Không thể dùng sức mạnh thì phải dùng trí tuệ, cậu ta đã chắc chắn mình có bí
mật, mình cho hắn ta biết một phần thì thế nào? Trong thời tận thế đã bị ép
buộc phải học được cách anh lừa tôi gạt, giờ phút này Thượng Ất sử dụng vô
cùng nhuần nhuyễn.
“Mua bán lớn?”
Theo bản năng, Hầu Tử đoán được Thượng Ất đang nói dối. Hắn ta đã từng là
người đứng đầu trong quân đội, khả năng phán đoán của Hầu Tử khá nhạy cảm. Dựa
vào khả năng phán đoán của mình, hắn ta có thể đoán ra được mọi chuyện sẽ phát
triển như thế nào, điều này khiến cho hắn ta có thể bảo toàn được tính mạng,
hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, mãi đến khi vợ con xảy ra chuyện ngoài
ý muốn…
“Không lâu sau nữa sẽ có một loại bệnh dịch lan tràn khắp cả thể giới, chính
phủ đã nghiên cứu chế tạo ra một loại vắc - xin mới để chống lại loại dịch
bệnh này. Tôi biết vắc - xin đó đang ở đâu, như thế nào, có dám đi theo tôi
làm một việc, lén lấy vắc - xin đó đi?”
Thật thật giả giả, chính là cách lừa gạt người tốt nhất. Nếu như không nói
thật một chút, Hầu Tử nhất định sẽ không mắc câu. Thượng Ất biết rõ Hầu Tử sẽ
không dễ dàng tin tưởng mình, cho nên để lộ ra một ít tin tức thật.
“Bệnh dịch? Vắc- xin? Anh định làm giàu từ tai họa của quốc gia sao?”
Ánh mắt Hầu Tử nhìn về phía Thượng Ất nảy sinh biến hóa, tò mò chậm rãi biến
thành khinh bỉ, trong nháy mắt bị sự lạnh lẽo thay thế. Đối với việc Thượng Ất
gϊếŧ cảnh sát cướp súng, trong lòng Hẩu Tử không cảm thấy phản cảm mà còn âm
thầm khen ngợi. Hắn ta thấy rõ ba người Triệu Lệ Quyên kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thượng Ất
như thế nào, bàn bạc cách hãm hãi Thượng Ất ra sao. Hai người cảnh sát kia
cũng chẳng phải hạng người tốt gì, thứ rác rưởi như vậy thì cứ gϊếŧ đi, chuyện
đó không đáng để ý. Nhưng mà Thượng Ất còn định trộm thuốc… Trong mắt Hầu Tử
nổi lên sự độc ác nhưng lập tức trở nên trống rỗng, không có sức sống.
“Không sao cả, chính mình cũng đã từng đi theo con đường chính nghĩa và công
bằng, đồng thời tuyên thệ rằng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ điều đó. Vậy mà
đất nước này đã trả lại cho mình cái gì? Hai cỗ thi thể lạnh băng và một tờ
giấy phán tử hình. Toàn bộ thế giới này đã không còn ý nghĩa gì đối với mình
rồi hắn có làm gì thì liên quan gì đến mình. Mình chỉ cần bảo vệ hắn đến khi
lấy lại được năm triệu của Lợi Hổ, sau đó mình sẽ không bao giờ… thiếu nợ nhà
họ Lợi nữa” Anh ta nghĩ
“Thuốc đó đang ở đâu?
“Ở bệnh viện trung tâm nằm giữa ngã tư Kim Hà, quận Thiên Đàn, nếu như vẫn còn
thời gian, có thể lấy thêm một ít thuốc nữa.”
