Ngạn Bách Ngôn, tôi đấm chết anh!
Lã Hinh vùng vẫy gào thét, tức giận đến mức da mặt đỏ rần rần.
Ngạn Bách Ngôn ôm chặt Sơ Sênh, ngạo nghễ vác xốc cô lên trên vai, hung hăng bước thẳng ra ngoài khách sạn. Tính chiếm hữu của anh quá lớn, khiến anh bỗng chốc trở nên mù quáng và thô bỉ.
Sơ Sênh bị vác trên vai, cắn răng không muốn rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào nữa. Sau sự việc ngày hôm nay, cô đã thừa hiểu người đàn ông này đối xử với cô vượt tình cha nuôi, con gái. Vậy thì mười năm qua, trong suốt bằng đấy thời gian, anh thà vứt xó cô, để cô chết trôi lềnh bềnh ngoài biển thì có phải hơn không?
- Sênh! Em hận tôi!
Ngạn Bách Ngôn vừa lái xe, vừa cất giọng hỏi cô. Sơ Sênh không đáp, vành mắt cô đã đỏ hoe. Chiếc áo ngực bị Ngạn Bách Ngôn vén lên khi nãy còn ngang nhiên tuột dây, khiến lưng cô trống hơ trống hoác. Sơ Sênh bị Ngạn Bách Ngôn dùng dây lưng trói chặt hai tay, đề phòng cô mở cửa xe bỏ chạy.
Cô cũng không chống cự, chỉ nghiến thật chặt hàm răng.
- Sao không trả lời?
Ngạn Bách Ngôn không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp hỏi vặn lại.
- Câm rồi ư?
- Xin ông... hãy cho tôi tự do!
Những lời này thốt ra, Sơ Sênh cũng không biết bản thân cô thực ra là đang muốn gì nữa. Phải! Tự do chính là điều cô đang rất cần lúc này.
Mặc dù Ngạn Bách Ngôn chắc chắn sẽ không đồng ý, thế nhưng Sơ Sênh vẫn muốn nói ra những thứ cô cần.
- Haaa... Thả em? Thật nực cười!
Ngạn Bách Ngôn hừ lạnh đáp, xoay vô lăng hướng vào biệt thự. Monaco đứng trên lầu cao, nhìn theo bóng dáng người đàn ông hoàn mỹ đang hung hăng vác theo Sơ Sênh trên vai, tự biết chắc chắn có điều chẳng lành sắp sửa xảy ra.
Cô ta vội vàng đưa tay kéo trễ áo ngủ xuống quá nửa bộ ngực căng tròn, sau đó gấp gáp bước về phía chân cầu thang:
- Anh Ngôn, chuyện gì thế này?
Ngạn Bách Ngôn không thèm trả lời, bước thẳng qua người cô ta.
Rầm!
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
Ngạn Bách Ngôn hung hăng ném Sơ Sênh lên giường. Cô toan co người bỏ chạy liền bị bàn tay cứng ngắc của anh kìm chặt bàn chân lại.
- Ông muốn làm gì?
Sơ Sênh gào thét điên loạn.
- Muốn dạy em cách trở thành đàn bà!!!
Dứt lời, Ngạn Bách Ngôn giữ chặt cằm cô, hung hăng há miệng ngoạm chặt lấy bờ môi căng mọng của Sơ Sênh. Dư vị ngọt ngào, thơm tho khiến anh mê đắm. Đây là lần thứ hai anh và cô hôn nhau. Nếu như lần trước Sơ Sênh là tự nguyện thì lúc này là cô bị cưỡng ép thảm hại.
Ngạn Bách Ngôn vừa hăng say hôn cô, vừa thò tay vào trong áo, kéo trễ áo ngực của cô xuống. Bàn tay to lớn nhanh chóng nắm lấy khuôn ngực căng tròn mềm mại, cảm nhận rõ phần nụ hoa nhỏ bé dần dần cứng lại.
- Buông ra... Ngạn Bách Ngôn! Tôi căm hận anh!
Sơ Sênh gào thét thảm thiết, cứng rắn cắn chặt lấy vành môi lạnh lẽo của người đàn ông đáng ghét, bỉ ổi kia. Mùi máu tanh tưởi xộc thẳng vào trong khoang mũi anh. Thế nhưng Ngạn Bách Ngôn vẫn liếʍ láp toàn bộ, động tác mỗi lúc càng trở nên mạnh bạo hơn.
Anh vén sạch áo phông và áo ngực của Sơ Sênh lên cao. Khuôn ngực trắng nõn, cao vυ't đập thẳng vào hai vành mắt đỏ rực. Mặc cho Sơ Sênh gào khóc, Ngạn Bách Ngôn vẫn tàn nhẫn há miệng, ngoạm lấy vành ngực của cô. Cơ thể nhỏ bé lập tức cong lên, cô chật vật bấu chặt lấy tấm lưng rộng lớn, nhễ nhại mồ hôi của Ngạn Bách Ngôn.
Tiếng khóc rưng rức, nỉ non dưới thân càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm sự hưng phấn đang bị đè nén bấy lâu của người đàn ông vốn dĩ cấm dục ba mươi lăm năm này.
- Đừng! Aaaa..., tôi xin anh! Tha cho tôi!
Đầu lưỡi linh hoạt của anh vẫn liên tục công kích nụ hoa bé nhỏ, hồng hào của cô.
Chậc!
Thật đẹp!
Ngạn Bách Ngôn chuyển từ bầu ngực bên này sang bầu ngực bên kia, bàn tay còn lại hả hê xoa nắn, mân mê đến say mê.
Trong căn phòng ẩm ướt, sự nóng bỏng da thịt tăng lên mỗi lúc một cao. Ngạn Bách Ngôn cởϊ áσ, để lộ cơ thể cường tráng, vạm vỡ, nhếch miệng cười khẩy:
- Em muốn được tự do? Vậy thì hãy mang thai con của tôi, đẻ con cho tôi, sau đó tôi sẽ để em đi!