Thiên đường cùng địa ngục, thì ra là có thể cùng tồn tại . Một buổi sáng tinh mơ, cô giống như thường ngày, ở bên trong đêm đông rét lạnh, lăn đến trong ngực của hắn. Cô gái trong ngực đưa lưng về phía hắn, nhưng tay phải hắn từ lúc nửa đêm đã đưa vào bên trong áo lông của cô, nhẹ nhàng nắm lấy bầu vυ' mềm mại mịn màng kia, áo lông của cô vì vậy bị vén đến ngang hông, một nửa da thịt phần lưng dán chặt vào bụng của hắn.
Du͙© vọиɠ nóng bỏng cứng ngắc của hắn, càng thêm cách quần đè xuống mông của cô.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn không tự chủ hôn lên vai, gáy của cô, bàn tay trái đặt ở eo cô, càng thêm theo thói quen dời xuống, kéo cô càng sát vào mình hơn.
Cô đang ngủ, khe khẽ thở dài, phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người nho nhỏ , vô ý thức xoay người lại, cong người ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn của hắn, đôi chân thon dài vượt đến trên đùi của hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại càng thêm dò vào bên trong lớp áo lông của hắn, xoa nắn l*иg ngực của hắn.
Cảm giác kia là tốt đẹp như thế, tay của hắn dò vào lưng quần cô, sờ nắn bộ mông tròn trịa mê người đó, sau đó đi dần xuống, hắn có thể cảm nhận được đầu ngón tay của hắn tham dò vào chỗ ấm áp ươn ướt ngọt ngào của cô. Hắn không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng, thanh âm thô ráp đó làm cho hắn chợt giật mình tỉnh lại. Đáng chết! Cô không phải kỹ nữ, cô tin tưởng hắn! Gần như ngay lập tức, hắn buông cô ra, nhanh chóng cẩn thận kéo tay chân của cô ra, vội vã xuống giường, không dám nhìn cô lâu hơn một chút nào nữa.
Lửa nóng du͙© vọиɠ vẫn rung động ở giữa đùi , cứng rắn và đau đớn.
Hắn nhanh chóng xoay người, cách xa hấp dẫn ngọt ngào trên ván giường kia , đi vào phòng tắm đơn sơ.
Ông trời ạ, hắn thiếu chút nữa đã ăn cô!
Nhanh chóng cởi xuống quần áo, hắn cắn răng, định dùng một lần tắm nước lạnh, dập tắt dục hỏa đang tràn ngập toàn thân.
Hắn sớm biết, ngủ cùng cô, không phải là ý kiến hay.
Đêm đông quá lạnh, cô hàng đêm dựa đến bên cạnh hắn , hắn gần như đã bắt đầu có cái thói quen ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho kia vào lòng.
Hắn luôn dậy sớm hơn cô, hắn không muốn cho cô biết mình buổi tối mỗi ngày đều cùng hắn quấn lấy, cô là loại người ngủ rất say, buổi tối vừa nhắm mắt, sẽ ngủ thẳng đến trời sáng.
Sớm muộn có một ngày, hắn sẽ thật sự làm việc xong. Hắn phải nghĩ biện pháp. Nhưng , hắn lại không muốn nghĩ biện pháp, trong đầu hắn tất cả đều là cảm giác của cô, mùi của cô. Nếm cô , tựa như được nếm hương nồng bơ cùng mật ong. Hắn thật sự muốn quay trở lại làm cho xong phần nóng bỏng dở dang kia, thế nhưng cô gái đó tin tưởng hắn.
Cô mời hắn lên giường, không phải là vì một đêm xuân, không phải là vì phóng túng tìиɧ ɖu͙©, cô là vì để cho hắn có thể ngủ ngon, cũng chỉ là đơn thuần ngủ. Cô gái giống như cô, không hề khả năng cùng hắn làm loạn, cô không phải loại cô gái tùy tiện phóng lãng đó .
Cô tin tưởng hắn.
Hắn không muốn phá huỷ đi vật quý báu nhất trong đời của hắn.
Hắn phát run nhắm mắt lại, nhưng trong miệng vẫn có mùi của cô, lòng bàn tay cùng đầu ngón tay còn lưu lại hơi ấm trên da thịt mềm mại của cô, còn có nơi đó, từ từ tăng nhanh nhịp đập, đầu ngón tay lại còn níu giữ ngọt ngào ướŧ áŧ giữa đùi cô.
Biết rõ nên phải nâng bầu nước múc nước, rửa sạch mình.
Nhưng hắn cuối cùng, vẫn là dùng tay trái nắm lấy nam căn cứng ngắc nóng bỏng giữa hai chân.
Nhịp tim, cấp tốc nhúc nhích, mạnh mẽ va vào l*иg ngực của hắn.
Hắn không nên làm như vậy, nhưng lần này so với mấy lần trước kia càng thêm đến gần cực điểm, cho dù tắm nước lạnh, hắn vẫn không tin rằng mình trở lại trong phòng có thể nhịn được, hắn nhất định phải phát tiết ra ngoài. Cho dù đứng ở gian phòng nhỏ lạnh như băng này, hắn vẫn cảm thấy giống như có cô đang dính vào trên người hắn mè nheo, hương vị kia, hơi thở kia, thân thể hấp dẫn dụ người kia. . . . . .
Hắn nhất định phải phát tiết ra ngoài! Hắn cắn răng, tựa vào trên tường lạnh như băng, nắm du͙© vọиɠ nóng bỏng của mình, bắt đầu qua lại khuấy động .
Lửa nóng mộng xuân, tự dưng cắt đứt. Bởi vì lạnh, Sơ Tĩnh tỉnh lại, mới phát hiện hắn đã ra khỏi cửa.