Thượng Ất nhìn chằm chằm Hầu Tử đang gửi tin nhắn về địa điểm của bệnh viện ra
ngoài, Thượng Ất hiểu được, đối phương cũng không tin hắn, cũng như hắn không
tin đối phương. Thượng Ất không biết hắn ta nhắn tin cho ai, nếu như là Lợi
Hổ… Thượng Ất không khỏi nhớ tới lúc mình lừa gạt năm triệu của Lợi Hổ, mọi
chuyện đã phát triển vượt ra khỏi tầm khống chế của hắn, hoàn cảnh bây giờ đã
trở nên vô cùng phiền phức.
“Anh ở nhà chờ đi, trưa mai tôi sẽ đưa thuốc đến. Đến lúc đó Lợi Hổ cũng sẽ
đến, hy vọng lúc đó anh có thể giải thích rõ ràng về những thứ thuốc đó và
chuyện năm triệu kia. Nếu không thì, anh đối xử với mấy người phụ nữ trong
tầng hầm ngầm như thế nào, Lợi Hổ cũng sẽ đối xử với người phụ nữ của anh như
thế.”
Hầu Tử vừa nói, vừa đi về phía cửa ra vào. Đúng lúc này, một tiếng khóc nỉ non
rõ to của trẻ nhỏ đột nhiên vang lên, sau đó là tiếng sợ hãi của Trần Phóng
đột nhiên truyền đến.
“Nhạc Nhạc đừng khóc, Nhạc Nhạc đừng khóc, ba không đi đâu cả, ba vẫn còn ở
đây.”
“Nhạc Nhạc? Con của anh cũng tên là Nhạc Nhạc?” Hầu Tử vô thức quay đầu nhìn
về phía Thượng Nhạc Nhạc, trên mặt lộ ra sự dịu dàng khó thấy, thì thào tự
nói.
“Không biết kiếp trước, Phủ Hoàng Long tôi đã gây ra tội ác gì, nếu Hoàng Nhạc
Nhạc con tôi còn sống, bây giờ đã có thể chạy nhảy rồi…”
“Phủ Hoàng Long! Anh ta nói anh ta tên là Phủ Hoàng Long?”
Nghe thấy Hầu Tử nói nhỏ, Thượng Ất ngây ra như phỗng, hắn đột nhiên nhớ đến
một người.
Sau khi tận thế đến, con người ở Trung Quốc đã trải qua ba làn sóng phóng xạ,
cuối cùng xuất hiện nhóm dị năng giả đầu tiên, trong đó có một dị năng giả nổi
tiếng nhất tên là Phủ Hoàng Long. Đây là một người đàn ông được xưng là thần
súng bất diệt vô cùng khủng bố. Nghe nói là đã thức tỉnh được dị năng tinh
chuẩn. Phủ Hoàng Long có thể tùy ý dùng viên đạn bắn trúng bất kỳ mục tiêu
nào. Thậm chí còn có lời đồn rằng, viên đạn bắn được bao xa thì đó chính là
khu vực của Phủ hoàng Long, trong khu vực đó, Phủ Hoàng Long là thần.
Tang thi thú, tang thi, thậm chí đến thần cũng không thể nào tránh thoát được
viên đạn của hắn ta, vong hồn chết dưới súng của hắn ta không đến một vạn cũng
phải tám ngàn. Thật không ngờ, một người đàn ông lợi hại như vậy lại có biệt
danh là Hầu Tử, trách không được vừa rồi hắn ta nói mình không cần dùng súng
với hắn ta một cách khinh bỉ như vậy. Ở phương diện dùng súng, hắn ta hoàn
toàn xứng đáng là người đứng đầu, Thượng Ất không thể nào so sánh được.
Mà lúc này, cuối cùng Thượng Ất cũng nhớ đến tên Lợi Hổ kia, đúng là dựa vào
tay súng khủng bố của Phủ Hoàng Long, Lợi Hổ đã trở thành thủ lĩnh của một căn
cứ có quy mô không nhỏ. Ông ta không chỉ nắm giữ một số lượng lớn tài nguyên,
còn có thể quyết định sống chết của vô số người. Nếu như dựa vào thực lực
chiến đấu ở thời tận thế, chỉ sợ đến tư cách gặp hai người này, Thượng Ất cũng
không có.
