Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình

Chương 16

Đêm dài, rồi cũng kết thúc.

Hắn và cô ở trong phòng, triền miên cả đêm.

Thời gian, có lúc như ngưng đọng, có lúc lại trôi qua vùn vụt. Bất luận hắn có ham muốn cô như thế nào đối với hắn cũng là không đủ.

Khi cô mệt mỏi rã rời ngủ thϊếp đi, hắn cứ như vậy nhìn cô, trong khoảnh khắc, hắn mong trời đừng sáng, lo lắng sau khi cô tỉnh lại, sẽ lại đuổi hắn đi.

Nàng sẽ không làm thế

Hắn tự nói với bản thân, nhưng lại không có cách nào có thể khẳng định điều đó.

Ngoài cửa sổ, các chòm sao từ trong Đại Dương mênh mông, hiện lên trên bầu trời đêm, trong đêm tối chậm rãi lấp lánh.

Trên cửa sổ phòng ngủ cô trồng rất nhiều hoa cỏ, mặc dù trong đêm tối vẫn đong đưa theo làn gió tỏa hương thơm thoang thoảng.

Lặng lẽ một lúc lâu trong đêm, hắn bỗng nhiên trỗi dậy cái ước muốn len lén mang cô về trên núi. Nơi này có quá nhiều hoạt động lạ lùng, và cũng quá nhiều người. . . . . . Sau đó hắn nhìn thấy trên đầu giường có một kệ sách, có một cuốn album ảnh ở trên đó. Nhân lúc cô ngủ say hắn tò mò không nhịn được với tay lấy xuống giở ra xem. Bức hình đầu tiên là một cô gái nhỏ.

Hắn ngay lập tức nhận ra đó là cô, vào lúc đó cô vẫn còn rất bé nhỏ, trông tái nhợt và nhu nhược.

Trước mặt của cô bé có một cái bánh kem, thì ra đó là sinh nhật của cô, nhưng trên mặt cô không hề biểu lộ vẻ hân hoan, trong đôi mắt to tròn chỉ thấy sự ủ rũ.

Sau đó, ở trang tiếp theo có một tấm hình khác, cô lớn lên.

Cô đi học, trên người mặc đồng phục, cô đang ngồi chăm chú đánh đàn Piano. . . . . .

Một năm rồi lại một năm, cô từ từ thay đổi, trong hình cô gái bắt đầu mỉm cười.

Bên cạnh cô luôn có những chàng trai quen thuộc và ánh mắt của những người đàn ông nhìn theo, cô mỉm cười khởi đầu một sự thay đổi rõ nét mà vui sướиɠ.

Cô người nhà cùng nhau nướng thịt, cô cùng bạn đến bờ biển nghịch nước, cô ôm một đứa bé vừa đầy tháng. . . . . .

Dưới ánh mặt trời cô, cô cười thật rạng rỡ.

Lại một sinh nhật nữa, lại một cái bánh kem, nhưng lần này, cô ở trong phòng ăn biểu diễn Piano, cô tươi cười ôm hôn một người đàn ông đầu trọc lực lưỡng thoạt nhìn có vẻ hung dữ, cô vui vẻ choàng vai một cô gái, một cặp sinh đôi đ5p như Thiên sứ cùng cô chen chúc ngủ chung trên một cái giường lớn . . . . . . Trong tấm ảnh này, Vây xung quanh cô có rất nhiều bạn bè thân thiết, cha mẹ cô thỉnh thoảng xuất hiện, sau đó hắn thấy trong bức hình một cậu thiếu niên giống hệt Mark. Cậu thiếu niên cùng cô ở trong hoa viên của một toàn nhà xanh mát, ngồi đối diện nhau cùng làm bài tập, vẻ mặt cậu ta trầm tư, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Mặc dù cậu thiếu niên kia có tóc đen mắt đen, nhưng dáng dấp xác thực cùng Mak rất giống nhau.

Hắn sửng sốt một chút, bắt đầu lật ngược trở lại những tấm hình phía trước, quả nhiên ở tấm hình cô học tiểu học, tên kia cũng có xuất hiện, chẳng qua là lúc đó hắn có tóc vàng mắt xanh, hơn nữa khi chụp hình thì luôn đứng ở một góc kín đáo nhất.

Lớn lên hơn một chút, tên kia bắt đầu nhuộm tóc thành màu đen, còn đeo thêm kính sát tròng màu đen.

Nhìn cô cùng Đồ Chấn chụp chung, đột nhiên, hắn nhận ra rằng, Đồ Chấn cũng là người giả dạng.

Tên kia giống như cô.

Một nỗi lo lắng mơ hồ, lại dâng lên trong lòng.

Cô không chỉ chụp chung cùng Đồ Chấn, mà trên thực tế, tất cả huynh đệ tỷ muội của bọn họ cũng thường xuyên ở chung một chỗ.

Hắn lật qua một trang nữa, một buổi hôn lễ, nàng mặc trang phục dâu phụ, đang cầm bó hoa của cô dâu trên tay, ngọt ngào cười nhìn vào ống kính.

Trong hình cô, vừa trẻ tuổi lại vừa vô tư, bất chấp sự uy hϊếp của tên Mak, cô vẫn sống một cách rất vui vẻ, hơn nữa khi lớn lên lại là một thiếu nữ dịu dàng thiện lương. Người nhà của cô bảo vệ cô vô cùng chu đáo. Mặc dù Mak lần này bắt cóc cô thành công, nhưng bọn họ cũng đã cứu cô trở lại. Hắn đem quyển album ảnh khép lại, trả về chỗ cũ.

