Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 20: Tiếng gậy gỗ 1

Nửa đêm gió thổi xào xạc làm từng chiếc lá khô bay loạn xạ trên mặt đất, ai cũng chìm đắm trong giấc ngủ sâu, trên đường chẳng còn xuất hiện mấy bóng người. Trên con đường vắng có một thân hình lảo đảo như say rượu từ từ tiến về phía trước, gã hai mắt nhắm nghiền chỉ có thể bước đi trong vô thức, lâu lâu trong miệng còn phát ra những tiếng khè khà.

“Nào… uống tiếp… uống tiếp. Hôm nay không say không về!”

Nói xong câu đó gã cũng ngã hẳn xuống dưới đất, hai mắt nặng trĩu chỉ muốn lập tức đi ngủ, vừa tìm được một chỗ bằng phẳng, thoải mái đã trùng mắt xuống lim dim.

Đột nhiên bên tai vang lên những tiếng cộc cộc cộc như là một chiếc gậy gỗ gõ nhẹ xuống dưới đất, gã trở mình quay mặt sang hướng khác. Cứ như chỉ cần làm vậy thì sẽ không nghe thấy tiếng động nào nữa.

Nhưng tiếng động không có dấu hiệu giảm đi còn lớn dần, lớn dần.

Cộc, cộc, cộc.

Tiếng gậy gỗ lúc thì xa văng vẳng, lúc thì ngay gần bên tai cực kỳ ồn ào làm gã bợm rượu tức giận gào lên:

“Con mẹ nó kẻ nào ồn ào vậy? Nửa đêm rồi không cho người khác ngủ à?!”

Đột nhiên tiếng gậy im bặt, gã hài lòng đang định nằm xuống lần nữa thì nó lại vang lên. Lần này không như trước, tiếng gậy đột nhiên trào đến như có hàng trăm hàng nghìn cái cùng lúc gõ xuống cực kỳ chói tai. Gã bị làm ồn đến tỉnh hẳn rượu, đang định buông lời mắng chửi thì đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó làm cả mặt cứng lại, hai mắt trợn trừng sau đó hét lên thất thanh.

***

Mặc Thanh tức giận đùng đùng bỏ ra ngoài, y vừa đi vừa vò đầu bứt tóc để trút giận.

“Trên đời này sao lại có người đáng ghét như tên khốn kiếp kia cơ chứ? Nếu không vì sớm thu thập hồn ma để trở về sư môn, ta nhất định sẽ không cùng ở một chỗ với hắn!” Mặc Thanh càng nghĩ càng tức, liên tục đạp vào bức tường trước mặt. “Đáng ghét, đáng ghét. Chờ ngày nào đó ta giỏi hơn nhất định sẽ quay trở về xé xác ra rồi băm vằm, vặn cổ ngươi ra làm đôi!”

Vừa nói Mặc Thanh vừa nhặt lấy một cành cây khô dưới đất, coi nó như ai đấy mà bẻ một cái rắc, nhìn cành cây bị bẻ vỡ vụn Mặc Thanh mới nở một nụ cười thỏa mãn. Y phủi phủi tay ném nó xuống đất rồi ung dung chạy vào trong một khách điếm gần đó kiếm cái lót bụng.

Dù có tức giận thì cũng phải nhét đầy bao tử trước đã. Mặc Thanh ăn uống no nê xong lại đi dạo một vòng từ lúc giữa trưa đến chập tối, nhìn trời càng ngày càng muộn nhưng y chẳng muốn trở về phòng chút nào, lại phải chạm mặt tên đáng ghét nào đó.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như hắn cứ bám lấy y không buông, còn nói cái gì mà hai người ở một phòng cho tiết kiệm. Không phải lúc y bị ốm chính hắn đã thay quần áo cho y hay sao, hai nam nhân ở chung cùng nhau có gì mà ngại?

Mặc Thanh nghĩ đến đây liền đỏ mặt, y dậm mạnh chân xuống dưới đất. Coi như lúc đó y hôn mê không biết gì đi, chuyện này có thể bỏ qua. Nhưng hắn còn suốt ngày lải nhải, nói rốt cuộc có phải y là người giả danh đệ tử Sương Phong không, nếu không thì sao kém như vậy.

Mặc Thanh càng tức giận hơn, y kém cũng đâu liên quan gì đến hắn?

“Hắn nghĩ hắn tài giỏi lắm chắc, cùng lắm là hơn mình một xíu, so với sư huynh xem cũng chẳng là cái thá gì.” Mặc Thanh bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.

Nhưng mà vẫn phải trở về, sao y phải đi cơ chứ? Nếu có đi cũng phải là hắn đi! Mặc Thanh xoay người đang định trở về thì đột nhiên đứng khựng lại méo mặt nhìn con đường phía trước.