Thật may là không hề ở đây, nếu không cô không biết, khi cô nhó lại giấc mộng xuân dâʍ ɭσạи rõ ràng kia thì nên đối mặt với hắn như thế nào. Cô hàng đêm mộng xuân, bất kể hắn đối với cô có ý tứ hay không, vô luận cô có muốn hay không, mộng đẹp nóng bỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần nữa dây dưa cô.
Hai ngày nay, cô càng ngày càng không có cách nào ở ban ngày, đưa mắt nhìn hắn mà không mặt hồng tim đập.
Trong mộng hắn đưa tới tê dại cùng cảm giác trống không, sau khi tỉnh lại, vẫn lưu lại ở trong thân thể, làm cô choáng váng.
Kaka vẫn còn nằm bên cạnh lò lửa còn chút tàn tro, ngủ say như thường ngày, thậm chí không hề ngẩng đầu nhìn hề một cái.
Nhẹ nhàng thở dài, vẫn còn mơ hồ choáng váng, cô bò xuống giường, vừa ngáp dài, vừa đi đến nhà tắm giải quyết nhu cầu sinh lý. Cửa nhà cầu khép hờ, cô đưa tay đang muốn đẩy ra, lại nhìn thấy hắn đang ở bên trong. Cô sợ hết hồn, trong nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng rút tay về. Hắn không hề nhìn thấy cô, hắn nhắm hai mắt, cô nên xoay người lặng lẽ lui ra, nhưng hình ảnh trước mắt lại làm cho cô không có cách nào nhúc nhích.
Hắn tựa vào trên tường, không hề mặc y phục, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trừ lớp lông trước ngực, thân thể cường tráng không hề bất kỳ che giấu nào.
Ở trong hoàn cảnh nghiêm khắc , hắn luyện thành một bộ thân thể cực kỳ cường tráng.
Mỗi một khối cơ bắp trên người của hắn, đều giống như trải qua muôn ngàn rèn luyện thử thách, bền chắc lại xinh đẹp, nhưng vết sẹo dữ tợn giống như bụi gai, leo lan tràn trên thân thể của hắn, hơn phân nửa eo bên trái cùng cánh tay đều có, một đường lan đến tận cổ, giống như ác ma đang trêu cợt.
Nhưng những thứ này đều không phải là trọng điểm mà cô chú ý, tuy rằng là bởi vì toàn thân hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, để cho cô chậm một giây mới hiểu đến hình ảnh trước mắt rằng cô thật sự đang nhìn một chuyện mà cô không nên nhìn.
Trời ạ, hắn đang. . . . . . Hắn nắm. . . . . .
Sơ Tĩnh che miệng, đè xuống một hớp hút không khí, hai gò má trong nháy mắt đỏ hồng một mảnh.
Kinh hoảng cùng khẩn trương, ở trong đầu chạy tán loạn .
Cô không nên nhìn, đây là riêng tư của hắn, hắn không hề mặc y phục, hắn đang làm chuyện rất riêng tư, hơn nữa hiển nhiên là vì tránh ra cô, mới đến nhfa vệ sinh này. Cảnh Sơ Tĩnh, rời khỏi đó nhanh lên! Cô cảnh cáo mình, nhưng không có cách nào nhúc nhích, thậm chí không có biện pháp nhắm mắt lại. Cảnh tượng trước mắt, bạo ngược lại xinh đẹp.
Vết sẹo xấu xí kia, không hề làm giảm bớt vẻ đpẹ dã tính đó.
Hắn ngước đầu, nhắm hai mắt, hơi thở thô ráp gấp gáp.
Sức mạnh, đang chạy tán loạn dưới lớp da thịt cường tráng của hắn.
Hgực bụng của hắn bền chắc , bắp đùi cường tráng, còn có chỗ đó, cũng thật oai hùng cứng ngắc.
Trái tim của cô cuồng loạn , hô hấp tăng nhanh, bụng nóng lên, hai chân mềm nhũn giống như sợi mì.
Cô không phải là không từng nhìn qua người đàn ông, nhưng chưa bao giờ xem tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chân thật hiện ra như vậy.
Chân thực như thế, nɧu͙© ɖu͙© như thế, tràn đầy sức sống như thế. . . . . .
Lại. . . . . . Hấp dẫn. . . . . . Như thế..........
Tất cả của hắn, sứ sống động đến như vậy, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hiện ra ngay trước mắt, nhìn một cái không sót gì.
Cô xấu hổ, mê hoặc đứng nhìn lén người đàn ông này, không hề bỏ sót chút gì, từ mồ hôi chảy xuôi trên ngực hắn, đến bắp thịt phẳng lì đầy mạnh mẽ của hắn, gân xanh trên cổ căng thẳng, bởi vì ngực bụng thở dốc phập phồng , thậm chí là dục kiên đĩnh vọng bị hắn nắm trong tay Cổ họng của cô co rút nhanh, hai tay vốn đang che miệng không tự chủ được dời xuống đè ép trái tim đang nhảy quá nhanh, đè ép dạ dày đang quá mức khẩn trương. Nhiệt khí dâng trào, cuốn lấy toàn thân cao thấp, lòng bàn tay của cô đổ mồ hôi, lỗ chân lông mở ra, từng tế bào trong thân thể cũng giống như vào một giây đó, bị cảnh tượng tràn đầy sức sống kia làm sống lại bừng bừng.
Cô gần như có thể ngửi được mùi mồ hôi của hắn, cảm giác được mỗi một lần thở dốc của hắn, làm như hắn đang dựa vào bên tai cô thở dốc.