Cô gái nằm ở trên giường, ánh trăng chiếu vào người, trở mình, cái mền rơi xuống ngực, lộ ra đường cong mềm mại duyên dáng của cô.

Nơi này so với trên núi ấm áp hơn nhiều, cô sẽ không vì vậy mà cảm lạnh, nhưng hắn vẫn không nhịn được trở lại nằm trên giường, ôm cô vào lòng.

Cô thở dài, nhưng không hề tỉnh lại, chẳng qua là yên ổn rúc vào trong ngực hắn.

Cô ở chỗ này, cái gì cũng có.

Khí hậu ấm áp, điện nước đầy đủ, gia đình thương yêu. . . . . .

Lại một lần nữa, hắn nhận ra rằng, ngoại trừ bản thân ra, hắn không thể cho cô bất cứ thứ gì.

Hắn rất muốn mang cô đi, rời xa tất cả thị phi, nhưng hắn biết, hắn không thể có đủ năng lực bảo vệ cô.

Người nhà của cô so với hắn làm tốt hơn rất nhiều.

Ngắm nhìn cô ngủ say trong lòng mình, cổ họng đột nhiên nghẹn lại, hắn không nhịn được ôm cô thật chặt, cảm nhận da thịt của cô áp sát vào người, lắng nghe trái tim của cô và hắn hòa chung nhịp đập. Hắn muốn cùng cô ở chung một chỗ. Lúc hắn nói hắn cần cô thì cũng chỉ có lời nói mà thôi. Không có nhà cho cô, chỉ là một nơi hoang phế của hắn, cô đem nơi đó biến thành nhà, cũng chỉ là một nơi che mưa che nắng.

Bên ngoài, tiếng sóng biển rì rào, gió biển thổi liên hồi làm rèm cửa sổ tung bay phần phật.

Nơi này, trong đêm đen, rất an tĩnh, nhưng vẫn là ở trong thành phố.

Mấy ngày nay, hắn không phải là không bước ra khỏi cửa, nhưng đây là một thành phố xa lạ, với những con người không thân thiện.

Những người đó, vẫn luôn né tránh tầm mắt của hắn, sau đó len lén nhìn chăm chăm vào hắn, sau lưng hắn bàn tán xôn xao , hướng về phía mặt của hắn chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nếu như muốn cùng cô ở một chỗ, hắn nhất định phải chịu đựng được những điều này.

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một cái.

Hắn biết, hắn nhất định phải chọn lựa.

Tiếng ve kêu rả rích. Trời trong xanh, không một bóng mây. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ có trời và biển một đường. Lúc cô tỉnh lại, đã không thấy bong dáng của hắn đâu. Sơ Tĩnh ngồi yên ở trên giường, nhìn gian phòng trống rỗng, trong chớp mắt, cô như ngừng thở, không có cách nào nhúc nhích, đau lòng đến cực độ, cho là đêm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Bỗng dưng, cô nghe được trong phòng tắm vang ra tiếng nước chảy, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cô bước xuống giường, đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, mở cánh cửa đang khép hờ ra.

Người đàn ông đang đứng ở dưới vòi hoa sen, nhắm mắt ngẩng đầu, đang kỳ cọ.

Ánh mặt trời đem bọt nước chiếu rọi tỏa sáng lấp lánh, một cầu vồng liền hiện bên chân hắn.

Hắn xem ra càng thêm tráng kiện, chỗ ngày hôm qua bị đánh đã sưng đỏ lên.

Cô rất muốn lao vào trong ngực hắn, rồi lại có chút sợ hãi hắn không để ý.

Nhưng hắn đã phát hiện ra cô, xoay đầu lại, dùng cặp mắt thâm thúy kia nhìn chăm chú vào cô, cái nhìn nghiêm nghị làm cô run sợ.

Vòi hoa sen phun nước lạnh như mưa, những giọt nước bắn vào cơ thể cường tráng cao to của , chảy thành dòng trên cánh tay xuống.

Bắt gặp cái nhìn chăm chú của cô, du͙© vọиɠ của hắn bắt đầu dâng trào. Hắn không hề che giấu, chẳng qua là nhìn cô, cô cũng đang nhìn lại. Bộ dáng kia, hấp dẫn đến khiến hai chân người ta đứng không nổi, chỉ là nhìn thôi, đã làm cô khó thở. Sơ Tĩnh đứng ở cạnh cửa, mê mẩn nhìn hắn, không có cách nào nhúc nhích. Sau đó, hắn đưa tay về phía cô.

Không có cách nào kháng cự , cô chậm rãi tiến lên, nắm tay của hắn, đi vào trong lòng hắn, mặc cho nước lạnh cũng đang dội lên người mình.

Hắn khom lưng cúi đầu, nắm lấy thắt lưng của cô, cho cô một hôn ẩm ướt ấm nóng.

Người đàn ông này là có thật, không phải là tưởng tượng ra.

Giờ cô có thể an tâm.

Cô giơ tay lên, vịn chặt gáy của hắn, cảm giác được nhịp đập con tim hắn, làn da hắn thật ấm áp, thân thể thật cường tráng.

