Em Của Ngày Ấy

Chương 46: Giản Hứa Thu, có thể cho em ba phần còn lại được không?

Editor: Lăng

Nói thì nói như vậy.

Nhưng sự thật đã chứng minh.

Tôi và Lục Tuệ, tuyệt đối không biết nghe lời.

Có lẽ là đã có mở đầu nên lúc ngủ trưa thế mà tôi lại trực tiếp mơ thấy chuyện tôi và Lục Tuệ lăn giường, hoàn thành chuyện mới bị cắt ngang, quá trình rất chi là kiều diễm, vô cùng triền miên.

Lúc tỉnh lại thì cả người mồ hôi, mà Lục Tuệ ở bên cạnh lại nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu.

Tôi chột dạ nên không dám nhìn vào mắt em, bèn rời giường uống nước, mới cầm lấy ly nước thì lại nghe em hỏi: "Chị mơ tới cái gì rồi?"

Tôi giật mình, suýt chút nữa là đã làm đổ nước ra.

Tôi giả ngơ: "Chị nằm mơ sao?"

Em nghe thế thì cũng không nghi ngờ gì, đáp lại: "Em thấy chị nói nói mớ, hình như là gọi tên em đó."

Tôi nghiến răng nghiến lợi.

Nào chỉ là gọi tên em, trong mơ ngay cả lời xấu hổ thì tôi cũng đã nói ra rồi.

Vì nó mà tối nay tôi lại không ngủ ngon, cứ bồi hồi giữa mộng và thực, rốt cuộc thì một tiếng đóng cửa trong cuộc sống hiện thực cũng đã đánh thức tôi.

Tôi mở to mắt thở ra một hơi thật sâu, nhìn thấy Lục Tuệ ở bên giường nhẹ nhàng cầm một ly nước đi vào trong.

Tôi vò đầu nhìn em một cái, nhỏ giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Em nghe thế thì chuyển ánh mắt về phía tôi: "Bị em đánh thức sao?"

Tôi lắc đầu: "Không phải."

Em nói: "Hơn hai giờ rồi."

Em nói xong uống một hớp nước, sau đó lại đưa cho tôi: "Uống không?"

Tôi nhận ly nước từ tay em rồi ngồi dậy uống một ngụm, em đứng cạnh giường khoanh tay nhìn tôi, chờ tôi uống xong thì em lấy lại ly nước rồi để trên mặt bàn.

Lúc tôi nằm xuống thì thấy em đi tới, nhưng mới đi được hai bước thì lại đổi hướng đi về phía cửa, mấy giây sau, tiếng khóa trái cửa vang lên trong không khí.

Em trèo lên giường, nhỏ giọng nói: "Em ngủ không được."

Tôi miệng hỏi: "Nghĩ gì mà không được."

Em chui vào chăn bông tới gần tôi hơn, dụi cằm vào vai tôi: "Nghĩ chuyện kỳ quái."

Giọng của em càng ngày càng nhỏ, người lại càng ngày càng gần, gần như muốn dán sát vào tai tôi: "Chú với dì ngủ hết rồi."

Tôi nuốt nước bọt, đột nhiên nhớ giấc mơ hồi chiều.

Em nói xong liền đè lên người tôi, tay không chút đứng đắn vào luồn vào áo ngủ tôi: "Em đã mơ rất nhiều giấc mơ khi nằm trên chiếc giường này."

Chóp mũi của em cọ vào cằm tôi, cũng lè lưỡi liếʍ lấy một chút: "Tất cả đều là chị."

Tôi thở nhẹ một hơi.

Chết tiệt, sao em lại dẻo miệng đến thế chứ.

Tôi định nói gì đó để đáp lại, nhưng vừa mở miệng thì em đã hôn lên môi tôi một cách chuẩn xác, còn thuận đường duỗi đầu lười vào.

Sau một hồi quấn quýt thì dường như tôi nghe em khẽ gọi tên tôi.

Dường như có ảo giác của thính giác.

Cái tên này đã bị xáo trộn trong tâm trí tôi, câu nói em nói lúc ban trưa liên tục lặp đi lặp lại.

Giản Hứa Thu, em muốn làʍ t̠ìиɦ với chị.

Giản Hứa Thu, em muốn làʍ t̠ìиɦ với chị.

Giản Hứa Thu, em muốn làʍ t̠ìиɦ với chị.

......

Mỗi một bước của em đều rất chậm rãi, như là tỉ mỉ dùng môi lưỡi điêu khắc một món đồ sứ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Thật lâu sau đó chúng tôi mới cởϊ qυầи áo của nhau.

Trong không khí tràn ngập tiếng thở dốc bị kiềm nén, lúc cao trào nhất thì thậm chí em còn bịt miệng tôi lại, mà tôi lại khẽ rêи ɾỉ từ những kẻ hở trên ngón tay em, lại biến thành một loại âm thanh sâu xa hấp dẫn khác.

Chỉ một lần mà chúng tôi lại chơi gần hai giờ, cuối cùng chơi đến mức gần như là tan thành những mảnh nhỏ.

Tôi cứ nghĩ là chúng tôi ở trong mơ đã đủ mất hồn rồi, không ngờ chuyện xảy ra ở hiện thực lại còn mãnh liệt hơn. Cô gái này này, rốt cuộc học mấy cái này ở đâu mà tôi không biết vậy?

Hơn nữa những lời mà em nói giữa chừng đó. Cũng quá...

Quá xấu hổ.

Khi đó, lúc tôi đi du lịch về, khi em đè tôi ra cửa rồi hôn thật sâu thì tôi có thuận miệng cho em một đáp án là bảy phần.

Đêm nay, em lại nhắc lại chuyện cũ, trong khoảnh khắc ngại ngùng nhất lại ghé vào tai tôi mà hỏi: "Giản Hứa Thu, ba phần kia có thể cho em không?"

Cho! Cho hết! Lập tức cho!

Muốn cái gì đều cho!

- -----

Thế là chị bé Hứa Thu lại phát huy tinh thần truyền thống của Mễ Nháo Nhão. Cứ hễ là nhân vật chính thì là thụ. Còn là thụ thiếu nghị lực 😌

Chương này ngắn là do tác giả thích thế. Phần còn lại tự tuởng tượng nha.