Editor: Lăng
Trong lòng Quý Thiển Ngưng rơi lộp bộp, dự cảm không lành.
Y như rằng, giây tiếp theo Mạc Hạm liền nói: "Được thôi."
Quý Thiển Ngưng: "......" Chị Thanh Hoan ơi là chị Thanh Hoan, cớ sao lại mời chị ấy làm gì?!
Lục Thanh Hoan ngẩn người. Cô ấy chỉ là xuất phát từ lịch sự nên hỏi khách sáo thôi, không nghĩ tới Mạc Hạm lại không hề khách sáo. Nhưng mà nghĩ lại thì Mạc Hạm là diễn viên mà Quý Thiển Ngưng thích nhất, Quý Thiển Ngưng hẳn là đang rất vui trong lòng đi ha? Chỉ cần Quý Thiển Ngưng không ngại, thì cô ấy thế nào cũng được.
Lục Thanh Hoan muốn nhìn xem thử phản ứng của Quý Thiển ra sao, vừa mới quay đầu thì phát hiện sắc mặt của Quý Thiển Ngưng thật sự kỳ quái: Không biết là khẩn trương hay bất ngờ, dù sao cũng nhìn không giống là đang phấn khích.
Chẳng lẽ chính mình hiểu sai ý rồi? Lục Thanh Hoan nhỏ giọng nói: "Thiển Ngưng?"
Vốn dĩ khuôn mặt Quý Thiển Ngưng đang cứng ngắc, đột nhiên giống như vừa mới được giải huyệt, nở nụ cười xán lạn, nhìn Mạc Hạm nói: "Vậy cùng nhau đi đi."
Tốc đổ thay đổi sắc mặt này so với lật sách còn muốn nhanh hơn, Lục Thanh Hoan thậm chí còn nghi ngờ mình có bị hoa mắt hay không.
Lại nhìn thấy Mạc Hạm lần nữa, tâm tình Quý Thiển Ngưng vô cùng phức tạp, nội tâm cô không hề muốn ăn cơm cùng Mạc Hạm, nhưng nghĩ đến Lục Thanh Hoan còn không biết chuyện mình đã "thoát fans", giải thích càng phiền phức hơn nên chỉ có thể giả vờ.
Không phải chỉ là năm người đi ăn cơm thôi sao, chỉ cần không phải là cô cùng Mạc Hạm hai người đơn độc, thì không có gì ghê gớm cả.
Cuối cùng Quý Thiển Ngưng mới phát hiện bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản.
Vì để thuận lợi bảo vệ cho hai nữ minh tinh vô cùng nổi tiếng là Mạc Hạm và Lục Thanh Hoan, địa điểm ăn trưa không thể lựa chọn qua loan được, cuối cùng đã chọn một nhà hàng gia đình tương đối kín đáo.
Trác Nhiên nói với bồi bàn muốn bao một phòng.
Một bàn vuông bốn người ngồi, thêm một người thì phải thêm ghế. Lục Thanh Hoan cùng trợ lý Salsa của cô ấy ngồi một bên, Quý Thiển Ngưng cùng Mạc Hạm ngồi một bên, Trác Nhiên ngồi ở cạnh bàn mới thêm ghế vào.
Lúc gọi món ăn, Lục Thanh Hoan muốn để cho Mạc Hạm gọi trước
Mạc Hạm nói: "Tôi ăn gì cũng được."
Lục Thanh Hoan lại hỏi Trác Nhiên.
Trác Nhiên cười gượng nói: "Tôi cũng vậy." Nhưng nội tâm lại nghĩ —— các cô vừa mới ra khỏi quán ăn xong, còn chưa được một tiếng nữa, nuốt gì nổi nữa trời!
Lục Thanh Hoan chỉ có thể dựa theo khẩu vị của mình mà gọi.
Bồi bàn cầm thực đơn đi ra ngoài, năm người nhìn nhau, không biết nên bắt đầu bằng đề tài gì trước.
Quý Thiển Ngưng ngồi ở phía trong chỗ Mạc Hạm, thật sự không thoải mái, bèn cầm lấy ấm trà trên bàn rót trà cho mọi người.
Ly đầu tiên đưa cho Mạc Hạm.
Cái người cao lãnh kia thoáng nhìn, nói: "Không uống."
Không uống thì thôi.
Quý Thiển Ngưng đang chuẩn bị đưa cho Trác Nhiên, lại nghe được Mạc Hạm nói: "Đau miệng."
...... Cũng may là không rót đầy ly, bằng không ly nước kia đã bị đổ ra ngoài.
Ánh mắt Quý Thiển Ngưng không chịu sự khống chế mà đảo qua miệng Mạc Hạm, nghĩ thầm: Lâu như vậy còn không lành sao?