Hắn vuốt ve thân thể của cô, sau đó bế cô lên, chậm rãi tiến vào cô.

Nhẹ nhàng, cô thở hổn hển.

Nước rất lạnh, nhưng hắn rất nóng.

Lửa nóng.

Động tác của hắn rất chậm, rất dịu dàng, giống như là sợ làm đau cô. Điều này gần như hành hạ cô, nhưng cô không muốn thúc giục hắn, cô thích hắn đang ở trong thân thể của cô, thích cảm giác hắn và cô ở chung một chỗ. Cô vịn chặt bờ vai mạnh mẽ của hắn, hắn thở dốc rêи ɾỉ. Hắn từ từ, từ từ, trong nước cùng cô cọ sát, đắm chìm với nhau .

Sơ Tĩnh liếʍ đôi môi của hắn, gương mặt của hắn, mặt cô đỏ mặt, mê say nhìn hắn vừa đè nén vừa bùng cháy.

Người đàn ông này thật dịu dàng. . . . . .

Đột nhiên, cô nhận ra rằng đây chính là tình yêu.

Hắn nhất định là yêu cô, mới có thể dịu dàng như thế, mới nhẹ nhàng đến thế.

Tình yêu đối với hắn tràn ngập, cô ôm chặt của hắn, cảm thấy thân thể co rút lại run rẩy, trong nháy mắt đã đạt tới cao trào, cô đã không thể đè nén thêm được nữa, bật thốt lên tiếng nấc khẽ : "Irapa. . . . . . em yêu anh. . . . . . em yêu anh. . . . ."

Cô không biết hắn có nghe hiểu hay không, nhưng hắn gần như đồng thời, cả người run lên, đặt tay ở mông cô, càng ấn sâu vào, sau đó đem mầm mống ấm nóng đó, gieo rắc vào trong thân thể của cô.

Irapa lưu luyến không rời trên môi cô khẩn khoản, hắn tự hỏi không biết cô có nhận thấy, chỉ cảm nhận được hơi thở của cô, nghe tiếng hổn hển của cô, đã là kỳ tích đối với hắn.

Cô còn đang run rẩy, chỉ có thể mệt lả ngồi phịch ở trong lòng hắn thở dốc, nghe nhịp đập trái tim hắn dần chậm lại. Khi hắn ra khỏi thân thể của cô thì cô chỉ còn cảm thấy một sự trống trải, gần như không có cách nào đứng vững. Hắn đỡ cô lên, tắt nước, sau đó cầm xà phòng, ở trước mặt cô quỳ xuống, thay cô rửa sạch thân thể.

Cô nên cảm thấy xấu hổ, nhưng không hiểu tại sao, lại không cảm thấy, cúi đầu nhìn người đàn ông đang quỳ ở trước mắt, cổ họng cô căng lên, trong lòng đối với hắn vô vàn yêu thương.

Hắn cẩn thận, dịu dàng đem xà phòng bôi khắp trên người cô, bắp chân của cô, bắp đùi, hông của cô, bụng, ngực, mông của cô, lưng của cô, cánh tay của cô cùng đầu ngón tay. . . . . .

Khi hắn thay cô xoa xà phòng hết khắp người thì cô đưa bàn tay nhỏ bé đặt lên tay hắn.

Hắn cúi đầu nhìn cô, Sơ Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, không lên tiếng.

Ánh mắt đen buồn bã, nhịp tim hắn đã trở lại bình thường.

Cô không hề mở miệng, nhưng hắn biết cô muốn cái gì, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó buông lỏng cục xà phòng đang nắm chặt trong tay ra.

Cô từ từ giúp hắn rửa sạch thân thể, giống như hắn đã làm giúp cô.

Cúi đầu nhìn vào mắt, hắn cảm thấy tim mình co thắt, cô giống như đang làm một chuyện gì đó rất thiêng liêng.

Ánh mặt trời chiếu vào dung nhan xinh đẹp của cô, vương trên làn da trắng ngần.

Cảm giác từ bàn tay nhỏ bé thật êm ái, dịu dàng, cô mơn trớn trên da hắn từng chút một, chăm chút cho thật sạch sẽ giống như cô . Quá khứ như hiện về, cô vuốt ve xoa dịu từng chút một của sự đau đớn. Khi cô thay hắn bôi hết xà phòng, cô lấy nước, dội lên thân thể của cả hai cho thật sạch. Sau đó, cô nép vào lòng hắn, quàng tay ôm thắt lưng, mặt tựa vào trên ngực hắn, chậm rãi thở dài.

Hắn ôm khẽ cô gái diệu kỳ, cứ như vậy đắm chìm trong làn nước, trong lòng tràn ngập yêu thương.

Từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên, hắn cảm thấy tâm hồn thật bình yên.

Sau khi từ trong phòng tắm bước ra, cô và hắn lau khô thân thể và đầu tóc cho nhau. Sau đó cô mặc một bộ đồ có hình những bông hoa bé li ti. Hắn thích xem cô mặc quần áo ở trước mặt hắn, động tác của cô thật êm ái, trang nhã, hết sức nữ tính, hơn nữa còn riêng tư.

Hắn tính mặc lại quần áo ngày hôm qua, nhưng cô cản hắn.

"Quần áo kia đã bẩn." Cô hơi đỏ mặt, "Em sẽ lấy quần áo sạch cho anh."

