Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 21: Thiên tài

Edit: Dờ

Lúc đạo diễn Đinh hô “qua”, toàn bộ trường quay chìm vào im lặng.

Tâm trạng của mọi người rất phức tạp, không rõ là vui vẻ hay khổ sở. Nhưng ai cũng biết một điều rằng: Bạch Dương đang đùa giỡn bọn họ.

Rõ ràng biết diễn mà, hai ngày trước bị ngâm đầu vào chum tương hay gì?

Đạo diễn Đinh không hổ là tay lão làng trong nghề, lập tức tìm được lý do giải thích thuyết phục: Lý Niệm có thể bỏ ra ba ngàn vạn cho Bạch Dương, chứng tỏ Lý Niệm sẵn lòng nâng đỡ cậu. Nhìn cái bộ dạng non choẹt búng ra sữa của Bạch Dương, không chừng giữa hai người có quan hệ gì đó. Những chuyện còn lại thì dễ hiểu rồi, Bạch Dương giận dỗi với Lý Niệm, mấy ngày trước cố tình diễn không tốt để khiến Lý Niệm mất thể diện. Hôm đó Lý Niệm nổi sùng một trận bỏ mặc Bạch Dương ở trường quay, cho nên hôm nay Bạch Dương ngoan ngoãn rồi.

– —- Vô cùng thuyết phục, nhất định là như vậy.

Ài, giới trẻ bây giờ thật là rách việc. Đạo diễn Đinh thầm than mệt mỏi.

Buổi sáng hôm đó quay phim rất thuận lợi, cũng chỉ dừng lại ở mức “thuận lợi” thôi. Thẳng thắn mà nói, chẳng ai nghĩ Bạch Dương diễn tốt, thực ra cậu diễn vẫn hơi gượng gạo, dù gì tư thái diễn Côn Khúc* vẫn tồn tại sự khác biệt nhất định so với diễn phim võ hiệp —- Nhưng thế thì có sao? Có kỹ năng diễn xuất hủy diệt trời đất của hai ngày trước, hôm nay chỉ cần Bạch Dương diễn được bình thường, mọi người cũng phải quỳ xuống lạy rồi.

*Côn Khúc(昆曲): là hình thức nhạc kịch của vùng Giang Nam – Trung Quốc. Lời bài hát phần lớn được chuyển thể từ các tác phẩm văn chương đương đại.

Diễn viên quần chúng đâu làm gì sai, họ chỉ muốn nhận tiền công thôi.

Suốt buổi sáng, Bạch Dương diễn một cách vui sướиɠ. Cậu biết mình kém xa những người khác nhưng cậu không nôn nóng, mục tiêu của cậu bây giờ rất rõ ràng: Không được NG nữa. Cậu không muốn khiến Kim Thế An mất mặt.

Đáng thương thay cho Khương Duệ Quân, suốt buổi sáng đều bị cuốn vào những màn diễn như thiên lôi giáng xuống.

Giữa trưa, mọi người nghỉ ngơi ăn cơm. Tất cả dựa vào cơm mà sống, Lý Niệm dựa vào thuốc lá. Lý Niệm dặn dò Bạch Dương mấy câu rồi lại chạy ra hút thuốc.

Bạch Dương thầm nghĩ, sớm muộn anh cũng chết vì ung thư phổi.

Có điều đây không phải là chuyện quan trọng.

Bạch Dương ủ rũ bới cơm, cậu rất nóng ruột. Xem tình hình, chiều nay có lẽ Đinh Thông Nguyên vẫn tiếp tục cho quay. Nhưng Đinh Thông Nguyên không biết rằng, Bạch Dương đã dùng hết hàng tồn rồi.

Đến cảnh cuối cùng trước khi nghỉ ăn cơm, Bạch Dương đã lộ nguyên hình. Đinh Thông Nguyên nghĩ cậu mệt mỏi nên bắt đầu làm nũng, vì thế ông cho kết thúc rồi đi dùng cơm.

Bạch Dương không dám nói với Lý Niệm, chỉ lén bảo Tiểu Mã: “Cậu đi gọi điện thoại cho Kim tổng, bảo anh ta mau tới tìm tôi.”