Lục Thanh Hoan không rõ tình huống, hỏi: "Cô bị nhiệt miệng sao?"
Mạc Hạm nhìn Quý Thiển Ngưng rót nước cho người khác, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Bị một vật nhỏ không có lương tâm cắn mà thôi."
"......" Quý Thiển Ngưng rất muốn đem cả ấm lẫn ly trà nhét vào miệng chị, để chị câm miệng lại.
"Thứ gì có thể chui vào trong miệng? Chị Hạm nói thế để dọa người sao." Salsa hỏi.
Mạc Hạm không đáp lại cũng không giải thích, tiếp tục thưởng thức vẻ mặt Quý Thiển Ngưng đang làm bộ làm tịch.
Sợ chị lại nói ra chuyện kinh người gì, Quý Thiển Ngưng không thể tập trung rót trà nổi, lưng như có kim chích, thình lình lại nghe được Mạc Hạm nói: "Em lại để quên đồ ở nhà chị nữa rồi."
Tay Quý Thiển Ngưng run lên, trà lại đổ ra ngoài, làm cho cả tay cô toàn là nước.
Lục Thanh Hoan ngồi đối diện giúp cô giữ ly trà lại, lo lắng nói: "Nóng không?"
Nếu đây là nước sôi, bàn tay này của cô sợ là đã bị phỏng hết rồi. Quý Thiển Ngưng cười nói: "...... Không có việc gì."
Lục Thanh Hoan lấy khăn giấy cho cô.
Cùng lúc đó, Mạc Hạm cũng đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Quý Thiển Ngưng nhìn hai tờ khăn giấy trước mặt mình, hơi chần chờ một chút, liền lấy tờ khăn giấy của Lục Thanh Hoan lau tay, lại lấy tờ Mạc Hạm đưa lau nước trên bàn, trong đầu nhớ lại câu nói của Mạc Hạm.
Người phụ nữ chết tiết này vừa mới nói cái gì nhỉ? Chỉ bị gián đoạn một chút đã làm cô quên mất rồi!
"Thiển Ngưng, em từng tới nhà Mạc Hạm sao?" Lục Thanh Hoan nhanh chóng giúp cô nhớ lại.
".................." Quý Thiển Ngưng không nói nên lời, đại não nhanh chóng chuyển động, ra vẻ bình tĩnh mà nói: "Lần trước đóng phim chị Hạm có mời bọn em tới nhà chơi."
Vì để không bị lộ tẩy, cô vẫn luôn nắm lấy tay Mạc Hạm để ở dưới bàn.
Dám không phối hợp, tôi liền bóp chết chị!
Lòng bàn tay ấm áp đè lên mu bàn tay cô, bao lấy cả bàn tay cô.
Sống lưng Quý Thiển Ngưng cứng đờ, muốn rút tay ra thì lại bị Mạc Hạm nắm càng chặt hơn.
Không thể rút tay ra được khiến Quý Thiển Ngưng khó chịu, lại không dám biểu hiện quá rõ ràng làm người khác phát hiện, đành phải dùng móng tay viết vào lòng bàn tay chị.
—— Buông tay!
Mạc Hạm giả vờ không hiểu ánh mắt cảnh cáo của cô, âm thầm cùng cô phân cao thấp, trên mặt lại giả vờ như không có việc gì, nhìn cô sốt ruột lại không làm gì được chị, chị rất hài lòng mà nở nụ cười, nói: "Ừ. Chúng tôi chơi vui lắm."
Đã bảo là phối hợp mà sao nghe chị nói thấy sai sai quá vậy?
"Hóa ra là thế." Cũng may Lục Thanh Hoan không nghi ngờ gì.
Tay Quý Thiển Ngưng còn đang bị Mạc Hạm nắm mãi không chịu buông, cô nghẹn cả buổi chịu không nổi nữa đành bất đắc dĩ nói: "Em đi toilet một chút."
Mạc Hạm nhướng mày: "Cùng đi đi."
Phòng nhỏ không có toilet riêng, nên các cô phải đi ra ngoài.
Cũng không biết có phải do qua giờ ăn trưa rồi không mà nhà hàng rất vắng vẻ. Quý Thiển Ngưng vào toilet, kiểm tra từng phòng một, xác định không có ai liền xoay người, nhìn Mạc Hạm bước vào sau, hỏi: "Rốt cuộc chị muốn như thế nào?"
Cô chắc chắn 100% là Mạc Hạm cố ý!
Mạc Hạm thuận tay đóng cửa lại, cười như không cười: "Tới toilet ngoài rửa tay cùng đi vệ sinh, còn làm gì được nữa?"