ở trong cổ họng hắn đang phát ra âm thanh rêи ɾỉ khàn khàn như thú hoang, căng thẳng thân hình cường tráng.
Nên rời khỏi , nhưng cô lại không nhúc nhích được.
Cô như mê muội trước hình ảnh hắn tăng nhanh tốc độ khuấy động, sau đó cả người càng lúc càng căng lên hơn, tiếp theo phóng thích ra ngoài.
Hắn buông lỏng xuống, tựa vào trên tường thở dốc, thân thể cường tráng bởi vì nóng lên mà bốc lên những làn khói trắng nhè nhẹ thở ra nhiệt khí, ở trong không khí băng lãnh lên cao.
Sau đó, gần như ngay tức thời, hắn mở mắt, nhìn thấy cô.
Cô kinh hoảng không dứt, mắc cỡ muốn chạy đi trốn, nhưng hai chân vẫn tìm không được sức lực để chạy trốn, cô như ngu ngốc đứng đó, cứng ngắc như một con thỏ trắng ngu xuẩn trong đêm đen bị xe đèn soi sáng
Trong khoảnh khắc đó, trái tim, gần như muốn nhảy ra cổ họng.
Hắn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối tắm hòa lẫn với xấu hổ, tiếp theo hắn mắng thành tiếng, đem thân hình trần trụi bước đến.
Thời gian, trở nên chậm chạp nặng nề. Hai gò má bởi vì xấu hổ mà đau nhói, cô khẩn trương xấu hổ đến mức không biết nên làm cái gì, chỉ có thể nhìn người đàn ông khêu gợi cường tráng đó, đi về phía cô. Chỉ sãi hai bước, hắn đã đến trước mắt, cô rốt cuộc tìm được hơi sức lui về sau một bước. Đôi mắt hắn mang theo lửa nóng bỏng, bỗng nhiên khoác lên một tầng hàn băng, nhưng hắn cũng không nói gì, chẳng qua là mặt lạnh, ở trước mặt cô, dùng sức đóng cánh cửa thật mạnh.
Phanh!
Tiếng nổ thật mạnh kia, đột ngột đột ngột vang vọng ở trong không khí yên tĩnh sáng sớm chấn động thần trí cô trở về.
Quẫn bách cùng lúng túng chợt hiện lên, xấu hổ trong chớp mắt càng thêm bò đầy toàn thân cao thấp.
Cô hoảng hốt xoay người, đầu lại đυ.ng phải giá sách dầy cộm nặng nề, cô đau muốn chết, cũng không dám dừng lại, chỉ che cái trán bị thương, chạy về trên giường thật nhanh.
Mấy phút sau, hắn mặc quần áo chỉnh tề bỏ đi ra ngoài, nhìn cũng không nhìn cô một cái, mặc vào áo khoác, vớ, liền mở cửa, đi ra ngoài. Hắn tức giận đi ở trên mặt tuyết, xấu hổ cùng tức giận tràn đầy cả đầu.
Sao lại không nhớ đến sẽ bị cô nhìn thấy. Hắn sơ suất quá, lại không hề chú ý tới cửa vẫn chưa khóa. Trong phút chốc khi vừ anhifn thấy cô, hắn còn tưởng rằng nhịp tim của mình cứ dừng lại như vậy. Cô hiển nhiên bị chuyện hắn tự an ủi thực sự dọa sợ, cả người đứng cũng không nhúc nhích, trong mắt hạnh trợn tròn, có hốt hoảng cùng hoảng sợ, hắn thẹn quá thành giận đi tới, cô lại sợ đến mức lui về phía sau!
Đáng chết!
Cô gái kia nên phải hiểu được phép lịch sự chứ!
Cho dù cô không cẩn thận bắt gặp, cũng phải hiểu tránh sang chỗ khác, mà không phải ngây ngốc đứng ở nơi đó rình coi!
Cô đã nhìn thấy tất cả, vết sẹo xấu xí gắn đầy thân thể hắn và cả du͙© vọиɠ dã man của hắn!
Cho dù là hiện tại, đi ở trong cơn bão tuyết, nam căn của hắn vẫn cứng ngắc, khi vừa nghĩ đến cô, trong nháy mắt lại xao động hẳn lên.
Hắn muốn cô gái kia, vô cùng muốn!
Nhưng cô đối với hắn hiển nhiên không hề chút cảm giác nào, hắn biết cô không hề, cô cũng không hề khả năng sẽ có.
Nếu như là ở trước kia, trước khi hắn vẫn chưa bị thương, hắn tuyệt sẽ không cảm thấy xấu hổ như thế, hắn mặc dù không phải thuộc dạng vạn người mê, nhưng hắn biết phản ứng của những người phụ nữ khi nhìn vào hắn.
Họ cho là thân thể hắn cường tráng rất hấp dẫn.
Nhưng kể từ khi hắn bị tai nạn phỏng thân thể, tất cả liền thay đổi. Ngay cả hộ sĩ trong bệnh viện, khi thay thuốc cho hắn đều không tự chủ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm tư, nhưng khi tháo băng xuống nhìn thấy nửa gương mặt xấu xí trong gương thì hắn bị chấn động kinh hoàng đến mức không thể nào nhúc nhích. Hắn là người đàn ông, hắn không nên quan tâm vẻ bề ngoài như thế, nhưng trận lửa lớn đã phá hủy hắn.
Những người anh em, đội viên dưới tay hắn nhận tiền đối thủ, trở thành gián điệp, phản bội bọn họ. Khi chuyện xảy ra, hắn vì cứu con tin, phụ trách đưa ra ngoài, nhưng xà ngang rơi xuống, đè ở trên người hắn, tạo thành kết quả tàn khốc.