Một số lượng lớn kí ức tràn vào trong đầu, Thượng Ất nhìn về phía Phủ Hoàng
Long, ánh mắt tràn đầy lửa nóng. Người đàn ông này có giá trị tương đương với
thuốc kích hoạt, nhất định phải kéo về phía mình. Đáng tiếc bây giờ hình như
Phủ Hoàng Long không quan tâm đến mình chút nào, muốn thu phục được thần súng
tương lai này, Thượng Ất phải suy nghĩ cách.
Hai mắt nhanh chóng chuyển động, Thượng Ất đột nhiên mở miệng nói: “Con của
anh cũng tên là Nhạc Nhạc sao? Nếu như anh yêu mến đứa nhỏ này… Từ này về sau,
để nó làm con nuôi của anh đi.”
“A, như vậy sao được?” Trần Phóng giật mình thốt lên, cô cảm giác não mình
không đủ dùng rồi.
Thượng Ất yêu thương con trai Thượng Nhạc Nhạc của mình như vậy, tại sao có
thể để nó nhận một người đàn ông xã lạ làm cha nuôi như vậy được? Điều đó
không có khả năng, nhất định là mình nghe lầm rồi.
“Anh nói… Có thật không?” Cổ họng Phủ Hoàng Long hơi chua chát, hai mắt lạnh
băng lộ ra vẻ khó tin, cẩn thận nhìn lại, trên gương mặt ngoài kinh ngạc còn
có chút vui mừng và chờ đợi.
Phủ Hoàng Long thấy Thượng Nhạc Nhạc khỏe mạnh, kháu khỉnh giống đứa con đã
chết của cậu ta y như đúc, từ lần đầu tiên nhìn thấy, hắn ta đã rất thích đứa
bé này. Về chuyện đứa bé mới sinh không nhìn rõ được dung mạo, Phủ Hoàng Long
tự động bỏ qua trong đầu.
“Đương nhiên là thật, con của anh tên là Nhạc Nhạc, con của tôi cũng tên là
Nhạc Nhạc, đây là duyên phận. nếu như anh đồng ý, từ này về sau anh là cha
nuôi của nó, chỉ một mình anh thôi. Bà xã đến đây, để cho cha nuôi của con ôm
con một cái.”
Thượng Ất khẳng định lời nói của mình một lần nữa, hoàn toàn không để ý đến
ánh mắt khó hiểu, u oán muốn gϊếŧ người của Trần Phóng. Hắn suy nghĩ vô cùng
rõ ràng, sau khi trở thành kẻ mạnh, Phủ Hoàng Long lạnh lùng, mạnh mẽ, lại
trung thành, mặc dù trở thành dị năng giả nhưng không bao giờ phản bội Lợi Hổ,
người như vậy có đốt đèn l*иg cũng khó tìm được, nếu muốn thu phục được người
này, không lấy vốn gốc ra thì không được.
Tục ngữ có câu “Tiếc đôi giày cỏ thì không bắt được sói”, hơn nữa, Phủ Hoàng
Long không phải là một con sói, mà là một con hổ, một con mãnh hổ có thể bảo
vệ đứa con Thượng Nhạc Nhạc của mình không bị nguy hiểm.
“Tôi… Tốt, tốt! Phủ Hoàng Long tôi lại có con rồi! Ha ha ha, Phủ Hoàng Long
tôi lại có con rồi!”
Ôm lấy thân thể mềm mềm trong ngực, khóe mắt Phủ Hoàng Long ẩm ướt, lời nói
càng lúc càng lộn xộn. Niềm vui sướиɠ và hạnh phúc to lớn khiến cho người đàn
ông 30 tuổi này như đang đi trên mây, mất bình tĩnh đến mức khó kiềm chế được.