“Tinh hạch này là lấy ra từ trong đầu của con chó thoái hóa ở bên ngoài.”
Thượng Ất nói, đứng dậy lấy tinh hạch cầm trong tay, để nó hứng ánh mặt trời
từ cửa thông gió, mắt nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch có màu đỏ như máu
khiến người ta mê ly, dường như không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Bành
Lỵ, đang dùng sức lau sạch tay vào quần áo.
“Không chỉ trong đầu của con chó thoái hóa kia có loại tinh hạch năng lượng
này, tất cả sinh vật bên ngoài, kể cả động vật có vυ', sâu, thậm chí… Trong cơ
thể thực vật tiến hoá cao cũng có thể có loại tinh hạch năng lượng này.”
Thượng Ất nói, quay đầu lại nhìn Trần Phóng đang chơi đùa cùng con trai, cuối
cùng không nói hai từ “Con người” đó ra. Có một số việc bây giờ không thích
hợp để nói ra. Ba tháng tiếp theo, cho dù là con người có trình độ tiến hóa
cao nhất, cũng bắt đầu bị thoái hóa do ảnh hưởng từ phóng xạ tia X. Từ đó,
những sinh vật khác cũng như con người sẽ xuất hiện tinh hạch năng lượng trong
đầu. Khi đó, những người sống sót sẽ biết được tinh hạch năng lượng quý giá
như thế nào, điên cuồng đến mức không thể kiềm chế được. Trong mắt bọn họ,
đồng loại chỉ là một thứ chứa đựng tinh hạch năng lượng mà thôi.
Từ đó về sau, ngoại trừ mấy khu căn cứ, vùng đất hoang nơi biên giới đều có
thể thấy được cảnh đập đầu thi thể con người. Đương nhiên còn có những bộ phận
khác, không chỉ lấy đi tinh hạch trong đầu, còn có những bộ phận khác trên
thân thể, đặc biệt giống như ngực của Đỗ Giai Tuệ, đó là bộ phận mềm mại có
hương vị ngọt ngào đến mức không thể tưởng tượng đưuọc. Thú thoái hóa ăn thịt
người, người thoái hóa ăn thịt người, người ăn thịt người! Đây là sự thật vào
thời tận thế, không có zombie trong tiểu thuyết, chỉ có bị chết đi rồi vào
trong bụng người khác thôi.
Trần Phóng còn đang trong thời kỳ cho con bú, Thượng Ất không muốn hù dọa cô
và con trai, cho nên những cảnh tượng đó chỉ xẹt qua trong đầu, sau đó lập tức
biến mất ở sâu trong đầu hắn.
“Không được, như vậy quá nguy hiểm, chúng tôi không thể làm chuyện này giúp
anh được. Bành Lỵ, hay là chúng ta đi đi, nhanh chóng rời đi ngay bây giờ.”
Vương Vĩ hoảng sợ nhìn Thượng Ất, trong đó chứa đựng cả giận dữ và sợ hãi. Tối
hôm qua tận mắt nhìn thấy Thượng Ất bóp chết tiến sĩ L, bây giờ Vương Vĩ chỉ
cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là tình trạng tiến sĩ L kêu la thảm thiết.
Vương Vĩ đã muốn rời đi sớm rồi, bây giờ nghe Thượng Ất nói như vậy, lại càng
ngồi không yên, lập tức đứng dậy, kéo Bành Lỵ định bỏ đi.
“Thôi đi… Qua cầu rút ván, Bành Lỵ, đây là người đàn ông cô đã yêu nhiều năm
sao? Ánh mắt của cô kém quá.”
Đỗ Giai Tuệ bất mãn liếc Vương Vĩ một cái, miệng nói chẳng kiêng kị chút nào.
Mới vừa rồi còn ăn thức ăn của Thượng Ất, bây giờ lại lập tức trở mặt, một cô
gái hiền lành như Bành Lỵ sao lại có thể nhìn trúng một người đàn ông như vậy
chứ? !
“Cô nói cái gì? Thế nào là qua cầu rút ván? Nếu không phải đến chỗ bọn họ ăn
tiệc đầy tháng của con anh ta, tôi và Bành Lỵ sẽ bị nhốt ở đây sao? Đỗ Giai
Tuệ, cô còn chưa biết đâu, đêm qua Thượng Ất đã gϊếŧ chết cảnh sát và tên tiến
sĩ L kia rồi, chẳng lẽ cô không lo cảnh sát sẽ tìm đến tận đây rồi bắt hết
chúng ta lại sao? Không lẽ mấy người đều tin lười Thượng Ất nói sao? Chỉ là
xuất hiện mấy con chó dại mà tôi, mọi chuyện sớm muộn gì cũng sẽ qua thôi. Mấy
người đều là kẻ điên, tôi muốn về nhà!”
Vương Vĩ càng nói, tâm trạng lại càng kích động, Bành Lỵ đứng bên cạnh anh ta
cắn môi, dường như hạ quyết tâm rất lớn, mở miệng nói: “Giai Tuệ, cậu đừng
hiểu lầm, Vương Vĩ không phải loại người không hiểu việc báo đáp người khác.
Có thể là anh ấy bị dọa sợ rồi. Mình cũng đồng ý với lựa chọn của Vương Vĩ,
chúng mình có nhà, không thể đợi ở đây được. Còn chưa kịp nói cho mọi người,
tôi và Vương Vĩ đã vay tiền mua nhà ở Thủ đô, ở khu vực lân cận Thành Nam.
