Khi chiếc xe của Tư Đồ Dạ Vũ đỗ lại trong hầm xe biệt thự, đồng hồ đã chỉ gần mười một giờ đêm. Đều tại Hiên Viên Tiểu Điệp cùng với mẹ hắn nói chuyện say sưa tới quên trời quên đất, thành ra mới về muộn như vậy.
Tư Đồ Dạ Vũ tháo dây an toàn. Đôi mắt màu biển liếc nhìn sang bên ghế lái phụ. Có lẽ vì quá mệt, Hiên Viên Tiểu Điệp đã thϊếp đi từ lúc nào chẳng hay. Đầu cô còn hơi gục xuống, vài sợi tóc lòa xòa che khuất mất nửa gương mặt.
Người đàn ông định vươn tay lay cô dậy. Nhưng thấy Hiên Viên Tiểu Điệp ngủ say như thế, hắn lại không nỡ làm phiền.
Khẽ thở dài một tiếng, Tư Đồ Dạ Vũ nhanh chóng bước xuống xe, rồi vòng sang ghế lái phụ mở cửa bên kia. Hắn cẩn thận bế Hiên Viên Tiểu Điệp ra khỏi xe, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Vốn nhìn tiểu nha đầu tinh quái trông có vẻ gầy người, Tư Đồ Dạ Vũ liền cho rằng cô thuộc dạng thấp bé nhẹ cân. Tuy nhiên ngay khi trọng lượng cả cơ thể Hiên Viên Tiểu Điệp dồn hết lên tay mình, hắn lập tức không nhịn nổi mà nhăn mặt: "Khϊếp! Con nhóc ăn cái gì mà nặng như heo thế này!"
Cứ như sở hữu thần giao cách cảm, biết có người đang nhắc đến mình, Hiên Viên Tiểu Điệp bỗng nhiên áp má vào người Tư Đồ Dạ Vũ, khẽ cọ cọ. Bộ dạng giống hệt một con mèo nhỏ lười biếng. Nhưng hành động vô thức của cô lại khiến người đàn ông hơi sững sờ, ánh mắt trong chốc lát thoáng trở nên dịu dàng như nước.
Không nghĩ tới cô lúc ngủ lại ngoan như thế. Trái hẳn với dáng vẻ ranh ma quỷ quái lúc quậy hắn.
"Thôi vậy. Có là heo thì cũng phải mang em lên phòng cái đã."
Tư Đồ Dạ Vũ vừa cúi đầu nói nhỏ với Hiên Viên Tiểu Điệp, vừa xoay bước ôm cô gái vào nhà.
"Tiểu Vũ..."
Người con gái trong lòng đột nhiên cất tiếng gọi. Tư Đồ Dạ Vũ tưởng Hiên Viên Tiểu Điệp đã tỉnh. Nhưng khi nhìn xuống mới phát hiện, chỉ là cô đang nói mơ mà thôi. Hắn khẽ mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt có chút khôi hài. Chẳng biết ở trong mơ cô nhóc này đang nói xấu gì hắn đây.
"Tiểu Vũ...anh sẽ thích em chứ?"
Câu nói vừa dứt, bước chân người đàn ông vốn định đặt lên bậc thang tiếp theo thì bất ngờ khựng lại giữa không trung. Tư Đồ Dạ Vũ ngờ vực cúi xuống nhìn chằm chằm Hiên Viên Tiểu Điệp, tựa như muốn xác định xem cô ngủ thật hay chỉ giả vờ.
Tiếng thở đều đều vẫn vang bên tai, chứng minh rằng chủ nhân của nó đã ngủ rất say. Người đàn ông rốt cuộc chẳng nhìn thêm nữa mà tiếp tục ôm cô gái lên tầng. Hắn biết rõ tâm ý Tiểu Điệp dành cho mình.
Có lẽ nếu như không có người ấy, chắc là hắn cũng sẽ thích cô.
[...]
Hiên Viên Tiểu Điệp mơ màng tỉnh giấc. Khi nhìn rõ mọi thứ, đập vào mắt cô đầu tiên chính là trần nhà màu trắng quen thuộc trong phòng ngủ.
Uể oải ngồi dậy, Hiên Viên Tiểu Điệp mang theo vẻ mặt ngái ngủ quan sát xung quanh một lượt. Trời đã sáng rồi. Ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm màu kem chiếu vào trong phòng. Đây là...phòng ngủ của cô.
Nhưng nếu nhớ không nhầm, rõ ràng hôm qua cô thϊếp đi trên xe mà. Là ai đã mang cô lên phòng? Cả quần áo nữa, từ khi nào liền chuyển thành váy ngủ rồi?
Hiên Viên Tiểu Điệp bỗng giật mình. Trong nhà này chỉ có hai người. Trừ cô ra, đừng nói là...