Tiểu Mã không nhiều lời, chạy ù đi ngay. Bạch Dương bưng cơm hộp ngồi ngơ ngẩn một mình.

Có một cô gái nhỏ chạy qua, dáng vẻ khá thanh tú xinh xắn, “Anh Tiểu Bạch.”

Bạch Dương nhìn cô một lát, nhận ra cô là trợ lý Ninh Ninh của Khương Duệ Quân.

Ninh Ninh cười ngọt ngào, “Anh Quân của bọn em mời anh uống nước mơ chua, chị Tuệ Tuệ làm đấy ạ, anh đến cùng uống với bọn em đi.”

Bạch Dương biết Khương Duệ Quân là người của Tần Nùng, không khỏi đề cao cảnh giác. Nhưng nhìn dáng vẻ Ninh Ninh thuần khiết đáng yêu, hội chứng nhan khống của Bạch Dương lại tái phát, “Ở đâu thế?”

Ninh Ninh thân thiết kéo tay cậu, “Ở phía sau ạ! Anh đi theo em!”

Bạch Dương đỏ mặt đi cùng cô.

Ninh Ninh dẫn cậu qua mười tám cái ngã rẽ, càng đi xung quanh càng yên lặng.

Bạch Dương bắt đầu thấy sợ.

“………Rốt cuộc là ở đâu?”

Ninh Ninh không đáp.

Bạch Dương buông tay cô ra, “Tôi phải đi về.”

Ninh Ninh tội nghiệp nhìn sang, còn chưa nói gì, Khương Duệ Quân đã ló mặt ra ở tiểu viện đằng trước, “Ở đây này.”

Bạch dương cảm thấy rất 囧.

Vẻ mặt Khương Duệ Quân như một con cá chết tiết kiệm pin, “Nước mơ chua, uống không?”

Bạch Dương cảnh giác nhìn cậu ta.

Khương Duệ Quân không đổi sắc mặt, “Không uống thì thôi, Ninh Ninh, đi về.”

…………Làm trò gì vậy, tôi sợ cậu chắc? Bạch Dương chui vào tiểu viện với Khương Duệ Quân.

Đúng là nước mơ thật.

Khương Duệ Quân mang theo hai nữ trợ lý, Ninh Ninh Tuệ Tuệ, mỗi người một cốc lớn tu ừng ực.

Bạch Dương hơi ghen tỵ, vì sao trợ lý của Khương Duệ Quân đều là mỹ nữ, còn trợ lý của cậu toàn là mấy tên ngốc. Ninh Ninh ngây thơ, Tuệ Tuệ diễm lệ, Tuệ Tuệ mỉm cười đưa cho Bạch Dương một cái cốc lớn, “Anh Tiểu Bạch vất vả rồi, cái này là do em tự làm đó.”

Bạch Dương không dám nhận.

Khương Duệ Quân nằm trên ghế, nhìn cậu một cái rồi lấy cốc của chính cậu ta đưa tới trước mặt Bạch Dương, “Uống cái này đi, được chưa.”

Bạch Dương sợ chết, cậu không muốn vào viện như Chung Việt, sợ sệt nhận lấy cốc của Khương Duệ Quân.

……..Còn rất là ngon.

Tuệ Tuệ và Ninh Ninh ở bên cạnh cười nói: “Anh Quân, anh Bạch, bọn em ra ngoài mua kẹo bạc hà.”

Bạch dương: “……”

Khó xử quá, hiện tại chỉ còn hai người là cậu và Khương Duệ Quân.

Nói thật, Bạch Dương vẫn thầm bội phục Khương Duệ Quân —- Trước kia cậu xem thường Khương Duệ Quân vì dung mạo không nổi bật, bây giờ cậu tâm phục khẩu phục. Nhăn nhó một lúc, Bạch Dương mở miệng nói: “Cậu bảo tôi đến uống nước, không sợ bà chủ của cậu biết sẽ nổi giận hả?”

Ý cậu là Tần Nùng.

Khương Duệ Quân mở mắt ra nhìn Bạch Dương, “Chị ấy không quản được.”

