"Là một người bạn, tôi giúp cô ta hai lần, " Khánh Trần cũng có chút ngoài ý muốn, trình độ cẩn thận tỉ mỉ của Giang Tuyết, đúng là ngay cả mẹ Diệp đều phải khích lệ một chút.
Diệp Vãn không nói thêm cái gì, trực tiếp bắt đầu bôi thuốc mỡ cho hắn.
Khánh Trần chỉ cảm thấy hai chân nóng rát, còn ngứa, vô cùng đau đớn.
Cái đó căn bản không giống với hắn nghĩ, hắn còn tưởng rằng dược phẩm của thế giới Bên Trong có thể khiến hắn thoải mái một chút.
Một bên Lâm Tiểu Tiếu nói: "Nhịn xuống, loại đồ chơi này không có tác dụng giảm đau, nhưng xúc tiến hiệu quả khôi phục tốt. Đương nhiên, khôi phục nhanh cũng có giá phải trả, không có chuyện gì là không cần trả giá."
Lý Thúc Đồng hỏi: "Trước đấy em nói có năm kẻ địch, em gϊếŧ mấy người?"
Khánh Trần trả lời: "Gϊếŧ sáu."
Diệp Vãn nhìn về phía Lâm Tiểu Tiếu: "Trả tiền đi, vượt hơn bốn người."
Lâm Tiểu Tiếu không cam lòng và không muốn nói: "Này, tên nhóc cậu cũng quá độc ác rồi. . . Chờ một chút, năm tên tội phạm, gϊếŧ sáu, cậu gϊếŧ một bạn học tế trời sao`?"
Khánh Trần: ". . . Không phải, là nhân số tội phạm vượt qua dự tính, tổng cộng 8 người."
"Thì ra là thế."
Lúc này, Khánh Trần đã quen hai người này lấy bản thân mình ra đánh cược, tò mò hỏi: "Anh cược tôi giết mấy người?"
"Ba, tôi cảm thấy giết ba người đã không sai, cậu lúc này mới là lần đầu tiên ra tay gϊếŧ người mà!" Lâm Tiểu Tiếu thở dài: "Lẽ nào cậu gϊếŧ người liền không do dự sao."
Khi đang nói chuyện, Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nhìn chằm chằm Khánh Trần.
Thiếu niên do dự một chút mới nói: "Tuy rằng nói như vậy sẽ có vẻ rất không quả quyết, nhưng tôi giết người thứ nhất, cảm nhận được máu tươi trên tay, quả thật do dự, thậm chí có một chút sợ hãi, muốn chạy trốn khỏi nơi này."
Lý Thúc Đồng cười cười: "Đây mới là phản ứng bình thường, nếu như em không có một chút do dự, trái lại là tôi nên hối hận. Tôi dạy cho em hung ác đối với thế giới, nhưng trong lòng dù sao vẫn muốn có chút kính nể đối với sinh mạng mới đúng."
"Ừm, em rõ ràng ý của lão sư, cũng lý giải, " Khánh Trần trả lời.
"Vậy lần này trở về có chuyện gì cần ưu tiên xử lý không, " Lý Thúc Đồng hỏi: "Lão sư có thể làm giúp em."
"Quả thật có hai chuyện, " Khánh Trần nói: "Em đi giải quyết trước chuyện thứ nhất đã."
Nói xong, hắn xác nhận thuốc mỡ đã bôi xong, liền nhịn đau mang giầy vào đi tới phòng biệt giam.
Tư thế bước đi của hắn ngay từ đầu còn có chút không được tự nhiên, nhưng đi tới gần liền mạnh mẽ nhịn đau khôi phục tư thế bình thường.
Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ: "Tên nhóc này đặc biệt hung con mẹ nó ác đối với bản thân, cũng không ngại chân đau. Bất quá, người đối với bản thân càng hung ác, đối với kẻ địch cũng càng hung ác hơn, chuyện tốt."
Khánh Trần một lần nữa mang vào mặt nạ mặt mèo thần bí, khi cửa phòng biệt giam vừa mở ra, Lưu Đức Trụ bên trong đã ngoan ngoãn dâng ra ba thỏi vàng, biểu hiện đặc biệt ngoan hiền.
Chỉ là Khánh Trần thậm chí không đi lấy vàng thỏi, mà là bình tĩnh hỏi: "Nói một chút sai lầm của mình."
"Tôi không nên thời gian dài không nhìn thiết bị truyền tin, " Lưu Đức Trụ rất vâng lời nói: "Tôi cũng không nên chỉ lo bản thân chạy trốn, lại càng không nên nuốt vàng."
Khánh Trần cười lạnh không tiếng động sau mặt nạ, hắn hỏi: "Tao biết Côn Luân đi tìm riêng mày, bọn họ nói cái gì, lần lượt nói lại rõ ràng cho tao biết."
Lưu Đức Trụ suy nghĩ, lão đại ở thế giới Bên Ngoài rốt cuộc thân phận gì, vì sao ngay cả hướng đi của Côn Luân đều biết rõ?
Lúc này, hắn cũng có một vài suy đoán mới, có thể là lão đại có rất nhiều thuộc hạ, ví dụ như sát thủ trên núi Lão Quân hay không.
Trước đây mình len lén nuốt đồng hồ đeo tay, có thể cũng là thuộc hạ của lão đại báo cho biết hay không?
Có khả năng này.
Hắn sở dĩ làm ra suy đoán này, là hắn luôn cảm thấy được thủ đoạn xử lý của lão đại, không giống như là một người học sinh trung học.