Nghĩ tới đây, hai má Hiên Viên Tiểu Điệp đều nóng lên, ngay cả vàng tai cũng chuyển thành đỏ ửng. Cô gái nhỏ e thẹn vội vàng kéo chăn chùm kín mặt.
Trời ơi, nếu đúng như thế thật thì xấu hổ chết mất thôi!
"Tiểu Vũ!"
Hiên Viên Tiểu Điệp lén bưng bát ngũ cốc mon men lại gần Tư Đồ Dạ Vũ. Người đàn ông không nhìn cô, chỉ chuyên tâm chú ý vào báo cáo công việc trong laptop, thuận miệng hỏi một câu: "Dậy lâu chưa?"
"Em mới dậy thôi." Hiên Viên Tiểu Điệp vừa đáp vừa liếc sang Tư Đồ Dạ Vũ, muốn xem phản ứng của hắn về việc tối qua. Nhưng sắc mặt hắn chẳng thay đổi gì cả, vẫn bình thản tựa như chưa hề có chuyện xảy ra.
Bất đắc dĩ, Hiên Viên Tiểu Điệp đành lên tiếng dò hỏi: "Tiểu Vũ, hôm qua anh đã đưa em về phòng sao?"
"Ừ."
"Vậy, quần áo của em..."
Nói đến đó, Hiên Viên Tiểu Điệp bỗng dưng không đủ can đảm để tiếp tục. Cứ nghĩ tới viễn cảnh bản thân trần như nhộng trước mặt một người khác giới, còn là người mình thầm thích và đang có ý định theo đuổi, cô liền thấy thẹn thùng.
Tuy nhiên lời đã nói ra cũng chẳng thể rút về. Tư Đồ Dạ Vũ bất ngờ quay sang Hiên Viên Tiểu Điệp, vẻ mặt tỉnh bơ hỏi ngược lại: "Quần áo của em làm sao?"
Đối diện với crush cùng câu hỏi lưu manh của hắn, cô gái nhỏ cảm thấy nhiệt độ hai má của mình càng lúc càng cao. Thậm chí chắc cao đến mức có thể rán trứng được luôn mất.
"À thì, ý em là..." Giọng điệu Hiên Viên Tiểu Điệp trở nên ấp úng.
Bát ngũ cốc đã được đặt sang một bên. Hai tay cô xoắn vào nhau biểu lộ tâm trạng lo lắng ngay lúc này. Đôi mắt đen run rẩy muốn né tránh cái nhìn trực diện của người đàn ông, lại chẳng dám quay đi.
"Thực ra em chỉ muốn hỏi, quần áo của em...do anh thay ra sao?" Hiên Viên Tiểu Điệp ngượng ngùng hồi lâu, rốt cuộc cũng nói được một câu rõ ràng.
Động tác đánh máy trên laptop của người đàn ông đột nhiên khựng lại. Nhưng chỉ trong giây lát, hắn liền tiếp tục.
"Ừ."
Lại còn ừ?
Giá như Tư Đồ Dạ Vũ phủ nhận thì thôi đi. Đằng này hắn lại thừa nhận chẳng chút chần chừ.
"Anh, sao anh lại làm như thế?" Hiên Viên Tiểu Điệp cảm giác vành tai mình bắt đầu nóng lên. Cô gái nhỏ thẹn thùng cúi đầu lảng tránh, lí nhí bảo: "Rõ ràng nam nữ khác biệt mà."
"Nam nữ khác biệt sao?" Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười của Tư Đồ Dạ Vũ. Giọng hắn lộ sự trêu cợt: "Chẳng qua anh chỉ muốn giúp em ngủ thoải mái hơn thôi. Hơn nữa..."
Người đàn ông cố tình kéo dài giọng.
"Hơn nữa cái gì?" Hiên Viên Tiểu Điệp ngẩng mặt nhìn hắn. Ngay lập tức cô bắt gặp đôi mắt mang theo ý cười của Tư Đồ Dạ Vũ.
Hắn nói: "Hơn nữa anh không có hứng thú với cô nàng ngực lép như em đâu."
Gì chứ? Lép?
Hiên Viên Tiểu Điệp đơ người. Một giây, hai giây,...
"Tư Đồ Dạ Vũ, anh là đồ đáng ghét!!!"
[...]
Miêu: Thú thật với mọi người, lần này Miêu căm bách vì Miêu đang trong thời gian chờ lên sóng phần 2 của "Hoa Hồng Đen" thôi. Tầm một tháng sau có thể lại dừng up chương lần nữa.
Nhưng nếu mọi người vote và cmt ủng hộ nhiệt tình, có lẽ Miêu sẽ cố gắng để hoàn thành bộ này nhanh chóng. Mọi người thấy sao nè?