Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 105: Lại Đi Ra Ngoài Chơi

Bởi vì ăn theo từng nhóm, một bữa ăn sáng ăn tới buổi trưa.

Trong lúc này, Lưu Đức Trụ ngồi bên cạnh bàn ăn làm đủ hình dạng, cầm đủ khí thế, dường như càng diễn càng nhập vai.

Đợi cho tất cả tù nhân trở về phòng giam, tất cả mọi người cảm thấy bản thân đã đoán được chân tướng: trong nhà tù có thêm một vị lão đại không thể trêu vào, hơn nữa địa vị tựa như trên hai người Diệp, Lâm.

Có vài tù nhân thuộc sở hữu của tổ chức, đã bắt đầu suy nghĩ làm sao đem tin tức này truyền ra.

Quảng trường của nhà tù dần dần khôi phục yên tĩnh, Lưu Đức Trụ quay đầu nhìn lại, thình lình thấy hai người Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn đang mặt không biểu tình nhìn chăm chú vào mình.

Bộp một tiếng.

Lưu Đức Trụ quỳ trên mặt đất nói: "Xin lỗi."

Hành động này vừa xuất hiện càng làm Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn nhìn nhau mơ hồ.

Lâm Tiểu Tiếu thấp giọng xúc động nói: "Loại co được dãn được này, rất thích hợp làm người đại diện, phàm làng` có chút cốt khí, có chút chí khí, đều không muốn làm con rối cho người ta."

Lưu Đức Trụ nghiêng đầu đem tai nghe lấy ra, hắn gấp gáp giải thích: "Những chuyện vừa rồi đều là chỉ thị trong tai nghe, hai ngài ngàn lần đừng chú ý."

Khi đang nói chuyện, Khánh Trần mang theo mặt nạ mặt mèo từ trong phòng bếp đi ra: "Biểu diễn còn khẩn trương, nhưng ứng phó những Người du hành Thời Gian mới đến đã đủ. Quay về phòng biệt giam đi, sau đó thời điểm cần mày diễn trò còn nhiều, nhớ kỹ lời của tao, lòng tham sẽ hại chết người."

"Rõ ràng rõ ràng, " Lưu Đức Trụ gật đầu như giã tỏi.

Chờ Lưu Đức Trụ rời đi, Lý Thúc Đồng cười vui vẻ từ khu đọc sách trở về: "Vừa rồi nếu như đi muộn một chút, tôi liền không nín được cười, có chút thú vị, có thể đây là niềm vui trốn ở phía sau."

Khánh Trần lấy mặt nạ xuống nhìn về phía Lý Thúc Đồng: "Lão sư, việc cuối cùng đã xong xuôi."

Lý Thúc Đồng cười cười: "Chưa đâu, còn thiếu một viện."

Nói xong, hai cảnh ngục cơ giới đi tới trước mặt Khánh Trần: "Tù nhân số 010101, có người thân đến thăm."

Khánh Trần ngạc nhiên quay đầu, hắn không nghĩ tới bản thân mình lần trước đã từ chối Kamidai Soraon một lần, đối phương lại đến nhanh như vậy.

Một bên Lý Thúc Đồng nói: "Đi thôi, chúng ta lần này đi cũng mấy ngày. Lần sau cô bé trở lại, tôi sẽ cho cảnh ngục trực tiếp từ chối, gặp lại cô bé cũng không biết là khi nào."

Trong phòng thăm nuôi, Kamidai Soraon thay đổi một chiếc váy dài màu xám phủ đến đầu gối, bởi vì khí trời hơi lạnh, còn mặc thêm quần tất.

Chân mang một đôi giày da nhỏ màu đen.

Một thân trang phục này, mới giống độ tuổi 19 của đối phương.

Lớn hơn hai tuổi so với Khánh Trần, nhưng lại chưa độ tuổi tới thành thục, tràn ngập khí tức thanh xuân.

Cô ta nhìn thấy Khánh Trần được cảnh ngục cơ giới dẫn đường tiến vào phòng, vội vàng mở hai hộp ổn định nhiệt độ trước mặt.