Nhưng khi cô mở cửa thì lại bất cẩn bị một túi đồ làm cho vấp ngã.

Hắn thật nhanh đỡ lấy cô, sau cả hai cùng nhìn về chướng ngại vật. Đó là hành lý của hắn, một người nào có lòng tốt, đã sớm đoán được chuyện gì đã xảy ra, nên đem đồ của hắn tới đây, đặt trước cửa phòng cô.

Sơ Tĩnh xấu hổ cả người, cho đến lúc này, mới nghĩ tới việc ở trong phòng từ trên xuống dưới sợ rằng ai cũng đã biết, hắn đã trong phòng cô cả buổi tối.

Ở trong một gia đình lớn, chính là thật bất tiện.

Irapa đem hành lý của hắn vào phòng, thay một cái áo thun và quần jean mới.

Cô nhìn chuyện này thản nhiên như không, tuyệt nhiên không cảm thấy lúc túng trước mặt người đàn ông này, bỗng nhiên nhận thấy, thật ra thì giống như cũng không hề hấn gì.

Cô thương hắn, cô hận không thể cho toàn thế giới biết.

Vừa lúc đó, bụng của cô đột nhiên sôi lên.

Cảm giác lúng túng thật nhanh tràn về.

Hắn giương mắt nhìn cô, Sơ Tĩnh đỏ mặt, thẹn thùng không nói được.

"Em đói bụng rồi." Hắn đi lên phía trước, mỉm cười.

"Ừ, em đói bụng." Cô xấu hổ thừa nhận.

Cô lúc này trông thật ngọt ngào lại thật đáng yêu.

Hắn gần như muốn bế cô lên trên giường lần nữa, nhưng thời gian không còn sớm, cô đã bỏ lỡ bữa ăn tối cùng bữa ăn sáng, cần ăn một chút gì để lấy sức lại. Nhưng hắn vẫn không nhịn được cuối xuống hôn cô, rồi vuốt mặt của cô nói: "Chúng ta đi ăn một chút gì thôi."

"Tuyệt." Người đàn ông này hôn cô, đầu cô tự nhiên choáng váng. Ôm lấy vai hắn, Sơ Tĩnh thở dài, thiếu chút nữa không muốn buông tay, nhưng cô thật đói bụng, hơn nữa nếu không đi xuống, chỉ sợ cũng sẽ có người tìm tới cửa.

Cho nên cô buông tay ra, lưu luyến không rời vuốt lại cho phẳng phiu vai áo đã bị cô níu nhăn nhúm cả lại, tay lướt qua l*иg ngực của hắn, mơn trớn cơ bụng hắn, khi hắn cầm lấy tay của cô thì cô mới phát hiện ra mình đang sờ hắn.

Cô xấu hổ ngước nhìn, bắt gặp ánh nhìn sâu sắc của hắn.

"Em cần ăn cơm." Lời hắn vang lên: "Một lát nữa lại ăn anh."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cô miễn cưỡng rút tay về, thế nhưng hắn lại vẫn nắm chặt.

Cô xấu hổ nhìn hắn, hắn đan bàn tay vào tay cô.

"Một lát nữa thôi." Hắn cam kết.

Cô cùng hắn bước xuống lầu, mới đi đến một nửa cầu thang, Sơ Tĩnh chỉ nghe thấy A Nam la oai oái.

"Ui, bà xã, nhẹ tay một chút, đau quá."

"Đáng đời anh."

"Anh đâu có ác ý đâu, chẳng qua là tốt bụng đi nhắc nhở một chút, ai biết hắn sẽ động thủ vào mặt anh! Ui, đau đau đau!"

"Ai khiến ngươi rảnh rỗi thích gây chuyện."

"Thật rất đau á..., nếu được em hôn anh một cái, yêu một cái sẽ không đau đớn nữa , hôn một cái đau đớn sẽ biến mất."

"Đừng có mơ."

"Vậy để anh hôn em cũng được!"

Sơ Tĩnh đi tới phòng khách, vừa lúc nhìn thấy A Nam điệu bộ như một con thú bộ dạng háo sắc, đem Điềm Điềm đè ở trên ghế sofa, nhưng hắn còn chưa hôn được cái nào, liền bị cha của cô bé cầm cái khay gõ một cái vào đầu.

"Tiểu tử thúi! Đây là phòng khách nhà tôi, cậu tính biến nó thành khách sạn để ân ái? Con gái của tôi còn chưa lên tiểu học, cậu dám làm ô nhiễm ánh mắt của nó, để cho nó học hư mấy thứ không ra gì, tôi liền làm thịt cậu!"

Lời cảnh cáo này, sợ rằng hơi bị muộn.

Ngay lập tức, Sơ Tĩnh nghĩ đến cảnh tiểu muội hôn Irapa lần đó.

Cô quay đầu nhìn hắn, quả nhiên nhìn thấy trong mắt hắn mang theo một nụ cười, hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện đó.

Hai người nhìn nhau cùng cười, sau lưng truyền đến một tiếng trêu chọc."Oa, làm ơn, nhìn hai người các ngươi liếc mắt đưa tình, tôi nổi da gà lên hết rồi đây." Cô quay đầu nhìn lại, là A Lãng. Mắt phải của hắn bầm tím, cằm cũng có máu bầm; chắc là, tối ngày hôm qua hắn cũng dính một đấm vào mặt.