Cả nửa người bên trái của hắn, toàn bộ vặn vẹo và biến hình.
Ngọn lửa cháy bừng cắn nuốt da tay của hắn, vặn vẹo vân da, cho dù sau đó đã mọc ra lớp da mới, nhưng là lớp da mới trắng mịn, càng thêm lộ rõ ràng giống như bụi dây leo, lớp hoa văn, gập ghềnh dắt quanh thân hắn
Hắn mới nhìn giống như một thằng gù nhà thờ Đức Bà.
Hắn ở trong thành thị tốn hơn nửa năm làm trị liệu, sĩ quan cao cấp tự mình đến trong bệnh phòng nói cho hắn biết, chỉ cần hắn khôi phục khỏe mạnh, là có thể trở lại đơn vị nhậm chức.
Đối diện với sự thay đổi đáng sợ của bên ngoài, hắn thật sự tốn một chút thời gian mới bình phục, nhưng hắn là một cao thủ chuyên nghiệp, hắn tin tưởng mình dễ dàng có thể trở lại trạng thái tốt nhất.
Nửa năm sau, hắn trở lại công việc đơn vị. Một năm sau, hắn biết mình không thể nào tiếp tục nữa. Thân thể của hắn bình phục, nhưng chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Hắn là con quái vật. Mỗi người đều sợ hắn, sợ hãi hắn, chán ghét hắn, ngay cả người hắn cứu trở về, cũng coi hắn vì cầm thú ác ma, cô gái kia dọc theo đường đi thét chói tai không ngừng, thiếu chút nữa hại chết người của chi đội cứu viện
Con tin đó, sợ hắn so với sợ bọn cướp kia nhiều hơn.
Ở đó một năm, hắn phát hiện mình không thể tiếp tục được đội viên hoàn toàn tin tưởng hắn.
Trận hỏa hoạn kia, lần phản bội đó, thiêu hủy lòng tin của hắn đối với con người.
Sau khi nhiệm vụ chấm dứt, hắn đích thân xin giải ngũ, trở lại nhà cũ, trở lại trên núi cao, xây dựng lại gian nhà cũ đã hoang phế nhiều năm.
Hắn không muốn lại bị người khác xem mình như quái vật, không muốn lại gặp phải sự phản bội, không muốn nghe những câu chữ ác độc kia nữa, không muốn gánh chịu tội danh hắn chưa từng làm, hắn không bao giờ muốn từ mọi người trong mắt, nhìn thấy sợ hãi nữa!
Cho nên, hắn mới lựa chọn về đây.
Hắn chỉ xuống núi lúc cần thiết, chỉ cùng người tiếp xúc khi thật sự cần thiết.
Hắn thậm chí để râu và tóc thật dài để che giấu mình, tránh khỏi khi xuống núi hù dọa người khác.
Nhưng bây giờ, cô đã thấy. Thời gian này, hắn luôn mặc quần áo ở trên người, cho dù ở trong phòng là ấm, hắn vẫn chưa từng đem quần áo bỏ đi, hắn sợ cô sẽ bị dọa sợ, sẽ sợ hắn, lo lắng sẽ nhìn thấy từ trong mắt cô, sự kinh hoàng cũng ghét bỏ giống như những người khác. Hoặc là thảm hại hơn, từ đó bắt đầu né tránh hắn. Chợt đứng lại ở trong đất tuyết, hắn thở ra một làn khói trắng, thở dốc nhìn thế giới hoang vu lạnh như băng ở phía trước.
Đáng chết, hắn biết, đây là giận chó đánh mèo, là chính bản thân hắn không đóng cửa lại kĩ, trước đây, hắn hoàn toàn không cần đóng cửa.
Nhưng đó là trước đây , trong cuộc sống của hắn, cũng không có một cô gái.
Một cô gái mà hắn vô cùng khát vọng.
Những suy nghĩ khổ sở cứ dâng tràn đầy ngập trái tim hắn.
Hắn khát vọng cô, muốn cô thích hắn.
Cô tin tưởng hắn, coi hắn là bạn, nhưng không phải tình nhân. Ngay cả như vậy, có đôi lúc hắn lại ảo tưởng cô nguyện ý đi vào trong ngực hắn, mỉm cười với hắn, cùng hắn ân ái.
Đó chỉ là suy nghĩ không hề thực, nhưng lại giống như một loại độc dược, hắn không nhịn được, không có cách nào khống chế những hình ảnh tưởng tượng kia, không có cách nào ngăn chặn được hy vọng xa vời.
Nhưng cô nhìn thấy, tất cả.
Từ nay về sau, hắn biết, mỗi lần cô nhìn hắn, cũng sẽ nhớ tới thân thể đáng sợ, cùng hành động bỉ ổi của hắn. Coi như cô cố gắng che giấu, hắn cũng sẽ cảm giác được. Vô luận là che giấu khinh bỉ, ghét, hoặc cảm giác tội ác, quá nhiều người đã từng thử ở trước mặt hắn giấu cảm giác của mình, nhưng lại che giấu một cách vô ích, hắn đã từng chịu qua quá nhiều huấn luyện, biết làm cách nào để phân biệt lời nói dối của mọi người.
Nếu như có thể, hắn thật sự muốn đi thẳng xuống như vậy, trốn trong một ngọn núi sâu khác, quên hết tất cả những thứ đáng chết này.
Cho dù trong ngôi nhà đó có đầy đủ thức ăn, cô cũng không thể nào mình sống qua tất cả mùa đông, hơn nữa mặc dù hắn có thấp kém hay tàn nhẫn như thế nào, hắn thật sự cảm thấy, nếu như hắn không về, thò cô gái nhỏ ngoan cố kia, sẽ mạo hiểm ở trong gió tuyết chạy đến tìm hắn.
