Đếm ngược 41:20:00.
Sáng sớm, Khánh Trần, Giang Tuyết, Lý Đồng Vân ba người liền ngồi xe buýt sớm nhất quay về thành phố.
Lúc này, Giang Tuyết đã xin nghỉ công tác giáo viên mỹ thuật, nhưng Khánh Trần và Lý Đồng Vân còn cần đến trường.
Thật ra bản thân Giang Tuyết còn rất thích công tác giáo viên mỹ thuật, chỉ là thân phận Người du hành Thời Gian của cô ấy quá chói mắt, hai bàn tay luôn luôn phải mang bao tay cũng rất dễ dàng khiến cho người bên ngoài chú ý.
Loại cảm giác này rất không tốt.
Tuy rằng phòng khám bệnh của cô ấy hiện tại ở thế giới Bên Trong còn không có bắt đầu kinh doanh, nhưng tiền nhập cổ phần của Lý thị đủ để cho cô ấy có được sinh hoạt tốt hơn, thuận tiện đổi một chút vàng mang về thế giới Bên Ngoài.
Giang Tuyết cho tới bây giờ cũng không có năng lực kinh doanh phòng khám bệnh độc lập, thay đổi, trang bị tứ chi máy là một nghề có yêu cầu rất cao, muốn học được trong thời gian ngắn như thế căn bản không có khả năng.
Cũng may nữ giáo viên do Lý thị an bài rất "Xứng chức", không riêng phụ trách dạy cô ấy tri thức cùng thực tế, thậm chí có khách hàng đến phòng khám bệnh, còn có thể giúp Giang Tuyết tiếp nhận, thay đổi tứ chi máy cho khách hàng.
Tiền lương của vị nữ giáo sư kia do Lý thị trả, nói thật đi, hiện tại Giang Tuyết tính là hoàn toàn mặc kệ phòng khám bệnh, phòng khám bệnh cũng có thể kinh doanh tốt. . .
Bất quá bản thân Giang Tuyết cũng rất ham học, thời gian trong thế giới Bên Trong chưa bao giờ chậm trễ.
Cô ấy cũng rất muốn sớm học được tay nghề này, như vậy mới có thể làm một người hữu dụng.
Trên xe buýt buổi sáng chỉ có ba người Giang Tuyết bọn họ, bởi vì vụ án bắt cóc, núi Lão Quân liền không có người, ngồi xe buýt buổi sáng cũng càng ít.
Khánh Trần bỗng nhiên nhớ tới một việc. . . Hắn còn có rất nhiều câu tiếng Nhật cần phiên dịch.
Thiếu niên mở phần mềm phiên dịch bằng giọng nói, dựa theo hồi ức đem từng lời Kamidai Soraon nói với hắn, nói lại mỗi chữ mỗi câu.
Sau đó hắn mới phát hiện, thì ra đây là khi Kamidai Soraon chia tay hắn, cũng chờ mong gặp mặt lại lần nữa.
Khánh Trần lại căn cứ ký ức nhớ lại câu nói mà Kamidal Yasushi nói qua: Itsu made naku kunda. O kyaku-san ga kite iru nda zo. Semete chin shi no erīto to kekkon shite yoku shikatta, jindai sorane no dan"na wa Kei-shi no gomida, Konna kekka demo ki be.
Trong phần mềm phiên dịch biểu hiện: không cần khóc, tôi hiện tại cần cháu đứng dậy nghênh tiếp khách. Cháu ít nhất gả cho người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Trần thị, Kamidai Soraon bất quá là gả cho một tên phế vật của Khánh thị, đối với cháu mà nói đã là kết quả tốt.
Khánh Trần cảm thấy không biết nói gì, không ngờ vị lão sư nhà mình thật sự có thể nghe hiểu tiếng Nhật, đối phương cũng không phải tùy ý lừa gạt mình.
Ngẫm lại cũng phải, Kamidal Yasushi nói "Tôi muốn diệt khẩu", cùng Lý Thúc Đồng phiên dịch thành "ổng muốn chết ở chỗ này", hình như cũng cũng không có vấn đề gì. . .
Lão sư phiên dịch, vẫn là rất thành khẩn.
Lý Đồng Vân ngồi ở ghế sau ghé lên lưng ghế dựa của Khánh Trần hỏi: "Anh Khánh Trần, anh đang nói thầm cái gì vậy?"
"Không có gì, " Khánh Trần cười đáp lại.
Đến Lạc Thành, Khánh Trần đi thẳng đến trường học, tranh thủ thời gian vào phòng học.
Phản ứng đầu tiên của Nam Canh Thần khi nhìn thấy Khánh Trần, dĩ nhiên không phải chào hỏi, mà là che mặt. . .
"Được rồi được rồi, " Khánh Trần tức giận nói: "Có chuyện gì đâu, ngoại trừ tôi cũng không những người khác biết, hai ta cũng không phải người ngoài. Yên tâm, tôi sẽ không đem chuyện của cậu nói cho người khác."
Nam Canh Thần xấu hổ buông tay xuống mẫn cảm nói: "Tôi có chuyện gì? Trần ca cậu nói gì tôi nghe không hiểu?"
Khánh Trần thở dài: "Tôi biết cậu có chút xấu hổ, nhưng cũng không cần mẫn cảm như thế nha."
"Nha?" Nam Canh Thần nhướng lông mày: "Vịt cái gì? Tôi không làm vịt!"
