Pha mì xong, Lật Đình đưa cho Phương Hòe Ninh một bát, sau đó bưng phần của mình đi đến ghế bên trong cửa hàng tiện lợi ngồi xuống, thấy Phương Hòe Ninh vẫn đần mặt ra tại chỗ, Lật Đình hất cằm lên với hắn thắc mắc tại sao hắn không đến.
Nhớ tới lần trước ăn mì lạnh bên đường ngồi ngay trên mặt đất, lần này chí ít có bàn có ghế, đã là một tiến bộ rất lớn.
Quả nhiên có so sánh mới có thỏa mãn, Phương Hòe Ninh nhận mệnh đi tới.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn đồ ở cửa hàng tiện lợi, nhưng nhìn dáng vẻ quen thuộc kia của Lật Đình, rõ ràng là khách cũ.
Phương Hòe Ninh rất muốn nói với cậu, lần sau đến lượt tôi mời cậu, cậu muốn ăn gì, cậu nói hết với tôi.
Chẳng qua hắn cũng chỉ nghĩ ngợi thôi.
Mì chín rất nhanh, Lật Đình tách nĩa ra đang định ăn như gió cuốn, Phương Hòe Ninh bên cạnh bỗng đứng lên, lượn quanh quầy hàng một vòng sau đó trở lại, đưa cái gì đó qua.
Lật Đình nhìn, là một miếng băng dán cá nhân.
“Chỗ này bị rách, dính lại đi.”
Lật Đình liếc nhìn mu bàn tay, mới phát hiện bị xước tí da thịt, hơi chảy máu, chắc lúc nãy giằng co với Trình Bằng không cẩn thận đập trúng.
Thấy Lật Đình không để bụng, Phương Hòe Ninh tự ý xé vỏ: “Xé cũng xé rồi, đừng lãng phí.”
Lật Đình nhìn gương mặt hờ hững của hắn, miễn cưỡng nhận lấy, có điều hình như cậu rất ít dùng món đồ này, đổi mấy góc độ cũng không thuận tay.
Phương Hòe Ninh bên cạnh thấy vậy, tự nhiên nhận lấy dán lên miệng vết thương.
Một bên hoạt động tay một bên điềm nhiên như không có việc gì hỏi: “Là bạn học à?” Câu này đương nhiên hỏi đến Trình Bằng.
Lật Đình nói: “Cậu cảm thấy giống không?”
Phương Hòe Ninh nghĩ, không giống, giống kẻ thù, có điều hai sinh viên có thể có thâm cừu đại hận gì vừa thấy mặt đã muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đánh nhau? Giống thiếu niên ảo tưởng sức mạnh.
Lật Đình nói: “Một chút khúc mắc hồi cấp ba.”
Phương Hòe Ninh tò mò không thôi: “Với chuyện kia…” Hắn muốn hỏi có liên quan đến chuyện cậu đã nói không?
Lật Đình trực tiếp hơn hắn: “Cậu nói tiền án của tôi?”
Trên tay Phương Hòe Ninh hơi nặng, Lật Đình biết ngay lời mình nói ban nãy bị đối phương nghe được.
Lật Đình nói: “Không phải chuyện lớn gì.”
Phương Hòe Ninh rửa tai lắng nghe.
Lật Đình nhìn hắn: “Chỉ là không cẩn thận… gϊếŧ người.”
Phương Hòe Ninh giương mắt đối mặt với cậu, có lẽ từng có chuẩn bị tâm lý hai lần trước, lần này hắn biểu hiện đặc biệt bình tĩnh, thậm chí đáp lại trong thời gian rất nhanh.
“Vậy cái người bị gϊếŧ nhất định giàu vô cùng…” Phương Hòe Ninh chân thành nói.
Ánh mắt Lật Đình khẽ động, hình như hơi bất ngờ với tốc độ trở nên thông minh của Phương Hòe Ninh, sau đó không vui lắm lườm hắn một cái.
Chỉ cho phép bản thân cào người khác, không cho phép người khác trêu cậu.
Mèo con bá đạo.
Phương Hòe Ninh nghĩ.
Bởi vì giúp dán tay, hắn cách Lật Đình gần cực kỳ, bên trong cửa hàng tiện lợi sáng sủa, khoảng cách gần như thế, đủ cho Phương Hòe Ninh thấy rõ mặt Lật Đình, còn có hàng mi dày như bàn chải kia, theo ánh mắt đong đưa, cũng cọ lên ngực Phương Hòe Ninh.