Tầng mây càng lúc càng dày đặc, lần nữa bắt đầu xếp thành những lớp nặng nề trên bầu trời, gió tuyết lạnh lùng cũng bắt đầu thổi lên, thông báo đợt gió tuyết mới sắp sửa đến.
Trừng mắt nhìn tuyết trắng bắt đầu rơi xuống trên bầu trời bao la, hắn rủa thầm một tiếng.
Thật đáng chết, mùa đông quá dài.
Mặc dù không cam nguyện, thế nhưng hắn lại chỉ có thể hít một hơi thật sâu, xoay người lại đối mặt với cô gái mà hắn khát vọng không dứt, nhưng không có cách nào có được.
Cảnh Sơ Tĩnh, cô là một cô gái ngốc nghếch! Khom gối ngồi ở trên giường, cô tức giận mắng mình. Cô không thể tin được mình lại trốn đi, cô nên cùng hắn nói xin lỗi! Nhưng cô không làm thế, cô chỉ là chạy về trên giường, đem chăn kéo qua đầu, trực tiếp trốn tránh đối mặt với sự lúng túng cùng quẫn bách của hắn, còn có lửa giận không che dấu chút nào của hắn.
Đợi cô nhớ tới việc phải nói xin lỗi thì cuống quít lấy dũng khí lật người ngồi dậy, hắn đã cũng không quay đầu lại mặc vào áo khoác đi thẳng ra cửa.
Cô nên phải gọi hắn lại hoặc đuổi theo hắn, cho dù làm mặt dày, cũng phải đến đối mặt với hắn , nhiều cái nên làm như vậy, cô lại không hề làm gì cả.
Nhớ tới ánh mắt phẫn nộ của hắn, cô tự chán ghét mình vùi mặt vào trong chăn, như đưa đám không dứt.
Hắn thật vất vả mới cùng cô tháo xuống lòng phòng bị .
Mấy ngày nay, hắn và cô tựa như những người bạn, , hắn không chỉ sẽ đáp lại những câu hỏi của cô, thỉnh thoảng còn có thể lộ ra nụ cười khó gặp .
Hiện tại thì quá tốt rồi, cô không chỉ xâm phạm lĩnh vực của hắn, quấy nhiễu cuộc sống của hắn, còn rình coi riêng tư của hắn.
Khó trách hắn sẽ tức giận, nếu là đổi lại là cô, cũng sẽ tức giận giống như vậy. Đặc biệt là, hắn còn vì vậy mà chạy đến phòng tắm, cô tin tưởng nếu là ở bình thường, hắn muốn giải quyết chuyện riêng, tuyệt đối là ở trên chiếc giường thoải mái, sẽ không đến chỗ lạnh lẽo không thích hợp đó. Nhớ tới hình ảnh nóng bỏng hấp dẫn lại chân thật đến như vậy, cô không khỏi lại mặt đỏ tới mang tai, nhịp tim tăng nhanh. Thảm, cô không biết mình làm sao còn có biện pháp cùng hắn ngủ chung một chỗ ở trên giường lớn , mà không suy nghĩ lung tung nữa.
Trời ạ, cô không hề vì vậy mà phun máu mũi, hoàn toàn là bởi vì lúc trước đã quen nhìn thân thể các người đàn ông trong nhà, nhưng dù nói thế nào, mặc dù bọn họ cùng mấy người kia cũng thường thường ở trước mặt cô cởi trần. Trong "Hồng Nhãn", cũng không hề một cá nhân nào, cỡi hết toàn thân rồi tự an ủi cho cô nhìn.
Được rồi, hắn cũng không phải là tự nguyện cho cô nhìn.
Oh, đáng chết!
Tội của cô thật là đếm cũng đếm không xuể.
Hơn nữa, người nhà là người nhà, bạn là bạn, nhưng Irapa không giống thế.
Hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Không giống thế. . . . . .
Nếu như chỉ là đυ.ng vào A Lãng hoặc A Nam làm gì chuyện tốt đó, cô có thể đã sớm xoay người, cô cũng không phải là chưa từng xem qua người đàn ông.
Người đàn ông là động vật đầy du͙© vọиɠ, mỗi sáng sớm tiểu đệ đệ cũng sẽ tự động đứng dậy.
Mười năm trước cô còn có thể xấu hổ, nhưng sinh trưởng ở trong một gia đình dương thịnh âm suy, lại thường thường giúp một tay chăm sóc những nhân viên của Hồng Nhãn thỉnh thoảng tới nhà tá túc, hoặc dưỡng thương nghỉ phép , cô thật đã thành thói quen loại sinh vật tên người đàn ông này, mặc dù bọn họ không dám ở trước mặt các trưởng bối làm loạn, bất quá mấy năm nay, cô không cẩn thận nghe qua rất nhiều chuyện cười tục tĩu, cũng không cố tình xem qua rất nhiều hình ảnh không tinh khiết.
Cô sớm đã thành thói quen, nhưng lạichưa từng khẩn trương qua như vậy.
Cô quả thật không thể tin được, mình lại ngây người như phỗng nhìn chằm chằm vào hắn như thế, giống như chưa từng gặp qua người đàn ông vậy!
Nhưng hắn không giống thế.
Có lẽ là vết sẹo trên người của hắn, cũng có lẽ là chuyện mà hắn đang làm, cô có thể nói cho người khác biết như vậy, nhưng cô không có cách nào lừa gạt mình.