"Ý tôi là vừa mới nãy!" Quý Thiển Ngưng ghét nhất chính là lúc chị giả ngu đánh Thái Cực với mình, kiềm giận mà nói: "Chị sao lại ở trước mặt chị Thanh Hoan nói những lời dễ khiến người khác hiểu lầm như thế?"
Mạc Hạm rất khó chịu khi nghe cô gọi tên người nào đó thân thiết đến vậy, đôi mắt tựa như mắt hồ ly hơi nheo lại, nói: "Chị chính là muốn cô ấy hiểu lầm đó."
"......" Chị thừa nhận thản nhiên như vậy làm Quý Thiển Ngưng đang tức tới hộc máu lộng liền ngơ ngác luôn, quên luôn bản thân tính nói gì.
Nơi công cộng lúc nào cũng có khả năng sẽ có người vào nên Mạc Hạm đã khóa trái cửa lại.
Âm thanh khóa cửa chui vào lỗ tai khiến Quý Thiển Ngưng cảnh giác hẳn lên: "Chị đóng cửa làm gì?"
Mạc Hạm đi từng bước tới gần cô, không đáp mà hỏi lại: "Lần trước em nói đối tượng hẹn hò là nói Lục Thanh Hoan sao?"
Hai chữ "Hẹn hò" này đã nhắc nhở Quý Thiển Ngưng, cô hơi hơi ngửa đầu, hỏi: "Đúng thì thế nào?"
Sắc mặt Mạc Hạm hơi trầm xuống: "Em cùng cô ấy có quan hệ gì?"
"Đã là hẹn hò thì còn có thể là quan hệ gì nữa?" Quý Thiển Ngưng bắt chước giọng điệu nói chuyện của chị.
Ánh mắt Mạc Hạm sắc bén hẳn lên: "Đừng nói với chị là em thích cô ấy đấy?"
Quý Thiển Ngưng cười rộ lên, nói: "Chị Thanh Hoan lớn lên đẹp như vậy, vừa dịu dàng lại nhiệt tình, một người tốt như vậy, vì sao tôi không thể thích?"
Thích có rất nhiều ý nghĩa khác nhau, còn phải xem người nghe hiểu theo nghĩa nào. Không biết vì cái gì mà sắc mặt Mạc Hạm càng ngày càng khó chịu, trong lòng Quý Thiển Ngưng liền càng cao hứng hẳn lên.
Cứ tiếp tục như vậy thì bị tâm lý có biếи ŧɦái không ta?
Biến hay không biến thì tạm thời bỏ qua đã, nhưng xem vẻ mặt thì hình như Mạc Hạm sắp bùng nổ rồi...... tâm tình Quý Thiển Ngưng chuyển biến tốt liền dừng lại, muốn đi mở cửa.
Mạc Hạm nhanh chóng nắm lấy tay cô, có chút u ám mà nói: "Lục Thanh Hoan nếu biết chuyện của em với chị, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Trên thực tế thì Quý Thiển Ngưng đối với Lục Thanh Hoan không có tâm tư khác, nhưng hiển nhiên là Mạc Hạm đã hiểu lầm. Cô cũng không sợ Mạc Hạm nói bậy, bởi vì cô quá rõ Mạc Hạm là loại người như thế nào. Cô chỉ bất mãn khi bị chị uy hϊếp: "Chị đừng có mà quá đáng."
Bàn tay đang nắm chặt tay cô của Mạc Hạm không tự giác dùng thêm sức, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Hai lần trước đều là em chủ động trêu chọc chị, còn chưa cho chị một cái công đạo nào thì đã đi trêu chọc người khác, là em quá mức hay chị quá mức?"
Đột nhiên Quý Thiển Ngưng bị chị nói làm có chút chột dạ......
Không sai, là chính mình chủ động trêu chọc chị, nhưng là kẻ muốn cho người muốn nhận, cô cảm thấy đây không hoàn toàn là trách nhiệm của cô. Mạc Hạm lại lấy chuyện này ra uy hϊếp cô, là đang coi thường chỉ số thông minh của cô sao?
(Mình không có thích cái suy nghĩ này của Thiển Nhưng đâu:))
"Tôi không cho rằng giữa chúng ta có công đạo gì cả." Quý Thiển Ngưng cười lạnh nói: "Chẳng lẽ hai lần đó chị không thoải mái sao?"
Lời khó nghe như vậy, nếu không phải bị ép buộc thì có cho trăm triệu cô cũng không nói.
Ánh mắt Mạc Hạm chậm rãi trở nên lạnh lẽo hơn, cứ như băng trùy nhìn chằm chằm vào cô: "Nói như vậy thì em coi chị là bạn tình sao?"
Dù sao đã như vậy rồi, thêm hay bớt một đao thì có gì khác nhau? Quý Thiển Ngưng hít sâu một hơi, bạc tình bạc nghĩa nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"
"Em...... Được lắm."