Trong một hộp đựng sushi tinh xảo, còn có một hộp đựng cơm xào bò.

Đợi cho Khánh Trần ngồi xuống đối diện, Kamidai Soraon mới cười nói: "Lần trước vì sao không nhìn thấy anh?"

Khánh Trần nhẹ giọng trả lời: "Trong nhà tù không biết làm sao, bỗng nhiên giam tất cả tù nhân ở trong phòng giam, xin lỗi."

Kamidai Soraon vội vàng xua tay nói: "Anh có cái gì đâu mà xin lỗi, cũng không phải lỗi của anh, nhanh ăn cơm đi! Mỗi một miếng sushi đều là em tự mình nắm!"

"Vì sao mang hai hộp đựng?" Khánh Trần buồn bực: "Phân lượng hình như có chút nhiều."

"Bởi vì lần trước em thấy anh ăn rất sạch sẽ, như là không được ăn no, " Kamidai Soraon cười tủm tỉm nói: "Không nên ngại ngùng, anh có thể ăn hết cũng là một loại khẳng định đối với em!"

"Ừm, " Khánh Trần không nói thêm cái gì, cúi đầu ăn.

Kamidai ngồi đối diện Soraon chống cằm, nghiêng đầu nhìn Khánh Trần nói thầm: "Kare wa watashi ni don"na inshō o ji tte iru ka wakaranaiga, shokuji no yō ko wa totemo jōhindesu ne."

(không biết anh ta có ấn tượng như thế nào về mình, hình dáng ăn rất nhã nhặn. )

Lúc này đây, Khánh Trần căn bản làm bộ không nghe thấy, hỏi cũng đều lười hỏi.

Lúc này mới xuyên không ngày đầu tiên, mình còn phải chờ vài ngày sau mới có thể giải ra câu đố.

Nhưng mà, đối phương chơi trò chơi nhỏ này, quả thật không biết mệt.

Hắn suy nghĩ, nếu như một ngày nào đó cô ta biết mình cũng là Người du hành Thời Gian, còn phiên dịch mỗi câu nói của cô ta, đến lúc đó sẽ là biểu tình gì. . .

Thật ra, lẳng lặng nhìn người khác bày vẻ cũng có di chứng, ví dụ như sau khi mình cứu Nam Canh Thần, thằng nhãi này an toàn trở lvềại Lạc Thành cũng không dám nói với mình một câu.

Có khả năng đây là tử vong xã giao trong truyền thuyết.

Thông tục nói, chính là mất mặt đến nỗi không có mặt mũi gặp người.

Lúc này, Kamidai Soraon nói: "Ngày hôm qua đến thăm một vài trưởng bối của Khánh thị, bất quá bọn họ cũng không giống như thích anh lắm, em nhớ kỹ tên của bọn họ, một người tên là Khánh Lập, một người tên là Khánh Hồn, bọn họ một mực nói xấu anh! Còn nói, hy vọng gia tộc Kamidai có thể đổi một đối tượng đính hôn khác, nhưng em từ chối!"

Khánh Trần ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kamidai Soraon: "Vì sao nói với tôi cái này?"

"Bởi vì em cảm thấy anh tốt hơn so với bọn họ, " Kamidai Soraon vừa cười vừa nói: "Nếu như còn có người nói xấu anh, em liền nhớ kỹ rồi nói cho anh biết!"

Khánh Trần trầm tư, bản thân mình rõ ràng là một nhân vật vô hình ở biên giới, vì sao cứ bị người bên trong gia tộc nhằm vào, là bởi vì mình đoạt danh sách ứng cử viên Cái Bóng của chi thứ Ba sao?

Có khả năng này.

Nhưng hắn luôn cảm thấy phải có nguyên nhân sâu hơn, có thể có quan hệ cùng với việc mình bị người khác xóa đi dấu vết tồn tại.

Khánh Trần nhìn về phía Kamidai Soraon rồi nghiêm túc nói: "Cảm ơn cô, cần tôi làm cái gì không."