Hắn không giống những người khác, là bởi vì cho dù ở trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ như thế , hắn vẫn lo lắng cho cô, chăm sóc cô.
Tại một phương diện nào đấy, hắn cùng mọi người trong nhà cô rất giống nhau, hắn và bọn họ đều không thể vứt bỏ người yếu thế hơn mà không thèm để ý.
Nhưng ở mặt khác, hắn lại không giống như bọn họ, cô chưa từng bị hấp dẫn qua như thế.
Có lẽ là bởi vì hai người ngôn ngữ không thông, vẻ mặt của hắn lại bị râu ria che kín, cô luôn nhìn chăm chú vào mắt của hắn, mấy ngày ngắn ngủn, cô đã có thể từ trong mắt hắn nhìn thấy rất nhiều cảm xúc rất nhỏ, phân biệt hỉ nộ ái ố trong đó.
Hắn tức giận.
Cho dù hắn không đá cánh cửa, cô cũng nhìn ra được. Hắn bị tổn thương, bởi vì phản ứng lùi bước của cô. Trên mặt cùng trên người của hắn đều có dấu vết bị phỏng, vô luận quá khứ đến tột cùng đã xảy ra qua chuyện gì, hắn đều vô cùng để ý, để ý đến mức đặc biệt giữ lại bộ râu để che giấu, thậm chí có thể để ý đến mức trốn tránh tất cả mọi người. Trong phòng không hề gương, không hề bất kỳ vật phẩm gì đó có thể phản xạ.
Hắn không muốn bị người khác nhìn đến thân thể của hắn, hắn không muốn bị cô nhìn thấy, hắn thậm chí không muốn nhìn thấy mình.
Hắn đối với vết thương chồng chất trên thân thể kia, cảm thấy tự ti.
Bất thình lình lĩnh ngộ, như sấm sét giáng thẳng vào cô.
Hắn rất tự ti.
Đột nhiên ngồi dậy, Sơ Tĩnh ngạc nhiên nhìn cánh cửa đóng kín mít.
Từng trí nhớ chung sống cùng hắn nhất nhất hiện lên, cô đυ.ng vào hắn thì hắn cứng ngắc, thái độ thô lỗ mới ban đầu, biểu hiện cự người ngoài ngàn dặm của hắn, đều là hắn bày ra để tự bảo vệ mình.
Trái tim đột nhiên co rút nhanh, mơ hồ thấy đau.
Có thể cô đã đoán sai, nhưng cô không cho là như vậy.
Có lẽ hắn đối với cô, không phải là không hề cảm giác; có lẽ một ngày kia, hắn thật sự là muốn hôn cô. . . . . .
Nhịp tim, trở nên bình lặng một cách kì lạ.
Cô thì sao? Cô đối với hắn là cảm giác gì? Từ nhỏ, cô liền muốn tìm được một người đàn ông yêu cô, tựa như cha mẹ cô, tựa như Đại Dương cùng Đào Hoa, Mạc Sâm cùng Như Nguyệt, cô không muốn tùy tiện tìm người đàn ông thích hợp, nhưng trước khi gặp được hắn, cô cũng chưa từng cảm giác được lực hút mãnh liệt như thế. Mãnh Nam cô thấy nhiều, thật sự, thấy rất nhiều.
Người đàn ông trong nhà, nhân viên của Hồng Nhãn, mọi người đều là thân thể cường tráng, hóc môn nam tính tràn đầy, nhưng không hề bất kỳ một người nào cho cô cảm giác giống như Irapa.
Cô muốn hôn hắn, muốn vuốt ve vết thương của hắn, muốn ở cùng hắn, muốn biết bị hắn hôn, bị hắn vuốt ve, là loại cảm giác gì.
Chỉ là nghĩ thôi, nhịp tim cô liền tăng nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cả người nóng lên run rẩy.
Đột nhiên, cửa bị người mở ra.
Cô sợ hết hồn, lại thấy hắn bất chấp gió tuyết đi vào.
Gió lạnh mang theo hơi lạnh thấu xương xuyên vào, bí mật mang theo tuyết lạnh như băng.
Hắn không hề nhìn cô, xoay người bình thản đóng cửa lại, đem trận gió tuyết cuồng loạn bắt đầu thay đổi lớn nhốt ở ngoài cửa.
Trong phòng, nháy mắt yên tĩnh lại.
Hắn xoay người, cỡi áo khoác xuống treo lên, lại vẫn không hề nhìn cô, chỉ đi thẳng tới bên lò, ném vài nhánh củi khô vào lò, khiến ngọn lửa lần nữa bốc cháy lên. Cô không thương hắn, cô không thể nào ở trong mấy ngày ngắn ngủi, liền yêu một người xa lạ ngôn ngữ không thông. Lý do này, cũng nên đủ để cho cô an phận thủ thường, đừng tìm hắn làm loạn. Trước kia, nó là đủ, đầy đủ lý do; hiện tại, cũng không đủ rồi. Cô nhìn người đàn ông cao lớn trầm mặc cái đó, không nói một lời làm chuyện của mình, hắn giúp Kaka dọn dẹp thảm, vào trong hầm mang thịt ra, đến bên lò đun nhừ thức ăn, không hề nhìn cô.
Hắn lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng trước kia, nhưng lúc này đây, cô nhìn thấy nhiều hơn.
Động tác kia hơi cứng ngắc cố ý tránh ra tầm mắt của cô, cũng cho thấy hắn quan tâm.
Trên tóc hắn còn có tuyết đọng, bởi vì quá mức chú ý cô, hắn hoàn toàn quên phải gạt chúng nó xuống; mấy ngày nay, ngay cả nón giữ ấm hắn cũng để ở lại trong nhà, không phải hắn không lạnh, cô biết, hắn là cố ý để lại cho cô.
