Trương Thiên Chân khẩn trương liếc mắt nhìn Hồ Tiểu Ngưu, nhưng đối phương không có ý lui bước, chỉ là quật cường nhìn cô gái trước mặt.
Người du hành Thời Gian dc Vương gia thuê chậm rãi tới gần, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Nhưng Hồ Tiểu Ngưu vẫn không lui.
Vương Vân quay đầu đi như là có chút không đành lòng, cô ta cuối cùng nói khẽ với Hồ Tiểu Ngưu: "Ta cho cậu một cơ hội, mọi người trước đây là bạn, không nên ép tôi."
Hồ Tiểu Ngưu chậm rãi nói: "Thật ra cậu chính là một người ích kỷ đúng không, mặc kệ là bán đứng chúng tôi, hay là hiện tại muốn gϊếŧ chúng tôi, chẳng qua cũng chỉ là tìm cho mình một cái cớ, để che giấu sự dối trá của cậu. Ngày hôm nay tôi có thể lui lại, nhưng tôi càng muốn dùng hành động thực tế nói cho cậu biết, nếu như là tôi là người đầu tiên tỉnh lại và bị thẩm vấn, tôi sẽ không khuất phục, người của cậu liền ở chỗ này, chúng ta dùng sự thật chứng minh được rồi."
Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục nói: "Tôi thật ra cũng rất muốn lui, nhưng hai ngày nay, mỗi lần tôi mơ màng ngủ đều sẽ mơ thấy người bạn của Côn Luân hô to chạy mau. Tôi mới thấy người bạn nắm chặt cánh cửa, nhìn chúng tôi lần lượt chạy ra mới nhắm mắt lại, mặt mang nụ cười. Hồ Tiểu Ngưu tôi cũng không phải một người đặc biệt có cốt khí, nhưng ngày hôm nay nếu như lui lại, tôi sợ tôi sau này đều ngủ không yên!"
Vương Vân nhẹ giọng nói: "Là cậu bức tôi, gϊếŧ bọn họ."
Nhưng không đợi người phía sau cô ta làm ra phản ứng, ngoài đường nhỏ bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân quỷ dị.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, có đôi khi tựa như bên trái, nhưng bước tiếp theo lại tới bên phải, thậm chí giờ phút ấy, tất cả mọi người cảm thấy tiếng bước chân ngay phía sau mình.
Nhưng mọi người quay đầu lại nhìn, lại nhìn không thấy bất cứ bóng người nào.
Dần dần, một bóng người ở đầu đường nhỏ dần dần rõ ràng lên.
Một người nam khoảng chừng ba mươi tuổi không coi ai ra gì đi tới giữa mọi người, hắn bình tĩnh đánh giá bầu không khí khẩn trương xung quanh, nhẹ giọng hỏi Vương Vân: "Cô chính là Vương Vân đúng không, dễ tìm hơn so với dự tính của tôi."
Vương Vân sửng sốt một chút: "Ông là ai?"
Người nam mặc áo bành tô màu đen, bên trong lại là tây trang tinh xảo, trước ngực treo đồng hồ bỏ túi phục cổ không hợp với thời đại Cyber, tóc dài buộc sơ sau đầu, buộc thành một búi tóc nho nhỏ.
Trên tay mang một đôi bao tay da màu đen, khi ngón tay hoạt động, bề ngoài bao tay ma sát sẽ phát ra âm thanh cọt kẹt.
"Tôi?" Người nam suy nghĩ một chút: "Rất lâu rồi không có người hỏi tôi là ai. Như vậy tự giới thiệu một chút, Hằng Xã, Lý Đông Trạch."
Khi đang nói chuyện, bên ngoài đường nhỏ cũng truyền đến tiếng bước chân rậm rạp, tựa như mơ hồ đã bao vây đường nhỏ.
Lý Đông Trạch đứng lặng trong đường nhỏ, dường như tất cả đều đang lấy hắn làm trung tâm.
Vương Vân thấp giọng kinh hô: "Hằng Xã Lý Đông Trạch?"
"Tiếng kinh hô này thật ra là rất thông thường, bất quá trước tiên không cần quấn quýt chuyện này, " Lý Đông Trạch suy nghĩ một chút: "Ông chủ bảo tôi hỏi cô một vấn đề, người chủ mưu của vụ án bắt cóc lần này rốt cuộc là ai? Cô suy nghĩ cho rõ ràng, chuyện này ngày hôm nay tôi phải đạt được đáp án."
Vương Vân sửng sốt một chút, cô ta kinh ngạc nói: "Tôi thật sự không biết đối phương là ai, ngày hôm sau sau khi bốn người chúng tôi xảy ra chuyện trong nhà của Giang Tuyết, trong túi của tôi bỗng nhiên xuất hiện một bức thư. Trên bức thư dán một con tem vẽ hình ác ma, trong thư nói rằng người đó sẽ liên hệ tôi. Lúc đó tôi rất sợ hãi, bởi vì tôi thậm chí không nhận thấy được đối phương đem thư nhét vào trong túi của tôi lúc nào. Một người thần thông quảng đại như vậy, muốn gϊếŧ tôi nhất định rất dễ dàng!"
"Rõ ràng, là Vật Cấm kỵ ACE-017, " Lý Đông Trạch gật đầu.
Vương Vân khϊếp sợ hỏi: "Ngài tới nơi này còn có chuyện gì khác sao?"
Lý Đông Trạch bình tĩnh gật đầu: "À, tôi là đến gϊếŧ cô."
Biểu tình của Vương Vân bắt đầu chậm rãi thay đổi, phức tạp như là một chậu thuốc nhuộm bị đổ xuống mặt đất.