"Không cần, " Kamidai Soraon vội vàng khoát khoát tay: "Chờ anh sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi ra tù, có thể mời em ăn, bất quá khi đó em có khả năng đã trở về gia tộc Kamidai, hoan nghênh anh đến làm khách."

Cách kỳ hạn thực hiện hôn ước này còn có 3 năm, trong lúc này, Kamidai Soraon vẫn phải về phương bắc sinh hoạt như trước.

Thời gian thăm nuôi kết thúc.

Khi thiếu nữ rời đi, quay đầu lại vừa cười vừa nói với hắn: "Khánh trần-kun, watashi wa kazoku ni kaette, hontō ni ato de mata anata ni kaiu koto ga dekiru koto o mochinde imasu."

( Khánh Trần-kun, em phải về gia tộc, thật hy vọng sau này còn có thể nhìn thấy anh. )

Khánh Trần phát hiện, lúc thiếu nữ cười trên má phải còn có một má lúm đồng tiền nho nhỏ, tươi mát như một đóa hoa bách hợp.

. . .

Đếm ngược 144:00:00

Nửa đêm, trong nhà tù số 18.

"Chân thế nào?" Lý Thúc Đồng hỏi.

Khánh Trần trả lời: "Mẹ Diệp bôi thuốc cho em tuy rằng lúc đầu rất đau, nhưng khôi phục quả thật cũng rất nhanh, vết thương vốn cần một tuần mới có thể kết vảy, ngày hôm nay cũng đã kết vảy, chỉ là còn có chút đau."

"Có thể bước đi không?" Lý Thúc Đồng hỏi.

Dựa theo tình huống bình thường, Khánh Trần lúc này tất nhiên cần tu dưỡng vài ngày mới đúng, dù sao tổn thương trên vai, trên chân của hắn cũng không có khỏi hẳn.

Nhưng Lý Thúc Đồng tựa như mặc kệ những cái này, ông ta chỉ hỏi, có thể bước đi không.

Khánh Trần cười cười: "Có thể."

Lý Thúc Đồng gật đầu: "Vậy đi thôi."

Nói xong, ông đi vào bên trong phòng ăn.

Diệp Vãn đi tới trước cửa kho lạnh, dùng sức đẩy ra cửa sắt nặng nề.

Hơi lạnh tựa như mây mù đập vào mặt mà đến, sau đó lại chậm rãi chìm xuống dưới chân.

Sau đó, Diệp Vãn lại đi đến một hồ đông lạnh, một quyền đập nát tầng băng dày hơn một mét trong hồ, lộ ra một tấm thép phía dưới.

Hắn đưa tay kéo lên tấm thép cực dày và cực nặng, lộ ra một cầu thang đi xuống phía dưới.

"Đây là một lối đi thông ra ngoài tù, " Diệp Vãn nhìn Khánh Trần nói: "Có rất ít người biết nó tồn tại, cũng là lần đầu tiên có người từ nơi này đi ra ngoài, không có Tập đoàn nào biết con đường này tồn tại, cũng không có người giám sát."

Nói xong, Diệp Vãn từ trong góc phòng lấy ra một chiếc ba lô leo núi cực lớn, cho Khánh Trần cõng trên lưng: "Bên trong này là đồ vật cần dùng của cậu và ông chủ."

Ba lô leo núi cao gần bằng một người trưởng thành, không biết nhét bao nhiêu đồ vật.

Khánh Trần bỗng nhiên rõ ràng, chuyến này tựa như sẽ đi rất lâu, lâu hơn một chút so với mình dự tính.

Có thể khi hắn trở về, tất cả đều sẽ không giống.

Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng: "Lão sư, người không có ba lô sao?"

Lý Thúc Đồng đi xuống cầu thang trước: "Có học trò, nào có đạo lý để lão sư mang ba lô, đồ vật của tôi đều nằm trong ba lô của em."

Khánh Trần đi ở phía sau ông ta hỏi: "Lão sư, chúng ta đi đâu?"

Âm thanh của đối phương từ trong bóng tối truyền ra: "Một nơi nào đó đã trở thành Vùng đất Cấm Kỵ."

. . .