Sớm nắng chiều mưa…
Toàn bộ nhờ hiệu quả gương mặt than tích lũy trong nhiều năm mới không để hắn thất thố ngay lập tức, thế nhưng cảm xúc trong mắt, Phương Hòe Ninh láng máng ý thức được, mình có phần khống chế không nổi.
Mà Lật Đình hình như cũng có cảm giác, tầm mắt đong đưa một lúc sau đó đối mặt với Phương Hòe Ninh lần nữa.
Âm thanh rẹt rẹt ma sát trong suy nghĩ lại vang lên, mắt thấy đốm lửa kia lần này muốn triệt để dấy lên, bỗng nhiên một loạt tiếng chuông không đúng lúc reo lên, phá vỡ không khí dính dính giữa hai người.
Là điện thoại của Lật Đình.
Lật Đình rút tay mình lại từ chỗ Phương Hòe Ninh, nhận điện thoại.
Giọng Điền Điển truyền đến từ đầu kia: “Lật Tử!!!!! Mày ở đâu vậy?”
Lật Đình nói: “Bên ngoài.”
“Mày nhanh về đi i i i i i, phòng của chúng ta sắp đổ rồi!!!!” Điền Điển gào thét.
Lật Đình mở nắp ra, vớt một nĩa mì nhét vào miệng tỉnh táo như cũ: “Đợi tao ăn xong.”
Nói xong cúp điện thoại. Quay đầu thấy Phương Hòe Ninh nhìn mình chằm chằm, Lật Đình dùng cái nĩa gõ gõ mì của hắn: “Không được lãng phí.”
Phương Hòe Ninh vội vàng bưng lấy bát mì, một bên ăn một bên vẫn ngắm Lật Đình. Trong cửa hàng tiện lợi chỉ có hai người họ, trong tình huống yên tĩnh thế này, người đầu kia điện thoại giống nam chứ không phải nữ, không biết vị nào giọng to thế, khiến Phương Hòe Ninh muốn làm lơ cũng không lơ được.
“Không sao chứ?” Hắn vẫn không nhịn được hỏi.
Lật Đình nhai nuốt nhanh như gió, nuốt mì trong miệng xuống mới nói: “Không biết.”
Đã như vậy vẫn còn ăn được?
Đúng là Lật Đình ăn được, còn ăn đến ngon lành, trong lúc đó thấy Phương Hòe Ninh chậm chạp không động đũa, Lật Đình bất mãn liếc nhìn bát của hắn.
Phương Hòe Ninh nhận ra mì của Lật Đình lại sắp thấy đáy, không khỏi đẩy bát về phía cậu.
“Tôi giảm cân.”
Cưa bom thổi mìn này là giả, Lật Đình nghi hoặc, nhưng có lẽ tưởng rằng Phương Hòe Ninh ghét mùi của món đồ này, cuối cùng vẫn không khách sáo thò nĩa qua vớt hai nĩa bự về, xì xụp ngay cả nước mì cũng húp hết.
Đợi Phương Hòe Ninh cũng miễn cưỡng ăn xong, lúc này Lật Đình mới đứng lên đi ra ngoài, Phương Hòe Ninh lập tức đuổi theo.
Đi xuống dưới cầu vượt lấy xe điện dừng ở đó, lại phát hiện nhiều chiếc xe dừng lại phía sau đã chặn chiếc xe của Lật Đình ở bên trong.
Lật Đình kéo tay áo muốn bắt tay vào làm, lo lắng vết thương trên tay Lật Đình Phương Hòe Ninh lại trước cậu một bước, dời đi từng chiếc xe cản đường.
Lật Đình yên lặng nhìn, mặc dù sức lực của Phương Hòe Ninh không yếu, nhưng rõ ràng sinh viên tài cao sống an nhàn sung sướиɠ rất ít làm những việc tốn thể lực này, không lâu sau trên người đã đổ một lớp mồ hôi, lọn tóc mai cũng bị ướt.
Vất vả chuyển gần như được rồi, chỉ còn lại một chiếc xe máy, Lật Đình nói: “Để tôi.”
Phương Hòe Ninh không để ý đến cậu, tiến lên đẩy xe đi.
Nhưng chiếc xe không nhúc nhích.
Lại đẩy, vẫn không nhúc nhích…
Bàn tay cầm tay lái của Phương Hòe Ninh hơi cứng lại, sau đó thấy Lật Đình tự nhiên đi lên tiếp nhận vị trí của mình, nhẹ nhàng nâng lên đẩy một cái, con quái vật khổng lồ kia đã được cậu dời sang bên cạnh.
Phương Hòe Ninh: “…”
“Đừng giảm cân nữa.” Lật Đình đẩy xe điện của mình ra cưỡi lên nói.