Cô nhìn tên bạn thân thanh mai trúc mã, trong lúc nhất thời, không biết nên tức giận hay là nên thông cảm với hắn.

"Các ngươi thật rất đáng đời." Cô lầu bầu.

"Làm ơn, người này thiếu chút nữa là đem tay của tôi bẻ gảy." A Lãng từ bên cạnh Irapa chen tới, cố làm ra giọng oán trách: "Chậc chậc, không nghĩ tới cô gái này như thế mà trọng sắc khinh bạn, uổng phí tôi nhiều năm qua đối với cô một tấm chân tình, sớm biết năm đó cô đối với tôi vừa thấy đã yêu thì tôi liền đem cô ăn hết, giờ lại để cho người khác chiếm lấy. Ai, thật là làm cho người ta đau lòng quá đi. . . . . ."

Nói xong, tay hắn bóp chặt tim, bộ dạng thương tâm đứt ruột.

Cô đỏ mặt, làm bộ muốn đánh hắn, "Tôi nào có! Ngươi đừng có mà nóibậy nói bạ à”

A Lãng cười phóng đãng nhảy lên, vừa lắc đầu, vừa la hét: "Ai, cái cô gái này, có đàn ông rồi thì không biết đến bạn á!"

Cô thật rất muốn đánh hắn, nhưng Irapa ôm eo cô, kéo cô vào lòng.

Lo lắng hắn hiểu lầm, cô vội nói: "Anh đừng có nghe hắn nói bậy, chúng ta chỉ là bạn cùng nhau lớn lên mà thôi."

Cho dù nghe không hiểu, hắn cũng nhìn ra được, cậu trai kia cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, muốn châm chọc, ly gián, hắn không phải không để ý, bất quá hắn đang ôm mỹ nhân trong tay, tối ngày hôm qua còn đánh người này vài cú đấm, hắn nên biểu hiện một chút phong độ.

"Không sao." Hắn nhoẻn miệng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

"Này, hai cái người kia, các ngươi định đứng chặn cầu thang tới khi nào? Còn không mau tới đây giúp một tay!"

Nghe tiếng hét lớn, Sơ Tĩnh sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy Cảnh Dã cách cả phòng khách nhìn chằm chằm cô cùng Irapa. Trong lúc nhất thời, giống như bị bắt quả tang đang làm chuyện lén lút, cô mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn trốn đằng sau lưng của Ipara.

"Ai da, Cảnh gia có thiếu nữ muốn lấy chồng nha." A Nam rung đùi cười đắc ý.

Dĩ nhiên, hắn thốt ra câu nói đó, liền bị một cái thúc cùi chỏ của bà xã hắn.

"Anh im miệng coi!" Điềm Điềm buồn cười nhỏ nhẹ mắng .

Sơ Tĩnh xấu hổ đến gần như muốn tìm cái lỗ để chui vào, nhưng Irapa lại nắm tay của cô, đi lên phía trước.

Cảnh Dã nhìn chằm chằm vào cái tiểu tử thúi kia, đem đứa con gái đang cười toe toét đẩy vào lòng Sơ Tĩnh, "Mang nó lên trên đi toalet, sau đó đến phòng ăn giúp một tay."

Bàn giao xong xuôi, ông ta dùng Tiếng Anh nói với Irapa: "Anh đi theo tôi."

Irapa không hề suy nghĩ nhiều, cất bước theo sau.

Sơ Tĩnh ôm tiểu muội, thấy Irapa đi theo ông, đột nhiên có chút lo lắng, sợ hắn không biết có bị gì không, không nhịn được bật thốt lên: "Cha à!"

Quay ra sau nhìn thấy cô mặt lo lắng, Cảnh Dã nhíu mày mở miệng: "Thế nào?"

"Anh ấy. . . . . ." Sơ Tĩnh cắn cắn môi, đỏ mặt liếc nhìn Irapa, vẫn là nhịn không được nhìn cha mình nói: "Cha . . . . . . Cha đừng làm khó anh ấy nha."

Cảnh Dã đôi tay ôm ngực, nhướng lông mày nhìn cô, "Thế con sẽ không sợ nó làm khó cha?"

Cô đột nhiên ngẩn ra, trong nhất thời không nói nên lời.

Nhìn bộ dạng của cô, Cảnh Dã lắc đầu một cái, thở dài, mở miệng trêu chọc cô: "Ai, con gái lớn không nhờ được nữa rồi."

"Cha này. . . . . ." Cô xấu hổ muốn chết.

"Con nha đầu này, xem nó như bảo bối ." Ông bật cười, "Yên tâm, chẳng qua là gọi cậu ta cùng đi mang bia mà thôi, sẽ không động đến một cọng lông măng của cậu ta đâu ."

Sơ Tĩnh đỏ bừng cả mặt, không dám nói thêm lời nào, liếc nhìn Irapa một cái, rồi mới vội vã ôm tiểu muội xoay người đi lên toalet.

Khi trở lại phòng khách không thấy bóng người đàn ông nào, cô dắt tiểu muội đến phòng ăn, ngoại trừ mẹ ra, mới phát hiện Hồng Hồng cùng Lam tỷ đều ở đây, Điềm Điềm cũng đến phòng bếp giúp một tay. Mấy người phụ nữ ngồi bên cạnh bàn gói bánh sủi cảo.