Nói hay lắm, có cá tính. Bạch Dương khâm phục.

Khương Duệ Quân ngồi dậy, cười như không cười nhìn Bạch Dương, “Hôm nay ai dạy cậu diễn?”

Bạch Dương bị Khương Duệ Quân nói trúng tim đen, tức thì mặt đỏ lên, “Không, không ai dạy tôi hết.”

Khương Duệ Quân bắt chéo chân, “Cậu nghĩ tôi mù sao?”

Bạch Dương không đáp.

Khương Duệ Quân lành lạnh nhìn cậu, “Diễn cái chó má gì không biết.”

Bạch Dương: “……”

Khương Duệ Quân nhăn mặt, “Rác rưởi muốn chết. Đối diễn với cậu, tôi thiếu điều bay mất vía.”

Bạch Dương: “……”

Khương Duệ Quân ném cái cốc, “Cậu hoàn toàn không biết diễn, chỉ biết bắt chước?”

Bạch Dương: “!!!……”

Khương Duệ Quân đúng thật là coi trời bằng vung, ngay cả Đinh Thông Nguyên cũng chẳng dám chỉ vào mặt Bạch Dương mà mắng như vậy biết không! Bạch Dương không tức giận, cậu rất bình tĩnh. Khương Duệ Quân là người của Tần Nùng, cậu ta có thể hòa nhã với cậu mới là lạ. Đầu tiên là lừa cậu tới đây rồi cố ý trả đũa, đúng là chủ nào chó nấy, thượng bất chính hạ tắc loạn.

Bạch Dương không hề nổi giận. Cậu đáp lại Khương Duệ Quân, “Có bản lĩnh thì cậu đi mà diễn, diễn không được đừng có xàm lòn.”

Khương Duệ Quân bất ngờ nhìn cậu, sau đó phá lên cười.

Bạch Dương thấy cậu ta cười, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khương Duệ Quân ôm bụng, “Ài… Cậu đúng là thú vị đấy.”

Bạch Dương mất hứng, “Đủ chưa? Đủ rồi thì tôi đi đây. Cảm ơn nước mơ của cậu.”

Cậu không muốn nói những lời vô nghĩa với Khương Duệ Quân nữa, bởi vì chắc chắn không thể tiếp tục. Nếu thật sự để Khương Duệ Quân diễn Thạch Hiểu Sinh, Bạch Dương tin Khương Duệ Quân nhất định sẽ diễn rất tốt.

Kỹ năng không bằng người ta nên đành phải nhận thua, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Bạch Dương đứng lên định đi, Khương Duệ Quân giữ chặt cậu lại, “Làm gì vậy? Có thế đã giận?”

Bạch Dương đẩy tay cậu ta ra, “Tôi không thích nổi giận với chó.”

Khương Duệ Quân cười như điên, vừa cười vừa giữ Bạch Dương lại không cho đi. Hai người giằng co nửa ngày, Khương Duệ Quân nói: “Chiều nay cậu không biết diễn nữa, đúng không?”

Mặt Bạch Dương tái xanh.

Khương Duệ Quân chế nhạo nhìn cậu, “Hàng tồn dùng hết rồi? Tôi xem cảnh cuối cậu quay ban sáng đã quỳ luôn rồi.”

Bạch Dương không còn gì để nói.

Khương Duệ Quân trở về với vẻ mặt tiết kiệm pin, gọi ra ngoài: “Tuệ Tuệ vào đây.”

Tuệ Tuệ nhanh như chớp giật xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đậu xanh các cô bảo đi mua kẹo cơ mà…..

Khương Duệ Quân buông tay Bạch Dương ra, nói với Tuệ Tuệ: “Em diễn cảnh đầu sáng nay anh diễn,” Rồi quay ra nói với Bạch Dương, “Học đi, tôi chỉ làm một lần.”

Bạch Dương bị nuốt trọn bởi cơn ngu người.

Người bên cạnh Khương Duệ Quân đúng là ngọa hổ tàng long. Tuệ Tuệ chỉ là trợ lý nhưng nói diễn liền diễn, diễn giống y đúc cảnh Khương Duệ Quân quay ban sáng, “Tiểu huynh đệ cớ gì cản đường ta đi?”

