Bao nhiêu năm qua, không phải là Mặc Thanh chưa từng mơ thấy giấc mơ kỳ lạ, nhưng chỉ là một vài mảnh ký ức vụn vỡ không đáng để ý. Riêng lần này lại mơ thấy rất nhiều chuyện, hơn nữa còn cực kỳ chân thật, khiến y trong phút chốc không thể nào bình tĩnh cho nổi.
Nhất là khoảnh khắc cha lựa chọn cứu y, bỏ mặc mẹ nằm trong vũng máu. Dù biết có cứu mẹ cũng chưa chắc qua khỏi, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh này vẫn khiến lòng y đau thắt lại.
Đứa nhỏ trong bụng còn chưa biết là trai hay gái, nếu nó còn sống giờ cũng trưởng thành rồi.
Mặc Thanh còn đang hốt hoảng nên không chú ý đến bàn tay siết lấy y ngày càng chặt, Dư Phong im lặng thật lâu, qua nửa ngày mới khàn khàn cất tiếng: “Không sao đâu, dù ngươi có là ai đi nữa thì mọi chuyện cũng đã qua cả rồi.”
“Tại sao lại là ta?” Mặc Thanh nức nở: “Nếu đã quên đi rồi tại sao bây giờ lại bắt ta nhớ lại? Ta thà rằng mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, còn hơn là biết cha mẹ chết thảm như vậy. Đến chết họ cũng không nhắm mắt, vậy mà ta đều quên sạch, tại sao những năm qua ta có thể sống như không có chuyện gì?”
Nếu cha mẹ nhìn thấy có trách y bất hiếu, trách y vô dụng, không thể báo thù cho họ hay không?
Y hiện tại như lạc giữa dòng sông, xung quanh nơi nào cũng là sóng dữ cuồn cuộn, chỉ cần buông lỏng tay một chút lập tức bị chìm xuống đáy sâu vô tận. Mà Dư Phong với y như cành cây cứu mạng, nhìn thấy hắn như thấy hy vọng, khiến y không ngừng ôm chặt lấy.
Ngày trước Mặc Thanh cố tỏ ra bình thản nhưng thật ra trong thân tâm hoảng sợ hơn ai hết, lúc đó y vẫn tin người xung quanh sẽ thật sự bảo vệ y, che chở cho y. Vậy mà ngày hôm nay thôi, sư huynh mà y tin tưởng nhất lại bảo y giao Thiên Ma Nhãn ra.
Nếu y thật sự cầm nó trong tay, có khi nào sư huynh sẽ không do dự mà đoạt lấy?
“Ta sợ lắm Dư Phong. Huynh sẽ không giống như sư huynh bắt ta giao Thiên Ma Nhãn ra đâu đúng không? Ta thật sự không được cầm mà.”
Đáp lại y chỉ là những cái vỗ về trấn an, làm y từ trong cơn nức nở trở nên trầm lặng, đến khi nhìn thấy Mặc Thanh hoàn toàn an tĩnh, Dư Phong mới đặt y ngồi trên giường, đau lòng sờ lên khóe mắt vì khóc nhiều đã sưng cả lên.
“Trước kia ta không có cách nào bảo hộ tốt cho ngươi, nhưng mà Mặc Thanh, từ giờ trở đi có ta ở đây, ta sẽ không để ngươi chịu một chút tổn thương nào nữa.”
Đáy lòng như có thứ gì đó nhẹ nhàng xoa dịu, Mặc Thanh cũng rất muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, lòng lại không kìm được muốn dựa dẫm vào nam nhân trước mặt. Mặc Thanh nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn sư huynh của ta? Ta phải làm sao với huynh ấy đây?”
“Nếu như hắn không có động tĩnh thì ngươi cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi, mọi thứ còn lại giao cho ta, được không?”
Mặc Thanh ngoan ngoãn gật đầu, Dư Phong mỉm cười ôm y vào trong lòng, nhưng ngay khoảnh khắc rời đi, ánh mắt hắn lạnh lùng khác hoàn toàn với vẻ vốn có.
Cũng may sau cuộc nói chuyện kia Doãn Tình không cố gặng hỏi thêm, chỉ là Mặc Thanh không dám gần gũi sư huynh như trước, giữa hai người như có sợi dây vô hình kéo khoảng cách họ ngày càng xa.
Lâm Du Nhiên cũng cảm thấy kỳ lạ, kéo tay áo Mặc Thanh nhỏ giọng hỏi: “Mặc Thanh, dạo này sư huynh của ngươi làm sao ấy. Ta nhìn huynh ấy có một chút đáng sợ.”
Mặc Thanh kinh ngạc hỏi lại: “Huynh ấy cũng không để ý đến ngươi?”
“Không có.” Lâm Du Nhiên lắc đầu, “Huynh ấy rất rất tốt với ta, nhưng ta thấy kỳ lạ lắm, trước kia huynh ấy có tốt cũng không tận tình với ta như vậy.” Bởi vì lúc đó Doãn Tình muốn tránh né hắn, dĩ nhiên là không quá mức thân thiết. Nhưng Lâm Du Nhiên cũng không nói ra.
“Ta cứ có cảm giác huynh ấy như biến thành một người hoàn toàn khác.”
“Ngươi cũng thấy vậy?”
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, nếu nói trên người Doãn Tình có gì đó khiến người ta xa cách, chính là hắn giống như hoàn toàn biến thành một người khác. Trước đó Mặc Thanh cũng từng nghi ngờ có phải là có người mạo danh sư huynh của y hay không, nhưng thử hỏi qua thì mọi chuyện đều nhớ rất rõ. Dư Phong cũng nghĩ đến khả năng Doãn Tình bị khống chế, nhưng hắn kiểm tra thì trên người Doãn Tình mọi thứ đều rất bình thường, không có dấu hiệu của bùa chú.