Rõ ràng một điều rằng học sinh trung học hẳn là nên giống như hắn, gặp phải nguy hiểm sẽ sợ, nhìn thấy nguy cơ muốn tránh, tất cả mọi người không trải qua chuyện kinh khủng như vậy, ngay cả loại học sinh tinh anh như Hồ Tiểu Ngưu, màn đêm buông xuống cũng không phải rất sợ hãi sao.
Chính xác mà nói, Lưu Đức Trụ cảm thấy là, trong học sinh trung học không nên có loại người có thể trốn ở phía sau màn bày mưu nghĩ kế như Khánh Trần.
Thật ra, Khánh Trần cũng không biết Côn Luân đi tìm Lưu Đức Trụ, hắn chỉ là phán đoán, Côn Luân nhất định sẽ tìm.
Lúc này, Lưu Đức Trụ nói: "Bọn họ hỏi tôi có nhận ra thuộc hạ của ngài hay không, tôi không trả lời. Bọn họ nói cũng không có ý khác, chính là tìm được một chiếc điện thoại tại hiện trường, tựa như tên tội phạm cầm đầu trước khi chết nhận một cuộc điện thoại thần bí, không tra được nơi gọi đến."
Lúc này, ánh mắt của Lưu Đức Trụ vẫn còn băn khoăn dưới chân Khánh Trần, thật ra Côn Luân còn nói phát hiện vết chân máu, bàn chân của người săn gϊếŧ bị thương nhất định rất nặng.
Nhưng hắn phát hiện, lão đại thần bí trước mặt bước đi không hề dị thường, vậy xem ra, đối phương lúc đó thật sự không ở núi Lão Quân a.
Hơn nữa, đối phương cũng quả thật có một thuộc hạ hung ác như thế.
"Tên tội phạm tiếp điện thoại, vì sao phải hỏi mày?" Khánh Trần hỏi.
"À, bọn họ nói đấu vân tay kia là lâm thời làm ra, trên điện thoại di động bình thường đều là mấy trăm dấu vân tay, nhưng chiếc điện thoại di động này chỉ có mười dấu, " Lưu Đức Trụ nói: "Bọn họ cảm thấy, cú điện thoại hẳn là người săn giết người đã tiếp."
Thông thường mà nói, một chiếc điện thoại di động bình thường sử dụng sẽ bị cầm lấy, buông xuống nhiều lần, vân tay trên bề mặt nhiều không kể xiết.
Mà khi đó Khánh Trần đã gần như té xỉu, không có thời gian tạo nhiều vân tay như vậy.
Quả nhiên, chút mờ ám của mình, không thể gạt được người thông minh trong Côn Luân.
Lưu Đức Trụ nói: "Côn Luân tìm tôi chính là muốn hỏi một chút, cú điện thoại thần bí nói gì đó, đối phương là ai. Bởi vì bọn họ hoài nghi là người này xuất hiện mới thúc đẩy Vương Vân trở thành nội gián. Người này trốn phía sau tội phạm, nói không chừng sau đó còn có thể cấu kết một vài người khác, làm ra chuyện lớn hơn nữa."
Hắn nói tiếp: "Lão đại, nếu không ngài hỏi thuộc hạ một chút, tôi đem nội dung điện thoại nói cho Côn Luân một chút?"
Khánh Trần căn bản không tiếp cái này, mà là nói: "Mày còn cái gì muốn nói cuối cùng không?"
Lúc này Khánh Trần cảm thấy, hắn đã rất khó đạt được tin tức hữu dụng.
Lưu Đức Trụ sửng sốt một chút, sau đó trong nháy mắt liền khóc: "Lão đại, đây là muốn tôi nói di ngôn sao?"
Khánh Trần hỏi ngược lại: "Tao còn cần phải giữ lại mày sao, mày cảm thấy bản thân mình có giá trị giữ lại?"
Nói xong, Lưu Đức Trụ hận không thể trực tiếp quỳ xuống cho Khánh Trần: "Lão đại, tất cả thỏi vàng tôi đều nhét trong miệng lần này, hơn nữa tôi cam đoan sau đó sẽ tận tâm tận lực, ngài ngàn lần đừng gϊếŧ tôi, giữ lại tôi còn có tác dụng! Tôi có thể thay ngài đi làm bia ngắm, ngài có thể dùng tôi để hấp dẫn Người du hành Thời Gian toàn quốc, tôi có thể làm con rối của ngài để lôi kéo bọn họ!"
Lưu Đức Trụ rất rõ ràng, tính là lão đại lúc này gϊếŧ mình, chỉ sợ cũng sẽ không gánh chịu bất cứ trách nhiệm pháp luật gì, thế giới Bên Ngoài cũng sẽ không có người biết bản thân mình là chết như thế nào!
Khánh Trần đứng dậy: "Mày hiện tại nói những cái này cũng đã chậm. Nhớ kỹ, đã làm sai chuyện nhất định sẽ trả giá. Tuy rằng mày chỉ là một học sinh lớp 11, không có trải qua xã hội tàn khốc, cũng không hiểu thế giới này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng nếu mày đã tiến vào trò chơi này, nhất định phải hiểu được một vài quy tắc."
Nói xong, hắn đứng dậy dường như không có việc gì đi ra ngoài.
Thiếu niên im lặng, Diệp Vãn cùng với Lâm Tiểu Tiếu tựa như ngầm hiểu tiến vào phòng biệt giam, đem Lưu Đức Trụ kéo vào căn phòng tối lúc trước Khánh Trần trải qua khảo nghiệm.
Đương nhiên, đây là Khánh Trần hù dọa thằng nhãi này.
Lưu Đức Trụ còn chưa thể chết được, nhưng phải bị trừng phạt.
. . .