Khương Duệ Quân đẩy Bạch Dương đứng ra một bên, nháy mắt cậu ta thay đổi sắc mặt — kỹ năng diễn xuất như đổi mặt lại login. Cậu ta mặc áo thun ông già quần đùi rộng, lập tức thể hiện ra dáng vẻ nho nhã phong độ, “Vị huynh đài này…”

“……”

“……”

“……”

Bạch Dương chìm hẳn vào cơn ngu người, nhìn Khương Duệ Quân và Tuệ Tuệ diễn liên tiếp mười cảnh.

Bạch Dương quả thực phục sát đất.

Khương Duệ Quân đúng là thiên tài. Bạch Dương nghĩ Thế An dạy đã là đủ tốt rồi, bây giờ nhìn Khương Duệ Quân diễn, cậu mới biết được cái gì gọi là kỹ năng diễn xuất chân chính.

Nhưng cậu không hiểu Khương Duệ Quân làm vậy nhằm mục đích gì.

Bạch Dương ngây ngốc hỏi: “Sao cậu lại học lời thoại của tôi?”

Khương Duệ Quân rất mất kiên nhẫn, “Tôi học lời thoại của tất cả mọi người.”

Tuệ Tuệ đứng cạnh tự hào nói: “Anh Quân của bọn em IQ 140.”

Khương Duệ Quân nghiêm mặt hỏi cậu, “Đừng nói nhảm, học được chưa.”

Bạch Dương có ngốc đến mấy cũng nhận ra Khương Duệ Quân đang chỉ điểm cho cậu. Cậu không biết vì sao, Khương Duệ Quân uống lộn thuốc thiểu năng hả? Sao lại chạy đến chỉ điểm cho cậu?

Khương Duệ Quân thấy Bạch Dương không đáp, cáu tiết trợn trắng mắt, “Đần độn, lần cuối cùng, nhìn cho nghiêm túc vào. Chiều nay cậu cứ thử diễn không tốt xem.”

Bên này Thế An nghe điện thoại của Tiểu Mã, lập tức chạy tới trường quay. Tới rồi lại không gặp Bạch Dương.

Thế An hỏi Tiểu Mã: “Bạch Dương đâu?”

Tiểu Mã luống cuống, “Tôi cũng không biết…. Anh Tiểu Bạch bảo tôi gọi ngài tới đây.”

Thế An không hiểu ra sao, lại bảo Tiểu Mã đi tìm Tiểu Tạ Tiểu Ngưu. Tiểu Mã dạo một vòng, tay không quay về, “Hai người kia cũng không biết đi đâu mất rồi.”

Tiểu Tạ Tiểu Ngưu giờ phút này còn đang nghĩ anh Tiểu Bạch của bọn họ bị người ta lừa bán đi rồi, khóc mũi khóc dãi đi xung quanh tìm người. Bọn họ sợ Lý Niệm biết được sẽ giận tím mặt đuổi việc bọn họ, thế là không dám nói không dám hỏi, đi lòng vòng trong trường quay dáo dác tìm như hai bé nhi đồng đi lạc.

Bên này Thế An không thấy Tiểu Tạ Tiểu Ngưu, lòng cũng thầm thấy kỳ quái, muốn tìm lại không biết phải tìm thế nào, “Gọi điện thoại cho anh Tiểu Bạch của cậu.”

Điện thoại của anh Tiểu Bạch tắt máy.

Thế An lại nói: “Gọi cho Lý tổng của các cậu.”

Một buổi trưa loạn cào cào, Lý tổng rốt cuộc cũng bắt máy: “Hả? Có chuyện gì?”

Thế An hỏi anh Bạch Dương đi đâu.

Lý Niệm nhìn Bạch Dương đang phấn khích bắt chước một cách hoàn hảo trên bãi quay, anh cười nói: “Còn có thể đi đâu, đang đóng phim. Tôi nói anh nghe, Bạch Dương được thông não rồi, bây giờ đạo diễn Đinh hận không thể hôn cậu ta.”