"Tôi rốt cuộc có cái gì sai!" Cô ta đột nhiên gào lên như bệnh tâm thần: "Vì sao các người đều muốn gϊếŧ tôi! ?"
Lý Đông Trạch suy nghĩ một chút: "Tôi cũng không biết nữa, ông chủ chỉ nói muốn gϊếŧ cô, tôi cũng không có hỏi vì sao."
Nói xong, hắn giơ tay nắm vào hư không.
Sau một giây, Vương Vân cảm giác không khí xung quanh mình dường như bị hút ra, tiến vào một hoàn cảnh hoàn toàn chân không, trong huyết quản xuất hiện lực căng không hiểu, từng cái vỡ ra dưới làn da.
Thẳng thắn.
Trực tiếp.
. . .
Cùng lúc đó, Lý Thúc Đồng nhìn về phía Khánh Trần nói: "Được rồi, điều kiện trao đổi nợ em đã hoàn thành, Lý Đông Trạch hẳn là đã gϊếŧ chết tên nội gián mà em nói."
Khánh Trần sửng sốt một chút: "Chờ một chút, lão sư nói là Lý Đông Trạch tự mình ra tay sao."
Theo trong ấn tượng của hắn, Lý Đông Trạch đã là nhân vật có địa vị cực cao ở thế giới Bên Trong, dù sao cũng là nhân vật có thể trực tiếp đặt bao hết nhà hàng Nhật Quang Các, giết một Vương Vân còn không đến mức tự mình ra tay.
Một bên Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ hớn hở nói: "Lý Đông Trạch là người đi theo ông chủ thân cận nhất, ông chủ bảo gϊếŧ người, từ trước đến nay hắn đều tự mình ra tay. Hắn rất trọng cảm tình."
Vài phút sau đó, thiết bị đọc trong tay Lâm Tiểu Tiếu đột nhiên nhận được một tin tức, bên trong chỉ có mấy chữ ACE-017.
"Thiết bị đọc của anh còn có thể tiếp nhận tin tức bên ngoài?" Khánh Trần nghi hoặc nói.
"À, tôi phụ trách liên hệ bên ngoài giúp ông chủ mà, " Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ nói: "Xem ra, thủ phạm chính là thông qua ACE-017 để liên hệ Vương Vân, cái nghi hoặc này hẳn là giải thích giúp cậu, người phía sau này không đơn giản, trong thời gian ngắn đã tìm được một Vật Cấm kỵ."
"ACE-017 là cái gì? Số thứ tự của Vật Cấm kỵ sao? Có tác dụng gì?" Khánh Trần hỏi.
"Ừm, Vật Cấm kỵ ACE-007 được người xưng là Tem Ác ma, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Sau khi đạt được, rút ra 1600CC máu tươi một lần, có thể khiến nó nhận chủ ký sinh trước ngực của kí chủ, trong vòng 24 tiếng đồng hồ nhận chủ, trong cơ thể của kí chủ không có khả năng xuất hiện máu bên ngoài. Sau đó, mỗi lần cắt đứt ngón tay, nhỏ máu vào bức thư đều có thể biến thành hình vẽ của Tem Ác ma. Sau đó, lá thư này sẽ đi tới bất kỳ chổ nào cậu muốn nó đến. Bất quá nơi đến này hình như là có hạn chế, hơn nữa tối đa chỉ có thể viết một câu."
Khánh Trần sửng sốt một chút, con người bình thường sau khi mất đi 800CC máu, sẽ xuất hiện các triệu chứng sắc mặt tái nhợt, ra mồ hôi lạnh, tay chân lạnh buốt, mất đi 1500CC máu trở nên, liền sẽ khiến bộ não bị thiếu máu cục bộ.
Đây là chuyện sẽ chết người.
Nói cách khác, muốn trở thành chủ nhân của Tem Ác ma, phải cược mạng.
Lâm Tiểu Tiếu nhìn ra Khánh Trần đang suy nghĩ cái gì, vì vậy nói: "Có người nói hình vẽ của tem sẽ thay đổi, nếu có người không chịu đựng 24 tiếng đồng hồ này, hình vẽ ác ma trên tem sẽ là tướng mạo của người gần chết. Có người nói, đó là linh hồn bị tem thu nhận."
Diệp Vãn gật đầu: "Vật Cấm kỵ này lúc trước nằm trong tay của ngài tổng thống đời thứ 4, sau đó ông ta bị gϊếŧ lúc tuổi già, Tem Ác ma liền không biết tung tích."
Khánh Trần bỗng nhiên suy nghĩ, Vương Vân trở thành nội gián, cũng có một phần nguyên nhân do bị bức thư này doạ.
Nhưng cái này không phải lý do thoát tội của đối phương.
"Con tem này còn có tác dụng khác không?" Khánh Trần hỏi: "Ví dụ như câu dẫn ra ác niệm, tâm tình mặt trái của người nhận thư?"
"Suy nghĩ cái gì vậy, " Lâm Tiểu Tiếu phủ định: "Không biế, tôi cũng chưa thấy qua thứ này. Bất quá, năng lực của Vật Cấm kỵ đa số chỉ một, hay là Tem Ác ma chỉ có chức năng truyền tin. Chỉ có vài Vật Cấm kỵ mới có thể có nhiều loại năng lực."
"Ví dụ như?" Khánh Trần tò mò.
"Ví dụ như. . . ACE-005 mà Quách Hổ Thiện muốn tìm, " Lâm Tiểu Tiếu trừng mắt nhìn Khánh Trần.