Phòng cưới chuẩn bị khoảng một tháng, khi đó, chúng mình sẽ cử hành hôn lễ,
Gia Tuệ, cậu nhất định phải tới làm phù dâu cho mình đấy.
Hôn lễ? Một tháng nữa? Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Bành Lỵ, Thượng Ất không
nói gì, chỉ im lặng.
Bành Lỵ và Vương Vĩ suy nghĩ thật đơn giản, làm sao có thể cử hành hôn lễ được
nữa chứ? Một tháng sau, phóng xạ sóng từ lại quét cả toàn cầu một lần nữa, khi
đó thú thoái hóa sẽ tăng lên gấp mấy lần, đến việc có thể sống sót cũng là một
vấn đề, cử hành hôn lễ… Hay là thôi đi.
“Cũng được, mỗi người có chí riêng, nếu các người phải đi thì tôi cũng không
ngăn cản nữa. Ngoài cửa ra vào có thức ăn, xem như vì cô là bạn học của Trần
Phóng, tôi tặng cho hai người, đi cẩn thận.”
Thượng Ất nói, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không để ý đến Bành Lỵ và Vương Vĩ
nữa. Từ đây đến khu vực ở Thành Nam khoảng 13km, trong đó có một cái công
viên, ba cái chợ ngoài trời, còn có một vườn bách thú tư nhân. Mặc dù vận may
của Bành Lỵ và Vương Vĩ có nghịch thiên, có thể bình yên vô sự tránh thoát tất
cả thú thoái hóa nhưng trong lúc này, tất cả con đường lớn nhỏ có vô số người
xuống đường cướp bóc, nhất định khiến cho hai người kia cửu tử nhất sinh. Cho
nên, Bành Lỵ và Vương Vĩ chết chắc rồi.
“Này, đội trưởng đặc công, anh không đi sao? Tôi nhớ ngày hôm qua anh nói phải
đi mà.”
Thấy Bành Lỵ và Vương Vĩ khong hề quay đầu đi thẳng ra cửa, Phủ Hoàng Long
ngẩng đầu nhìn về phía Diền Ba, trong mắt chứa đựng sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không có
chút thiện cảm nào. Cái này cũng khó trách, mấy giờ trước, Điền Bá còn đem
theo nhiều cảnh sát đến gây khó dễ cho Phủ Hoàng Long, bây giờ tình huống thay
đổi, đến lượt Thượng Ất quyết định, Phủ Hoàng Long đương nhiên muốn lấy lại
danh dự của mình.
“Tôi đổi ý rồi, tạm thời không đi, chờ cứu viện.” Sắc mặt Điền Bá bình tĩnh,
chuyên tâm uống ly trà trước mặt: “Tối hôm ta tôi đã gọi đến tổng bộ, biết
được vợ của tôi đã được một người đồng nghiệp đón đi, trước mắt tạm thời an
toàn. Tôi cũng nhận được tin tức từ tổng bộ, giữa trưa ngày hôm qua, một vì
sao đột nhiên xuất hiện trên bầu trời trái đất. Căn cứ vào những kiểm tra đo
lường, đường kính của ngôi sao này bằng khoảng mười một phần năm trái đất.
Không ai biết rõ nó từ đâu đến, tại sao lại xuất hiện trên bầu trời trái đất
nhưng có thể khẳng định được rằng, bắt đầu từ giữa trưa ngày hôm qua, các nơi
trên cả thế giới liên tục xuất hiện chuyện động vật tấn công người, vì thế rất
nhiều quốc gia đã tuyên bố tình trạng giới nghiêm.
Giọng nói của Điền Bá hơi khàn, gã ta nâng ly trà lên uống một hớp lớn, ánh
mắt kỳ lạ nhìn Thượng Ất một cái rồi nói tiếp.
“Tất cả mọi người đoán ngôi sao thần bí kia chính là nguyên nhân khiến cho
động vật nổi điên nhưng không có bất kỳ ai có thể giải thích nguyên nhân rõ
ràng. Tôi đoán chuyện này, từ khi bắt đầu, trong lòng Thượng Ất đã biết rõ
phải không? Anh có thể giải thích cho mọi người biết rốt cuộc là có chuyện gì
xảy ra không?”
“Tôi biết cũng không nhiều hơn anh, hơn nữa tôi cũng không có nghĩa vụ phải
giải thích với anh. Anh muốn ở lại thì cũng được, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh
của tôi là được. Trước đó, anh phải giải thích rõ làm sao anh có thể liên lạc
với tổng bộ cảnh sát? Theo như tôi biết, hiện tại thư điện tử cũng đã bị ngắt
rồi, đừng nói cho tôi là anh dùng bồ câu đưa tin.”
Thượng Ất lạnh lùng nói, mặc dù Diền Bá tỏ vẻ rất thành khẩn, gần gũi, nhưng
Thượng Ất không tin lời gã ta nói… Đây là kinh nghiệm phải trải qua cả đời thê
thảm đau đớn có được, ngoài vợ con, Thượng Ất không tin bất cứ ai.
“Không cần coi thường người khác quá, tốt xấu gì thì tôi cũng là đội trưởng
đặc công, nối mạch điện đơn giản, giải mã không làm khó được tôi. Nhà của anh
có rất nhiều dây mạng, nếu muốn liên lạc với bên ngoài thực sự rất dễ dàng.”