Dù vậy, cô cũng hiểu được, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động sẽ cùng cô nói chuyện.
Cô phải cùng hắn nói xin lỗi.
Hít sâu một cái, cô xuống giường, đi tới hướng hắn.
Hắn nghe đến động tĩnh của cô, cứng người, nhưng vẫn không quay đầu lại.
"Irapa. . . . . ."
Cô vươn tay, đυ.ng vào cánh tay của hắn.
Hắn không nhúc nhích , giống như hóa đá, không quay đầu lại. Cự tuyệt không tiếng động đó, giống như bức tường đá lấp kín vô hình lạnh như băng, gần như muốn tổn thương ngón tay giá rét của cô.
"Thật xin lỗi, tôi rất xin lỗi. . . . . ." Cổ họng cô co rút nhanh, nhìn bóng lưng của hắn mở miệng.
Hắn quay người sang, cũng không phải tò mò lời cô nói, mà là xoay người lại cầm muỗng canh, khiến cánh tay có thể rời khỏi bàn tay của cô; có lẽ hắn sớm đã biết rõ ý tứ của những lời này, cô đã nói qua lời xin lỗi đó rất nhiều lần.
Đau đớn, đột nhiên níu chặt trái tim của cô.
Không chỉ là bởi vì hắn lạnh lùng, hơn bởi vì hắn cảm thấy cần đề phòng cô, giống như cô là rắn độc mãnh thú gì đó.
Cánh tay vẫn treo ở giữa không trung, cô nhìn hắn, hốc mắt ê ẩm hơi nóng.
Nhịn được xung động muốn khóc, cô rút tay về, khàn giọng mở miệng lần nữa.
"Thật xin lỗi."
Hắn không hề để ý đến cô, chẳng qua là xoay người lại, tiếp tục đối mặt với bếp lò, làm chuyện của mình, giống như không hề nghe cô nói.
Hoặc là, chỉ là không muốn nghe cô nói chuyện, không muốn tiếp nhận cô không ngừng nói xin lỗi vô nghĩa.
Nói xin lỗi, là muốn bày tỏ sai lầm cô đã được dạy dỗ từ nhỏ, nhưng cô lại không ngừng phạm phải sai lầm khác nhau.
Khó trách hắn đã bắt đầu cảm thấy chán ghét, không muốn để ý tới cô nữa.
Không khí, càng trở nên nặng nề.
Áy náy, giống như gánh nặng ngàn cân, đè ở trên ngực cô. Nhìn bóng dáng lạnh lùng đó, cô chưa từng cảm thấy không đất dung thân như thế này.
"Có lẽ đối với anh mà nói, nói xin lỗi đã không hề tác dụng gì, nhưng tôi vẫn rất muốn nói, tôi rất xin lỗi, tôi không nên nhìn lén anh, không nên xâm phạm riêng tư của anh. . . . . ." Hắn nắm chặt muỗng canh, bắp thịt trên cánh tay của áo lông cứng lên.
Nhưng hắn vẫn không quay đầu lại.
Lớn như vậy, cô luôn luôn biết, nói xin lỗi là khó khăn, tuy nhiên cô không hề biết được, bị cự tuyệt lại đau đến mức này.
Cô hít một hơi thật sâu, hít một hơi nữa, muốn đè nén vết đau đớn từ l*иg ngực, thế nhưng không hề tác dụng, không khí rét lạnh, cũng không có cách nào dập tắt vết đau đớn giống như vế phỏng làm lạnh trái tim.
Trên vai hắn, tuyết bắt đầu tan ra rồi, trên tóc cũng thế, tuyết đã thấm ướt tóc hắn, quần áo hắn.
Cô lấy khăn lông ra, cố gắng giúp hắn lau khô, nhưng chỉ mới giơ tay lên, hắn đã nhanh chóng tránh ra.
Lần này, hắn rốt cuộc xoay người đối mặt với cô, bắt được bàn tay cô cầm khăn lông.
"Đáng chết! Đừng đυ.ng tôi, cô không hề ý đó, cũng không cần trêu chọc tôi!" Hắn tức giận trợn trừng mắt nhìn cô, cắn răng gầm gừ.
Sơ Tĩnh cũng hít một hơi, không biết làm sao nhìn người đàn ông đang căm tức trước mắt.
Hắn tức giận nói: "Cô đã không phải là cô gái nhỏ nữa, nên biết sờ loạn người đàn ông sẽ tạo thành hậu quả gì! Tôi cho dù là một con quái vật, nhưng cũng là một người đàn ông!" Hắn rất tức giận, nắm chặt cổ tay của cô, trong mắt tràn đầy oán giận, cho dù không có cách nào hiểu lời của hắn, cô vẫn cảm giác được ác ý trong đó. Nhìn mắt hắn tức giận, cô chỉ cảm thấy đau lòng."Tôi. . . . . ."
Cô nghiêm mặt há mồm muốn nói, mới mở miệng, nước mắt đột nhiên lăn xuống.
Như bị phỏng, hắn buông tay của cô ra.
"Tránh ra!" Hắn nói, đôi mắt co rúc lại, giống như có đau đớn khó nhịn, khàn khàn nói: "Trở về trên giường của cô đi, cách tôi xa một chút!"
Nổi đau trong mắt của hắn, lại rõ nét như thế.
Đã có người từng tổn thương qua hắn, mà hắn lại xem cô giống như những người đó.