Con đường rất lớn, hơn nữa còn nhiều lối rẽ, người vẫn còn lác đác chẳng có gì bất thường cả. Vấn đề là y quên mất đường rồi trở về kiểu gì? Hơn nữa y cũng chưa có nhìn qua cái tên khách điếm kia lấy gì mà hỏi?

Nếu muốn y cũng có thể đi luôn nhưng mà đồ đạc còn ở hết đó. Mặc Thanh thực sự rất muốn khóc, lấy tay ôm đầu kêu trời oán than.

“Đúng là dính vào tên khốn kiếp kia làm cái gì cũng xui xẻo aaaaaa!!!”

Trời tối xuống tìm đường lại càng khó, vì lúc đó y đang tức giận nên cứ thấy đường là đi, cũng không biết là đã đi bao xa. Hơn nữa đây là nơi lần đầu tiên đến, dù đã ở lại vài ngày nhưng cũng đâu có thời gian đi dạo xung quanh. Mặc Thanh đi đến mức hai chân mỏi nhừ, y ngồi xuống một góc tường thở dốc.

“Có phải là đi ngược hướng rồi không? Tại sao đi mãi vẫn không thấy chỗ nào quen vậy?”

Mặc Thanh đưa tay xuống xoa xoa bàn chân đã mỏi nhừ, chẳng lẽ đêm nay y phải ngủ ngoài đường? Ngân lượng cũng tiêu hết rồi. Mặc Thanh thở dài, ngồi một lúc lâu y mới phát hiện ra nơi này lạnh lẽo đến lạ. Dù là giữa mùa hè nhưng những cơn lạnh này khiến người ta sởn gai ốc, y tuy là đạo sĩ dởm không có khả năng ngửi được mùi âm khí cận kề, nhưng giác quan cảm nhận thứ đáng sợ thì rất nhạy bén.

Mặc Thanh nổi da gà, cản thận ngó ngàng xung quanh.

“Đừng nha, hiện tại trên người đến một lá bùa cũng không có, kiếm cũng chẳng đem theo, dù là một oan hồn đi lạc cũng không giải quyết được đâu.”

Mặc Thanh bỗng chốc thấy căng thẳng muốn cắm đầu cắm cổ mà bỏ chạy, nhưng y vừa đứng lên đằng sau lưng đã phát ra những tiếng cộc cộc.

Đây là tiếng gậy gỗ gõ xuống sàn người già hay sử dụng để chống, Mặc Thanh cũng không còn xa lạ gì, một tiếng rất quen thuộc nhưng phát ra lúc nửa đêm thế này thật là không vui chút nào.

Mặc Thanh nhớ đến lời sư huynh từng nói, nếu gặp yêu ma lợi hại không cần cố cứ bỏ chạy trước rồi tính sau, dù y không biết nó có lợi hại hay không nhưng bỏ chạy bây giờ đúng là một thượng sách. Mặc Thanh nghĩ là làm, y vừa chạy được vài bước đột nhiên đằng sau vang lên một tiếng già nua.

“Phía trước có người phải không? Giúp ta với!”

Mặc Thanh bước chân hơi dừng lại, tiếng nói này có vẻ là của một cụ già, nhưng sao đêm rồi bà ta còn ở đây làm gì vào giờ này? Có nên quay lại không? Mặc Thanh còn đang đấu tranh tư tưởng thì tiếng nói lúc nãy lại lần nữa lại cất lên.

“Có người ở đây đúng không? Giúp ta với, ta bị lạc không trở về nhà được…”

Một cụ già đi lạc thật là đáng thương, y còn trẻ như vậy mà đã bị lạc nói gì đến người nhiều tuổi? Nhưng vấn đề là y cũng không biết đường thì đưa người ta về kiểu gì?

Mặc Thanh vò đâu suy nghĩ, dù muốn chọn cách an toàn là lập tức bỏ đi nhưng lương tâm cũng không cho phép y làm như vậy. Mặc Thanh quay người lại cắt giọng run run dè dặt hỏi lại:

“Bà bà… bà tại sao lại đi lạc đến đây?” Đứng ở khoảng cách khá xa nên Mặc Thanh không thể nhìn rõ mặt, chỉ thấy thấp thoáng một bóng đen phía trước.

Nghe có tiếng hồi đáp, bà cụ cất tiếng cười xuề xòa nói:

“Ầy, ta già rồi ấy mà mắt còn không nhìn thấy, định đi ra chợ mua một chút đồ ai ngờ… đi một cái là lạc luôn. Chàng trai trẻ, cậu đưa ta về được không?”

“Nhưng ta cũng không biết đường.” Mặc Thanh vẫn còn hơi nghi ngờ không dám tiến lại gần.

Bà cụ này lại theo tiếng y nói mà tiến lên thêm vài bước, tiến gậy gõ đều đều xuống sàn làm Mặc Thanh nuốt khan một ngụm, bước gần đến gần bà cụ mới cười nói:

“Yên tâm nhà ta rất dễ tìm, từ đây đi về phía trước rẽ phải tầm ba trăm bước là đến.