"Những người khác đâu rồi ạ?" Cô tò mò hỏi.

"Đi ra ngoài rồi." Hiểu Dạ đem cô con gái nhỏ ôm đặt lên cái ghế cho trẻ em, cho cô cái vỏ bánh sủi cảo chơi, sau đó múc một chén cháo gà cho cô, nói: "Trong nhà hết gia vị, mẹ nhờ bọn họ đi ra cửa hàng lớn mua giúp vài thứ lặt vặt."

Sơ Tĩnh nhận lấy cháo gà, uống hai cái, liền nghe tiếng nói phát ra ở bàn hoành thánh, Hồng Hồng nhướng mắt, cười hỏi: "Chào buổi sáng nè, Sơ Tĩnh muội muội, ngủ mà cũng no bụng được sao?"

Còn sớm à? Cũng đã mười hai giờ.

Nhìn cô vẻ mặt mập mờ, Sơ Tĩnh khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt lại đỏ ửng, lắp bắp trả lời: "Cũng. . . . . . Cũng tốt. . . . . ."

"Vậy sao? Chị nửa đêm canh ba cũng còn nghe được tiếng em, còn tưởng rằng em một đêm không hề ngủ đấy." Hồng Hồng cười mờ ám.

Nháy mắt, Sơ Tĩnh chỉ cảm thấy mặt giống như lửa cháy nóng bừng.

Phong Thanh Lam thấy em mình ngượng nói không ra lời, nhíu mày hỏi Hồng Hồng: "Còn em thì sao, tại sao canh ba còn tỉnh?"

Điềm Điềm bật cười, chạy về đáp: "Đương nhiên là bởi vì, chỉ cũng đang bận rộn đó mà."

"Tối hôm qua là ta mới từ Úc trở về , em không nghe người ta nói, xa cách vài ngày còn hơn là động phòng hoa chúc sao." Hồng Hồng hếch mày, không hề có chút mắc cỡ mà nói: "Ta có bận một chút cũng là phải, ngược lại em tối hôm qua giống như cũng rất bận rộn đó sao."

Điềm Điềm mặt đỏ lên, "Em là đang giúp hắn thoa thuốc."

"Bị thương là A Nam, em hơn nửa đêm kêu la cái gì hả?" Hồng Hồng cười chỉ vào một bên Thanh Lam, "Giống âm thanh trong phòng Lam tỷ truyền tới, chính là anh Vũ kêu gào bi thống á..., đó mới bình thường nha."

"Ở nửa đêm canh ba hả?" Điềm Điềm tò mò nhìn về phía Phong Thanh Lam.

Phong Thanh Lam nụ cười ửng đỏ, giải thích: "Tay hắn trật khớp, tôi giúp hắn nắn trở lại."

"Em cho là tối hôm qua lúc ăn cơm, A Nam đã giúp ảnh nắn lại tốt lắm rồi mà." Điềm Điềm một lần nữa ngẩn ra.

"Hắn!" Mặt cô càng đỏ, cứng rắn nói tiếp: "Có thói quen trật khớp."

Nghe câu này, Sơ Tĩnh trong miệng một ngụm canh thiếu chút nữa phun ra ngoài. Cô che miệng, liều mạng nhịn cười, chỉ sợ đề tài lại quay trở lại phía mình, lại nghe được Hồng Hồng lại nói tiếp.

"Ai da, theo thói quen muốn trật khớp cũng phải gặp ngoại lực tác động mới có thể lại bị trật khớp nữa chứ ta." Hồng Hồng phân tích, cười nói:

"Nếu như không có việc gì sao lại đột nhiên trật khớp chứ? Nhất định chính là có cái gì tác động bên ngoài, mới có thể trật khớp chứ hen."

Thanh Lam nhíu mắt, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi: "Lương Linh Hồng, cô là muốn ám chỉ điều gì đây?"

"Không hề." Hồng Hồng cũng không chớp mắt phủ nhận, nhưng không hề lùi bước, ngược lại tới gần phía trước, mặt hưng phấn hỏi: "Tôi không phải là ra ám hiệu, mà là công khai. Nghe như chị nói về anh Vũ như thế, hẳn là chị có tuyệt chiêu trên giường nghen, có thể truyền lại cho em vài chiêu để dùng không?"

Phong Thanh Lam thoáng đỏ mặt, không thể tin được những lời đó lại thốt ra từ cô, "Trời ạ, tôi thật sự là không dám tin tưởng Nghiêm Phong làm sao lại coi trọng con nhỏ quỷ quái lắm trò này."

"Đương nhiên là bởi vì em Tiên Hạ Thủ Vi Cường a." Hồng Hồng cười vươn cánh tay thon thả chém vào không khí một nhát, dương dương đắc ý nói: "Em trước tiên đem hắn ăn sạch sành sanh, sau đó ép buộc hắn lấy em a!" Lần này, Sơ Tĩnh thật không nhịn được bật cười hì hì, ngay cả Hiểu Dạ cũng bật cười, Điềm Điềm càng cười nhiều đến nỗi nước mắt chảy cả ra.

"Lương Linh Hồng, cô khẳng định cô cùng A Nam không phải là anh em thất lạc nhiều năm sao?" Thanh Lam vừa bực mình vừa buồn cười hỏi.