Phương Hòe Ninh: “…”
...
Lật Đình về đến nhà, quả nhiên trông thấy rất nhiều người vây quanh dưới lầu, màu đèn xanh xanh đỏ đỏ không ngừng lóe lên, ngay cả xe cảnh sát cũng tham gia.
Điền Điển đã bắt đầu đi làm ở quán cơm, đen trắng đảo lộn làm việc và nghỉ ngơi cũng sửa không ít, hôm nay tám, chín giờ vừa về đến đã phát hiện có chuyện không ổn, thế là một mực nóng ruột cuống quýt đợi ở đó. Giờ phút này vừa nhìn thấy Lật Đình, Điền Điển vội vàng chạy tới, sợ hãi nói: “Lật Tử, chúng ta phải ngủ ngoài đường!”
Nơi này vắng vẻ, tiền thuê nhà rẻ, phần lớn người sống ở đây đều là người lao động và người lộn xộn, chất lượng thường không cao, không phải sao, trước đó có đôi nam nữ sát vách đánh nhau, sau đó có người vì thuê theo nhóm vậy mà đào ra một tầng hầm cực rộng ở tầng một, tòa nhà này vốn lâu năm thiếu tu sửa, lần này bị làm cho nứt tường ra, trực tiếp thành lầu sắp hỏng.
Cảnh sát nói phải kiểm tra đo lường loại bỏ nguy hiểm mới có thể lại vào ở, ngày cụ thể đợi xác định, trước mắt bọn Lật Đình thì bị ép thành không nhà để về.
Điền Điển đã thu dọn xong quần áo của hai người, ôm hành lý vẻ mặt cầu xin hỏi Lật Đình phải làm sao.
Lật Đình nghĩ ngợi: “Trước tiên tìm nhà khách ở hai ngày…”
Điền Điển đang định bất đắc dĩ gật đầu, điện thoại trong túi phát ra tin nhắn, chỉ là tin nhắn nhàm chán giữa các đồng nghiệp, chẳng qua Điền Điển nhìn thấy, chợt nhớ tới gì đó.
“À, Lật Tử, tao biết có một nơi có thể ở!”
** ** ** **
Cách vài ngày Tiền Khôn sẽ cùng đến bể bơi với Phương Hòe Ninh, Phương Hòe Ninh không đặc biệt thích vận động giống anh, bình thường hắn đều tiêu hao một lượng xấp xỉ chạm đến là thôi, rất ít lãng phí thể thực.
Nhưng hôm nay Tiền Khôn lại phát hiện át chủ bài cực kỳ hăng hái, khoảng cách năm mươi mét vừa đi vừa về ít nhất tám lần vẫn không có ý bỏ qua.
Tiền Khôn gọi: “Cậu uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ à?”
Phương Hòe Ninh lại xoay người một cái, bơi tới trước mặt anh cuối cùng cũng dừng lại, nổi trên mặt nước, thở phì phò hỏi: “Mức huấn luyện trước kia của cậu là bao nhiêu?”
Tiền Khôn là tuyển thủ bơi lội, mặc dù anh dự định tốt nghiệp sẽ lui, chuyên về lý thuyết thể dục, nhưng mức huấn luyện bây giờ của anh vẫn không phải bình thường.
“Cậu muốn làm gì?” Tiền Khôn cảnh giác.
Phương Hòe Ninh vuốt mạnh tóc, lộ ra ngũ quan khắc sâu bên dưới: “Sau này hai chúng ta cùng tập, dựa theo mức của cậu.” Nói xong lộn người lại lao về phía trước.
“Hả?” Tiền Khôn không hiểu, “Cậu thật sự muốn cố gắng lên đầu bảng à?” Trước đánh hạ thể lực, sau đó đánh hạ kỹ thuật?
Không nhận được đáp án, Tiền Khôn suy nghĩ chốc lát cũng không nghĩ nữa, nhảy ra khỏi bể bơi đi tắm rửa.
Bơi xong hai người đều muốn ăn lẩu, lại đến quán rất nổi tiếng đối diện đại học A.
Sau khi ăn như gió cuốn một hồi, Tiền Khôn lải nhải vừa rồi nghe thấy: “Tôi nói cậu hay, tôi vừa nhìn thấy một người ở phòng tắm nam, không chênh lệch với chúng ta là bao, tóc… dài cỡ này! Tay chân lèo khèo, mặt cũng cực xinh, mẹ kiếp tôi cứ tưởng là có con gái đi vào chứ, dọa tôi đến nỗi nướ© ŧıểυ của tôi suýt nghẹn về, sau đó cởϊ qυầи vừa nhìn, đậu, gái có cu! Cậu nói thói đời này xem, chẳng thể đề phòng mà!”