Mặc Thanh nhìn Dư Phong hỏi: “Huynh còn cách kiểm tra nào khác nữa không? Nhỡ đâu có loại bùa nào đấy huynh không biết?”
“Ta đã thử rất nhiều lần rồi.”
“Không còn cách nào nữa sao?”
Dư Phong khẽ thở dài, đối với Mặc Thanh, y thà rằng tin người trước mặt họ không phải là Doãn Tình còn hơn chuyện Doãn Tình thật sự thay đổi. Hắn cũng không nỡ làm tan tành nốt hy vọng mỏng manh này của y, đành thỏa hiệp. “Còn một cách, hai người đi trước đi, lát ta đuổi theo.”
Hắn nói xong đi chậm hẳn lại, Doãn Tình rất nhanh phát hiện ra phía sau thiếu một người, nhíu mày hỏi: “Dư Phong đâu rồi?”
“Huynh ấy đi giải quyết một lát, chúng ta cứ đi trước đi!” Lâm Du Nhiên thay Mặc Thanh tìm lý do, cũng may Doãn Tình cũng không gặng hỏi thêm.
Hôm trước họ vừa đặt chân đến trấn Thái An, trên đường đi nghe người ta đồn rằng ở trên núi xuất hiện quỷ ăn thịt người, ai vào trong đó cũng đều bị mất tích, có người may mắn thoát ra kể lại nhìn thấy quỷ, nó rất hung dữ bắt gặp người là gϊếŧ bất kể ngày đêm, hiện tại trên núi xung quanh đều tràn ngập xương trắng.
Trong trấn cũng đã mời rất nhiều pháp sư nhưng cứ đi vào đều bặt vô âm tín, lâu dần càng không ai dám bén mảng tới. Họ cũng là đạo sĩ, nghe xong chuyện này dĩ nhiên không thể cứ vậy mà bỏ qua nên quyết định đi thử một chuyến.
Không bao lâu sau cuối cùng Dư Phong quay lại lén nhét cho Mặc Thanh một lá bùa, trên đó vẫn còn in nét đỏ mờ nhạt, vừa nhìn đã biết được vẽ bằng máu tươi, lại nhìn qua trên tay Dư Phong vừa vặn xuất hiện thêm một vết thương. Mặc Thanh khẽ hỏi: “Lá bùa này có tác dụng gì?”
“Đây gọi là bùa chú tâm, ngươi dán lên người Doãn Tình tầm nửa canh giờ, nếu hắn thật sự bị thứ gì khống chế chắc chắn sẽ có phản ứng.”
Mặc Thanh mím môi: “Nhưng ta làm cách nào để dán lên người huynh ấy đây?”
Không hẹn mà cùng lúc cả hai người đều nhìn về phía Lâm Du Nhiên, Lâm Du Nhiên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra khẽ nuốt khan một ngụm, sau đó không có cách gì khác đành nhận mệnh. Lâm Du Nhiên cầm lá bùa trong tay, chạy đến ôm lấy Doãn Tình làm hắn khẽ nhíu mày mắng: “Ngươi làm gì vậy? Đi đứng ngay ngắn một chút đi.”
Lâm Du Nhiên cười cười, ghé sát vào tai Doãn Tình nói chỉ đủ cho cả hai người nghe thấy: “Doãn Tình thật ra ta rất thích huynh!”
Doãn Tình: “…”
Mà ở đằng sau, Mặc Thanh thở phào nhìn lá bùa thuận lợi dán trên lưng Doãn Tình, sau đó nhanh chóng bị tóc lấp mất, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lập tức bị phát hiện.
Bốn người vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đến khi trước mặt xuất hiện một hang động lớn, cửa động phủ đầy rêu xanh, lối to vừa đủ hai người trưởng thành cùng lúc đi vào. Trước lúc lên họ còn nghĩ người dân đồn thổi, vậy mà không khác lời đồn là mấy, ngay trước cửa động có vài bộ sương trắng không biết đã có từ bao giờ. Lâm Du Nhiên nhìn thấy không khỏi run lên, ngay cả Mặc Thanh dạo này có một chút can đảm hơn cũng bất giác quay mặt đi.
Đáng sợ ở đây không phải là một bộ xương khô, mà chính là thứ đang ở trong đợi bọn họ, không biết là loại quỷ kinh tởm gì lại trực tiếp ăn thịt người.
Doãn Tình mặt không đổi sắc bước vào, trong hang động tối tăm đậm mùi ẩm mốc khiến hắn lùi về sau. Dư Phong đốt lên một cái hỏa chiết, hang động nhanh chóng sáng lên phần nào, không ngờ phía trong lại rộng khác xa so với suy nghĩ, có đến tận vài ngã rẽ sâu hun hút. Doãn Tình khó chịu nói: “Trong này mùi quá ngươi vào trước đi.”
Dư Phong cũng không để ý trực tiếp đi lướt qua, sau đó đến Mặc Thanh rồi Lâm Du Nhiên, Doãn Tình trở thành người vào cuối cùng. Mà ở phía sau, bước chân của hắn ngày càng chậm, sau đó dừng hẳn lại. Doãn Tình đưa tay ra sau, giật lấy lá bùa lúc nãy Lâm Du Nhiên vừa dán, khóe môi lạnh lùng cong lên, không chút do dự xé thành từng mảnh nhỏ.