"Ai, chị không biết thôi, em vẫn hoài nghi chuyện này hoài à." Hồng Hồng hếch mày, đôi môi giương lên, nhấn mạnh từng từ : "Nhưng sau khi Điềm Điềm gả cho A Nam, em liền phát hiện, không hề có quan hệ ruột thịt gì ở đây, hoàn toàn chỉ là do gần mực thì đen, gần đèn thì sáng thôi!"

Cô lời còn chưa nói hết, liền bị Điềm Điềm cười đánh một cái, "Chị đừng nói bậy! Rõ ràng chính là chị có ý định tà ác!"

"Tôi tà ác? Ông xã em mới tà ác !"

Nhìn họ cười đùa , Sơ Tĩnh cũng cười không ngừng, một chén canh uống hơn nửa giờ mới uống xong.

Cô có một gia đình rất lớn. Lúc trước hắn đã biết, nhưng đêm hôm đó, khi hắn cùng cô cùng nhau đến nhà hàng mà cô chú cô mở, sau khi ăn cơm xong, mới chính thức có khái niệm thực tế . Trừ cha mẹ, cô có hai chú, hai dì, còn có số lượng anh chị em mà không rõ ràng là bao nhiêu người, có một ít là có liên hệ máu mủ , có một ít là không hề có liên hệ máu mủ , nhưng nói thật, chỉ cần nhìn, hắn thật không phân biệt được ai là phải ai là không.

Mặc dù màu da không hề giống nhau, nhưng đối với những người của đại gia đình này mà nói, chuyện đó tựa hồ tuyệt không quan trọng.

Khi tất cả bọn họ đều tụ chung một chỗ thì thật sự là rất là hùng vĩ, hơn nữa thêm nhân viên Hồng Nhãn, tình trạng càng thêm hỗn loạn vạn phần.

Có lúc, hắn thật sự cảm thấy nóc nhà tựa hồ sắp bị xốc hết lên rồi.

Bọn nhỏ ở trong phòng ăn chạy tới chạy lui, những người đàn ông phụ trách làm lao động, dọn bàn, các cô gái là vội vàng nấu cơm mang thức ăn lên.

Tiếng thét cùng tiếng cười vui, không ngừng ở trong phòng này vang dội. Hắn được an bài ngồi ở vị trí bên người cô, chuyện rất đương nhiên là ở chính giữa.

Rất nhanh, hắn liền chú ý tới, mặc dù nhìn như hỗn loạn, nhưng những người này thật ra thì loạn trong trật tự, bất kể dù bận rộn thế nào, bọn họ chắc chắn sẽ có một người ở bên cạnh cửa, chú ý không để cho những đứa trẻ chơi đùa xông lên phố. Mặc dù phòng ăn này to lớn dùng để đã tiệc, nhưng trong ngoài sảnh cũng trang bị công nghệ cao tiên tiến nhất, phòng thủy tinh này là thủy tinh chống đạn , ngay cả độ dầy tường cũng so với mặt tường bình thường muốn dày hơn nhiều, hắn hoài nghi bên trong có thép tấm vây quanh.

Mặc dù những người đàn ông kia che đậy được rất tốt, nhưng hắn vẫn chú ý tới, tầm mắt của bọn họ thỉnh thoảng sẽ quét về phía ngoài đường phố, duy trì cảnh giác mọi nơi mọi lúc.

Để cho hắn không ngờ là những nam nữ này bởi vì cô, rất tự nhiên liền đem hắn nhét vào trong đó.

Bọn họ không chỉ nói chuyện với cô, cũng tìm hắn trò chuyện, nói chuyện phiếm, có chút thậm chí sẽ cùng hắn nói giỡn.

Trừ khi ở trong quân đội, hắn chưa bao giờ cùng nhiều người cùng nhau ăn cơm như vậy.

Nhưng cái này cùng ở trong quân đội rất không giống nhau, nơi này càng náo nhiệt hơn, sung sướиɠ hơn,. . . . . . Ấm áp hơn. . . . . .

Bọn họ cãi vả lẫn nhau, nhạo báng, cười đùa, thậm chí giành món ăn!

Một tiếng trước, có ít nhất năm đôi đũa, ba cái thìa cùng hai cái nĩa bay đến giữa không trung, còn có một chén canh không cẩn thận bị đánh lật.

A Lãng cùng Hàn Võ Kỳ thậm chí vì một cái đùi gà thiếu chút nữa đánh nhau.

Hắn không hề biết, thì ra là ăn cơm có thể hao phí hơi sức lớn như vậy, có thể la hét ầm ĩ thú vị như vậy.

Ở trong không khí sung sướиɠ đó, một cái tay nhỏ bé ở dưới mặt bàn, lặng lẽ nắm tay của hắn. Hắn cầm tay nhỏ bé của cô, cùng cô mười ngón tay quấn quít, quay đầu nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bởi vì hơi nóng mà ửng hồng, khóe miệng đuôi lông mày đều có được nụ cười ấm áp. Không kìm hãm được , hắn cúi đầu len lén quét qua đôi môi trắng mịn của cô. Cô đỏ bừng cả mặt, lại không né tránh.

Tiếng huýt sáo nhạo báng vang lên ở chung quanh, mấy tên tiểu quỷ bên cạnh cửa cười khanh khách, ồn ào cả lên.