Khánh Trần: ". . ."
[Hố la, lại là tôi đây: nha (呀 – phiên âm [yā]), vịt (鸭 – phiên âm [yā]); hai từ này đồng âm với nhau, còn “làm vịt” tiếng lóng có nghĩa là làm trai bao]
Hắn không hề để ý tới thằng nhãi này nữa, mà là mở điện thoại di động tìm kiếm tin tức gần nhất.
Có chuyện này rất thú vị: trong kỳ nghỉ quốc khánh lần này, xuất hiện phong cách du lịch hoàn toàn khác biệt ngày xưa, mười chín thành phố có "Tư cách tham dự Open Beta" đã xác nhận lại xuất hiện Người du hành Thời Gian, lưu lượng người đến đều tăng trưởng mạnh.
Còn có tin tức khác nói rằng, có một người nam từ lúc xảy ra sự kiện xuyên không, cuối tuần liền một mực đi đến "Thành phố của Người du hành Thời Gian", anh ta cũng không có tiền, sau khi đi đến liền ngủ ở trong tiệm internet của thành phố, đợi đến thời điểm đi làm lại ngồi tàu cao tốc trở về nơi làm việc của mình.
Đương nhiên, trừ ra những người bên ngoài chỉ có thể đến vào ngày nghỉ, người trực tiếp đến định cư trong 19 thành phố đó cũng có.
Trong group bạn học cấp hai của Khánh Trần có người nói, các lớp trong trường học của bọn họ hầu như đều có học sinh chuyển trường.
Thế giới này quả nhiên đúng như Khánh Trần đã lường trước, 19 thành phố có thể sinh ra "Tư cách tham dự Open Beta", sẽ càng ngày càng náo nhiệt.
Hắn lại tìm kiếm tin tức khác.
Lần này sau khi trở về, Hà Tiểu Tiểu hiếm thấy không có đăng lên bất cứ video hướng dẫn nào, chỉ đăng một đoạn video clip ngắn biểu thị, cứ điểm số liệu sau khi thành lập hoàn thành, group giao lưu của Người du hành Thời Gian lập tức đưa vào hoạt động.
Đến lúc đó, muốn sở hữu tư cách gia nhập, cần trải qua một vài nghiệm chứng. Chỉ có bọn họ xác nhận là Người du hành Thời Gian, mới có thể gia nhập vào group.
Lúc này, Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Ơ, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đâu?"
Nam Canh Thần thấp giọng nói: "Trần ca còn chưa biết sao, có người nói Vương Vân đã chết, Bạch Uyển Nhi cũng chuyển trường rời đi."
Khánh Trần giả vờ khϊếp sợ: "Đã chết? !"
"Ừm, Trương Thiên Chân lớp bên cạnh nói, Vương Vân bị nhân vật lớn của thế giới Bên Trong gϊếŧ chết, " Nam Canh Thần nói: "Còn có người nói Vương gia sẽ nghĩ biện pháp báo thù, Trần ca yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận người nào là cậu bắn hai chân của cô ta. Bí mật này tôi đưa xuống mồ đều sẽ không để cho người ta biết, còn quan trọng hơn so với bí mật của tôi!"
"Vậy Bạch Uyển Nhi vì sao cũng chuyển trường?" Khánh Trần hỏi.
"Trần ca cậu không xem tin tức trong group à, cô ta vẫn còn chia tay với mọi người trong group, " Nam Canh Thần nói: "Có thể là sau khi bạn thân chết, đả kích đối với cô ta rất lớn. Sau đó, Bạch Uyển Nhi không chỉ rời khỏi nhóm, thậm chí xoá tất cả bạn học trong lớp."
Khánh Trần nghĩ thầm, học sinh trung học bình thường đối mặt biến cố lớn như vậy, quả thật không có cách nào xem như chuyện gì đều không xảy ra.
Mấy ngày nay hắn vẫn khắc khổ huấn luyện, cho nên không quan tâm chuyện đã xảy ra trong lớp.
Chỉ bất quá khiến Khánh Trần có chút kỳ quái chính là, hắn tìm kiếm rất nhiều tin tức, đều không phát hiện tin tức có liên quan về việc Lý Thúc Đồng biến mất khỏi nhà tù số 18.
Lẽ nào đến nay đều không ai phát hiện Lý Thúc Đồng biến mất sao? Hay là nói, có người tuy rằng biết, nhưng vì tránh cho bại lộ thân phận cho nên không nói?
Lần này trở về, không ai đứng ra tiết lộ tin tức, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân vẫn còn ở trong bệnh viện, Bạch Uyển Nhi vừa chuyển trường rời đi, cho nên tất cả đều có vẻ có chút nặng nề.
Ngay tại tiết học đầu tiên của buổi chiều, Giang Tuyết bỗng nhiên gửi tin nhắn Wechat cho Khánh Trần: "Tiểu Trần mau trở về, có người môi giới dẫn người đến nhà cậu xem nhà, hơn nữa người môi giới này còn có cái chìa khóa, tôi hỏi bọn họ chuyện gì xảy ra, đối phương nói là chủ nhà đăng tin bán nhà. Hình như cha cậu cũng vừa trở về, hiện tại đã rời đi."
Khánh Trần sửng sốt một chút, tính toán ngày, cha của hắn Khánh Quốc Trung cũng nên đi ra.
Hắn bất chấp đi học đứng dậy chạy về nhà.