anh suốt mười ba tiếng đồng hồ." Gaer nói với Louis "Mặt khác tôi cảm thấy nếu cậu ta không chà mặt mình đến giống đèn xanh đèn đỏ, thoạt nhìn sẽ càng thuận mắt một chút, anh nghĩ sao?"

Chân mày của vị học giả trẻ tuổi nhăn thành bánh quai chèo, anh nom như sắp bị câu này của thằng bạn tốt làm tức giận, thấp giọng rít lên: "Biểu tình đó của anh là gì? Anh cho rằng tôi sẽ hứng thú với một gương mặt rực rỡ như vỉ pha màu? Dù cậu ấy vẽ đôi mắt thành gấu mèo thì liên quan gì với tôi? Không, liên, quan!"

Cơ mà máu giận sôi của anh đột ngột bình tĩnh – Lúc đi ra đường quay đầu lại với Johan, anh trông cực kì nho nhã và lễ độ: "Khiến cậu chê cười rồi, hy vọng cậu có một buổi chiều vui vẻ."

Nói xong, anh xoay người liền đi, bước chân rất nhanh, lưu lại cho Gaer một tiếng cười thẹn quá hóa giận.

Trên lầu vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Amy trong thời gian ngắn nhất đã trang điểm sửa soạn đến tận răng, hắn cuốn theo góc váy, mang theo một làn hương thơm đến mức có thể chết gián chạy như bay xuống: "Ngài Louis thân ái, chờ tôi!"

Johan: "Hắt xì..."

Ivan: "Hắt xì..."

Amy như nhớ đến cái gì, lúc lướt ngang qua Johan thì dừng lại, sau đó quay qua ôm chầm cổ cậu, lấy tốc độ tia chớp, dùng cái miệng như chậu máu to hôn mặt cậu một cái: "Nhớ phải uống thuốc nha nhóc đẹp trai, buổi tối mẹ trở về sẽ kiểm tra."

Johan đờ đẫn duỗi tay lau mặt một phen, lau son môi Amy để lại cho cậu ra một tảng dấu vết hiện trường gϊếŧ người cực lớn.

"Trị liệu sư Berg vô cùng nhiệt tình" Ivan cười gượng một tiếng "Nhưng mà cậu tốt nhất đi rửa mặt trước đi."

Johan: "A, hắt xì!"