Thế An nghe vậy cũng thấy vô cùng vui sướиɠ. Có lẽ là Bạch Dương đột nhiên lĩnh ngộ được điều gì đó, muốn chia sẻ cùng hắn nên mới gọi hắn đến đây.

Thế An thầm cười Bạch Dương ngốc, sao lại không nói qua điện thoại luôn, khiến cho hắn lo lắng nãy giờ.

Ngốc thì ngốc, Thế An ngồi trong xe, lại cảm thấy có chút gì đó rất mềm mại trong lòng. Hắn cứ mỉm cười suốt.

Tiểu Mã thở phào nhẹ nhõm, hỏi Thế An: “Kim tổng, quay về ạ?”

Thế An muốn gặp Bạch Dương, không nỡ đi, “Không về, chúng ta ở đây chờ anh Tiểu Bạch của cậu.”

Tiểu Mã thấy nụ cười của Kim tổng hơi chói mắt.

Hai người đợi trong xe cả buổi chiều, Thế An thuận miệng nói chuyện phiếm với Tiểu Mã, hỏi cậu ta quê ở đâu, có đi học không. Nghe Tiểu Mã trả lời cậu ta cũng tốt nghiệp đại học, Thế An thầm cảm thán trong lòng.

Giang sơn thay triều đổi đại, xem ra chưa từng đổi sai, bây giờ đâu đâu cũng có sinh viên.

Đang trò chuyện, một đoàn người từ xa tiến lại gần. Tiểu Mã liếc mắt nhìn qua, bắt đầu trở nên căng thẳng.

Thế An cũng nhìn theo, hóa ra là Tần Nùng.

Lúc trước Tiểu Mã từng làm paparazzi một năm liền cho Kim Thế An, chuyên đi theo dõi Tần Nùng. Lúc này bên cạnh cậu ta là Kim tổng, xa xa là Tần Nùng, kẻ thù gặp mặt nhất định sẽ muốn xé xác nhau. Tiểu Mã lập tức giữ tay Kim tổng của cậu ta lại, “Kim tổng, đừng kích động!”

Thế An hiểu ý cậu ta, cũng không tiện giải thích, chỉ thản nhiên cười.

Tần Nùng bị đám phóng viên vây quanh, trả lời vài câu rồi trợ lý đuổi hết người đi. Tần Nùng lên xe rồi không xuống, cũng không lái đi, chỉ đứng im một chỗ.

Thế An tò mò hỏi: “Sao cô ta lên xe rồi không đi?”

Tiểu Mã cảm thấy như bị sét đánh, sao Kim tổng lại không biết xe RV? Tiểu Mã nghĩ Kim tổng đang cố ý gây khó dễ cho cậu ta, đành run rẩy trả lời: “Đó chẳng phải là xe RV của chị Nùng sao?”

Thế an: “RV là cái gì?”

Tiểu Mã tiếp tục run rẩy, cậu ta thầm nghĩ, lẽ nào ngài muốn tôi đâm hỏng xe của chị Nùng….. Không đâm nổi đâu anh tôi ơi: “Thì…thì là loại xe riêng của rất nhiều minh tinh, giống như biệt thự tùy thân vậy, ở bên trong có thể ăn cơm có thể nghỉ ngơi. Xe của chị Nùng cực kỳ xa xỉ, có cả phòng ngủ với phòng trang điểm.”

Thế An hân mộ nhìn một lát, “Đó là một thứ tốt.”

Thật sự là đồ tốt, sở hữu chiếc xe đó, Bạch Dương có thể nghỉ ngơi ngay bên ngoài trường quay mà không cần phải vượt đường xá xa xôi quay về khách sạn.

Tiểu Mã không biết Kim tổng của cậu ta có ý định gì. Thế An như đang du hành vào cõi thần tiên, Tiểu Mã ngồi bên mà toát mồ hôi lạnh.

Rất nhanh sau đó Trịnh Mỹ Dung nhận được một cú điện thoại từ Kim tổng.

“Tôi muốn mua RV.”

Trịnh Mỹ Dung: “……”