Phương Hòe Ninh không có tâm trạng nghe anh lải nhải, chỉ lấy điện thoại ra lướt xem, có lẽ hôm qua kẻ tham tiền về nhà muộn, chưa ký sổ, hôm nay mới bổ sung.
Chẳng qua lại không viết chi tiêu, chỉ viết phí tổn máy móc +97 tệ.
Phương Hòe Ninh không hài lòng lắm.
Tắt điện thoại định dẹp đường hồi phủ, lần trước Tiền Khôn mời hắn, lần này do Phương Hòe Ninh thanh toán, nhưng vừa lôi ví ra, Tiền Khôn đã túm lấy hắn kích động: “Ầy ầy, Hòe Ninh, cái kia…”
Phương Hòe Ninh: “Cái gì?”
“Tôi mới nói cho cậu đó, ” Tiền Khôn chỉ sang bên cạnh, “Không ngờ trùng hợp đến thế! Là tên con trai kia, cậu ta cũng đến quán cơm này!”
Phương Hòe Ninh không hiểu nhìn lại, đợi đến khi nhìn theo ngón tay Tiền Khôn rơi xuống mặt người nào đó, bỗng khẽ giật mình.
“Cậu nói… là cậu ta?”
“Đúng đấy, có phải không phân rõ nam nữ không? Lúc nãy trong bể bơi tôi bị hù!” Anh là một vận động viên, hoàn cảnh sinh hoạt buồn tẻ giống Phương Hòe Ninh, trong từ điển cuộc sống vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loài người hiếm có này.
Có lẽ vì kinh ngạc, Tiền Khôn không khống chế được giọng, làm cho người kia cũng nhìn lại.
Vẻ kinh ngạc cũng xuất hiện trên mặt đối phương, ngay sau đó người kia đi thẳng về phía họ.
“Hello! Cậu… cậu là… ờm, Phương, Phương Hòe Ninh đúng không?!” Điền Điển không hề sợ người lạ chào hỏi bọn họ.
Lại chuyển sang Tiền Khôn: “À, cậu…”
“Chúng ta vừa gặp trong bể bơi!” Tiền Khôn vội nói.
Điền Điển nhớ lại: “A ~ tôi làm việc trong quán cơm ở tầng dưới bể bơi, nhà vệ sinh trong quán hỏng rồi, tôi lên đi nhờ một lát.”
Quay đầu nhận thấy Phương Hòe Ninh vẫn nhìn mình lom lom, Điền Điển vừa định mở miệng, sau lưng đã có người gọi y.
“Điền Điển, sao cậu vẫn chưa trả hóa đơn, cậu vừa lên làm quản đốc đấy, lãnh đạo nhỏ nói mời khách cũng không thể không có tiền nha.”
“Ai nói, xong ngay xong ngay…” Điền Điển hoàn hồn, nhận giấy tờ nhân viên phục vụ đem ra, vừa nhìn xuống dưới lặng lẽ hít vào một hơi, “Sao lại nhiều vậy, cửa hàng mấy người có giảm giá không?”
Lúc nhân viên phục vụ tỏ vẻ không có, cả người Điền Điển xẹp xuống, ảo não mở điện thoại, tìm phần mềm thanh toán mấy lần.
Phương Hòe Ninh rốt cuộc hoàn hồn lại, một bên lấy tiền một bên nói: “Phòng ở của các cậu… sao rồi?”
Điền Điển mờ mịt mới nhận ra hắn đang nói chuyện với mình.
Phòng ở? Sao hắn biết chuyện phòng ở của bọn y?
Chẳng qua miệng vẫn thành thật nói: “À, bây giờ ở trong ký túc xá công nhân của tôi, ngay sau bể bơi hai con đường, cư xá Hữu Hữu.”
Hữu Hữu? Chỉ cách nơi ở hiện tại của Phương Hòe Ninh một con đường.
Phương Hòe Ninh gật đầu, bỗng cong môi cười một cái với Điền Điển, kéo Tiền Khôn vẫn hơi ngẩn ngơ quay người rời đi.
Nụ cười kia đẹp trai đến mức Điền Điển ngây người hai giây, sau một lúc cuối cùng lấy thẻ tín dụng ra, lúc đang định cắn răng thanh toán, nhân viên phục vụ lại nói: “Bàn các cậu đã thanh toán rồi.”
Điền Điển: “Hả?”
Nhân viên phục vụ: “Là anh đẹp trai lúc nãy thanh toán cả thảy.”