Có lẽ hắn không nên ngay trước mặt người nhà cô hôn cô, nhưng ở trong nháy mắt kia, hắn thật không có cách nào khắc chế.

Rặng mây đỏ hiện lên ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng của cô, nụ hôn kia nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, không đủ dừng lại cơn khát, chỉ sâu hơn du͙© vọиɠ.

Hắn thiếu chút nữa không nhịn được muốn cúi đầu hôn cô lần nữa, nhưng mẫu thân cô mở miệng kêu cô lên giúp một tay, hắn cưỡng bách mình buông tay ra, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Không sai biệt lắm chính vào lúc này, hắn cảm giác được một luồng ánh mắt làm phiền người khác, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nhưng quen thuộc đã có chút chướng mắt của ai đó.

Người đàn ông kia, tóc đen mắt đen, tuấn mỹ vô trù, mặt không chút thay đổi theo dõi hắn, cho đến khi một cô gái cuộc tóc đuôi sam lôi kéo ống tay áo của hắn, hắn mới thu hồi tầm mắt.

"A Chấn không có ác ý, anh đừng để ý." Ngồi ở bên tay trái hắn, Thủy Tịnh mỉm cười mở miệng, "Hắn chỉ không thể tiếp nhận em gái phải gả tới địa phương xa như vậy."

Cô là Nhị tẩu của Sơ Tĩnh, cũng là số ít có thể cùng hắn dùng tiếng Tây Ban Nha câu thông , cho nên được an bài ngồi ở bên cạnh hắn.

"Tôi không ....." Hắn nói.

Cô ngẩn ra, hỏi: "Sẽ không?"

"Để ý." Hắn khẽ mỉm cười, kinh ngạc vì mình lại giương lên khóe miệng, lại vẫn duy trì đường cong nơi khóe miệng, nhìn cô gái kia nói: "Tôi nghĩ tôi đã bắt đầu quen."

Cô nở nụ cười, đưa tới chú ý của chồng cô ở bên cạnh.

Đồ Ưng quay đầu, nhìn Thủy Tịnh đang cười, ánh mắt dịu dàng một cách kì lạ.

Tựa như bất kì đôi vợ chồng nào dưới mái hiên này, tình cảm đôi này hiển nhiên rất tốt.

Cùng Đồ Chấn rõ ràng biểu hiện ra là không vui mừng bất đồng, Đồ Ưng mặc dù trầm mặc ít nói, cũng là số ít mấy không hề tìm hắn gây phiền toái .

Phương Thủy Tịnh quay đầu lại cùng chồng nói vài lời, sau đó ra ngoài ngoài dự đoán , người đàn ông kia nâng lên khóe miệng, hỏi bà xã một câu, cô kê vào ở bên tai Đồ Ưng trả lời, sau đó tên kia nhìn hắn, duỗi tay về phía hắn, dùng tiếng Tây Ban Nha nói một câu.

"Hoan nghênh anh gia nhập gia đình này."

Người đó phát âm có vẻ hơi cứng rắn, nhưng nụ cười trong mắt lại không hề thiếu sự chân thành. Hắn nắm lấy bàn tay đầy thiện ý kia, chỉ cảm thấy trái tim ấm áp một cách lạ thường, bất giác mỉm cười đáp lại. Giữa những tia sáng lấp lánh đó, hắn nhìn thấy Sơ Tĩnh đứng ở một chỗ khác trong gian phòng, mỉm cười nhìn hắn.

Hiển nhiên, cô nhìn thấy thái độ thân thiện của nhị ca cô Một người dì đứng cạnh bên cô, nhìn cô cười và nói gì đó, làm cho cô lập tức đỏ mặt, vội vã tiếp tục công việc ép nước trái cây, nhưng vẫn thỉnh thoảng sẽ đưa mắt nhìn lén hắn.

Hắn biết, cô một mực nhìn hắn, cô rất lo lắng, sợ hắn bị người nhà của cô khi dễ, làm khó.

Cô lo lắng cho hắn.

Đã thật lâu không có ai như vậy quan tâm hắn, quan tâm hắn.

Cảm giác được người lo lắng có chút lạ lẫm, rồi lại ấm áp lạ thường.

Cô gái này là dịu dàng ngọt ngào như thế, cho dù cách một khoảng cách khá xa như vậy, cách nhiều người như vậy, hắn vẫn có thể liếc mắt liền nhìn thấy cô, vẫn cảm thấy trái tim bị mỗi tiếng nói cử động, một câu cười, một tiếng nói của cô làm rung động.

Tình cảm dành cho cô, dâng trào như thác đổ.

Hắn cúi đầu, cùng Phương Thủy Tịnh hỏi một vấn đề.

Đôi môi hồng của Thủy Tịnh khẽ nhếch, mở miệng nói cho hắn biết đáp án của vấn đề kia .

Hắn nghe qua đáp án đó, thậm chí ngay từ trước lúc này, đã đem nó ghi tạc thật sâu.

Hắn nghĩ qua, đoán qua, nhưng không dám xác định, cho tới bây giờ. Một cơn kích động nhét đầy trái tim, ở một giây đó, hắn đột nhiên biết mình nên làm như thế nào, hắn đứng dậy đi tìm Hàn Võ Kỳ.

Có một số việc, hắn trước hết phải làm xong, hắn biết người người đàn ông kia có thể, cũng nguyện ý giúp hắn.