Tất cả câu chữ như nghẹn ở yết hầu, đôi mắt cô đẫm lệ doanh tròng nhìn người đàn ông trước mắt đang lấy giận dữ che giấu tự ái cùng đau đớn. Cô cố gắng mở miệng, lần nữa há mồm, môi hồng run rẩy, nhưng ngay cả một chữ cũng nói không ra.
Chỉ có đau đớn, nóng rực từ tim hướng toàn thân lan tràn.
Cô nói không ra lời xin lỗi, nhưng không có cách nào cứ vậy rời đi.
Cô không có cách nào không quan tâm đến nổi thống khổ của hắn , không có cách nào mặc kệ sự đau đớn cho dù rơi lệ cũng không có cách nào thổ lộ, ở trong thân thể của mình, do dự cứ quẩn quanh không tìm được lối thoát. Cô không biết nên làm sao, , không biết nên làm thế nào, đầu của cô hoàn toàn không có biện pháp vận chuyển, suy tư. Sau đó, thân thể của cô cử động, giống như có ý chí của mình. Cô đi lên phía trước, giơ tay lên vuốt khuôn mặt thống khổ của hắn.
"Không!" Irapa tức giận, hất tay của cô ra, cảnh cáo cô: "Đừng làm vậy!"
Cô không quan tâm hắn cự tuyệt, cứ nâng mũi chân, hôn hắn.
Hắn cứng ở tại chỗ, giống như lần trước, chẳng qua là lần này, cô hôn không phải là gương mặt, mà là đôi môi lạnh lẽo của hắn.
Cô có thể cảm nhận được hắn ngừng thở, nhưng hắn không lui ra, mặc dù không hề lui ra, nhưng cũng không hề hưởng ứng.
Xuyên thấu qua đôi mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, cô nhìn thấy mình hèn mọn, ở trong đáy mắt sâu và đen tràn đầy thống khổ của hắn.
Hắn vẫn cầm lấy tay cô, nắm thật chặt, giống như là muốn bẻ gảy.
Cô vuốt l*иg ngực của hắn, ở bên môi hắn, run rẩy, thở dốc, sau đó khi hắn nhìn soi mói, cô khẽ run há miệng ra, vươn lưỡi thử dò xét liếʍ xuống đôi môi khô khốc của hắn.
Mãnh liệt, hắn hít một hơi tức, như bị ai cầm roi hung hăng quất một cái.
Trong đôi mắt u ám, du͙© vọиɠ bắt đầu sôi trào.
"Đừng làm vậy. . . . . ." Hắn nói từng câu chữ khó phân biệt qua kẽ răng.
Từng từ, từng chữ cự tuyệt đó, lại lần nữa làm cô bị thương, làm dẫn phát nước mắt nhiều hơn.
Nhưng cô không chịu buông tay, chỉ phát run , nhẹ nhàng, từ từ, liếʍ hôn hắn lần nữa, làm dịu đôi môi khô khốc của hắn, giống như làm như thế là có thể để cho hắn khá hơn một chút, là có thể bồi bổ lại hắn một chút. Hắn nhắm mắt lại, bên trên hầu kết co rút, đôi môi vẫn mím chặt lại.
Nhưng, hơi thở của hắn càng thêm trở nên thô thở gấp, thật sự cô đã ảnh hưởng đến hắn, mềm hoá bức tường băng cứng rắn này. Cô không phải ngu ngốc, cô cũng biết như vậy , sẽ tạo thành loại hậu quả gì, nhưng cô không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể y theo trực giác mà làm.
Sau đó, hắn hé miệng ra.
Một chút.
Chỉ có một chút, nhưng cô nếm đến mùi vị của hắn, đem hơi thở nóng bỏng gấp gáp của hắn nạp vào tim phổi, ve vuốt lên vết thương kia.
Cô tiếp tục liếʍ hôn hắn, kiên nhẫn, thương tiếc, hôn.
Người đàn ông cường tráng này, bởi vì nụ hôn của cô, mà run rẩy, mà co rúm lại.
Mũi chân của cô bắt đầu vô lực, cô đứng trở về mặt đất, nhưng môi của cô còn đang ở bên miệng của hắn.
Hắn không tự chủ được cúi đầu, đuổi theo cô.
Trong giây phút gần như sắp đến gần vĩnh hằng đó, hắn rốt cuộc vứt bỏ sự kiên trì, há mồm nếm thử môi lưỡi của cô.
Lần đầu tiên, hắn giống như sợ cô sẽ hối hận, sẽ chạy trốn, nụ hôn kia có chút thử dò xét, thậm chí run rẩy. Cô hé miệng, hoan nghênh hắn, đón nhận hắn. Sau đó, hắn buông lỏng cổ tay của cô ra, nắm hông của cô. Trái tim của cô nhói lên, cho là hắn muốn đẩy cô ra. Nhưng động tác kế tiếp của hắn, cũng không phải tránh thoát khỏi cô, mà là kéo đến gần hơn.
Cô vì thế chảy xuống nước mắt cảm kích, vuốt ve l*иg ngực của hắn, sợ hãi , dịu dàng, hôn lên người đàn ông vừa kiên cường lại vừa yếu ớt này.
Có lẽ, cô không nên chẳng biết xấu hổ như thế, không nên khi chưa xác định được tình cảm của hai người, liền cùng hắn xảy ra quan hệ; có lẽ, cô nên chờ đợi một loại thề non hẹn giống như cha và mẹ, chờ đợi người đàn ông nên thuộc về cô.
Nhưng. . . . .
Cô muốn ở cùng với hắn.
Chỉ là đơn giản như vậy.
Nếu như đây chính là du͙© vọиɠ, cô kia nguyện ý vào lúc này, vào giờ phút này, ở trong lòng hắn cháy bỏng hầu như không còn.