Tổng Tài, Vợ Của Ngài Lại Phá Phách Nữa Rồi!

Chương 30

Các món ăn hải sản được đưa lên đặt trên bàn tròn.

Năm người liên tháo nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng. Ninh Tuyết Lạc gắp măng xào bỏ lên chén Dạ Hàn, ngọt giọng nói anh

“Anh Dạ Hàn, em nhớ anh rất thích món này đúng không?”

“Á, em sơ ý quá! Lúc nhỏ em hay gắp thức ăn cho anh ấy. Nên chị không phiền chứ.”

Ninh Tuyết Lạc đem ra hình ảnh của quá khứ ý muốn cô lập Miên Châu ra khỏi hai người bọn họ.

Miên Châu thở dài, chống tay lên bàn.

“Thế là cô không biết rồi, chồng tôi không thích ăn nhưng thứ do người khác gắp.”

Miên Châu sực nhận ra, trong câu cô nói có từ "" chồng""....không xong rồi. Cũng tại tên biếи ŧɦái Dạ Hàn suốt ngày gọi lung tung nên cô bị ảnh hưởng.

Dạ Hàn nghe cô gọi anh bằng chồng. Trong lòng thầm vui sướиɠ viết bao. Anh cố kìm nén nụ cười, nghiêm nghị gật đầu.

“Hai người chưa kết hôn mà~ sao lại tự tiện gọi người khác là chồng.”

Ninh Tuyết Lạc biết hai người họ chưa kết họ, liền châm chọc vào thứ dễ gây hiểu lầm.

Bị Ninh Tuyết Lạc thao túng, Miên Châu vênh váo:

“Nhưng...biết sao được, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”

Aaaaa! Mình đang nói cái gì vậy? Khi không lại nói cái nàyyy? Chết cmnr.

Ninh Tuyết Lạc như phát điên phát tiết, sắp làm méo cả đôi đũa trong tay. Ả cố kìm nén để không bộc phát cơn thịnh nộ của mình.

“Tiểu A, cho tôi bao tay.” Dạ Hàn đột ngột lên tiếng.

Hể? Khi không cần bao tay làm gì, xé thịt gà à?

Dạ Hàn tự tay, lột vỏ tôm hùm đất, nhóm nhén vào chén Miên Châu.

“Vợ, nghe nói tôm hùm này rất ngon.”

Bốn người bị anh làm cho say sẩm mặt mày. Trước kia, Dạ Hàn chưa từng làm điều này với ai hơn nữa còn rất ghét lột vỏ tôm.

Chuyện này quả thật là một điều kì diệu. Và hơn hết, chính Miên Châu đã mang lại điều diệu kì đó.

Miên Châu ngoan ngoãn cặm cụi ăn từng miếng một. Cô cũng không biết nó có mùi vị gì nữa... chỉ biết rằng Dạ Hàn rất nhẫn nại lột chúng cho cô ăn.

Reng.

Reng.

Reng.

Tư Dạ Hàn vội ngừng tay, bắt máy.

Bọn họ nói qua loa cái gì đó về tập tài liệu , Tư Dạ Hàn hình như trông rất vội vàng.

Anh nhanh chóng khoác áo vest lên người nói với Cung Linh Phương.

“Mẹ công ti có việc, con đi trước.”

Biết công ti có việc gấp, Cung Linh Phương cũng không miễn cưỡng đành gật đầu đồng ý.

Dạ Hàn hôn lên trán Miên Châu, nói lời tạm biệt.

“Anh đi nha, darling~”

WTF?!? Thành phần làm cho loài người trở nên hoang mang là đây chứ đâu. Anh ta lúc nào cũng thích làm những điều xấu hổ trước mặt đám đông.

Miên Châu bị doạ làm đến ngây ngốc, rồi mới ý thức những việc làm xấu hổ của anh, thầm trách mốc người đàn ông biếи ŧɦái.

Cô nhìn bóng lưng anh đi xa dần, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.

...

Bữa ăn kết thúc.

Cung Linh Phương ra tính tiền.

Lúc này, Ninh Tuyết Lạc mới có cơ hội ra tay, dùng những lời lẽ thô tục phỉ báng Miên Châu.

“Cái thứ con đàn bà dơ bẩn như cô mà cũng đòi trèo cao à. Chỉ có tao mới có thể lên giường với anh ấy thôi con NGU.”

Miên Châu thở dài thườn thượt, uống cạn ly nước ép hoa quả trên tay. Cô căn bản không quan tâm đến hai người bọn họ.

Cô vẫn không có phản ứng gì, Ninh Phụng nghĩ cô đang khinh thường bọn họ. Tàn nhẫn tát ly rượu vang lên người Miên Châu.

“Thái độ đó là sao? Mày đang khi thường tao đó hả con chó. Mày nghĩ Tư Dạ Hàn thích một đứa nghèo hèn, thấp kém như mày sao? Đang mơ à?”

Câu nói của Ninh Phụng như xét đánh ngang tai, giằng xe cả trái tim cô.