Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 97: Báo Thù

Chúc. . . Chúc mừng năm mới?

Cha của Hồ Tiểu Ngưu trong lúc nhất thời đều không có phản ứng, ông ta thậm chí không biết, hai bên đang nói chuyện với nhau vì sao chuyển ngoặt đến vấn đề này.

Các học sinh cũng có chút mơ hồ, Lưu Đức Trụ trước mắt, tựa như có chút không thích hợp với hình tượng cao thủ trong tưởng tượng của mọi người.

Một bên, một bạn học của lớp 3 khối lớp 11 nói khẽ với lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật nói: "Này, cậu nói hắn có thể có một hệ thống hay không?"

"Hệ thống?" Ngu Tuấn Dật buồn bực, hắn không hiểu những lời này là có ý gì.

Trong lớp 3 khối lớp 11, Ngu Tuấn Dật vẫn đều là một học sinh ngoan không chơi trò chơi, không xem tiểu thuyết, cho nên căn bản không biết hệ thống là cái gì.

Bạn học bên cạnh kiên trì giải thích: "Chính là hệ thống trong tiểu thuyết trên internet đó, hệ thống tuyên bố một vài nhiệm vụ vớ va vớ vẩn cho kí chủ, sau đó có thể giúp cho kí chủ trở nên mạnh mẽ."

"Hả?" Ngu Tuấn Dật ngây ngẩn cả người.

Lúc này, bạn học tiếp tục nói: "Bất quá, trong tiểu thuyết bình thường là nhân vật chính mới có loại đãi ngộ này, lẽ nào Lưu Đức Trụ chính là nhân vật chính trong vị diện này của chúng ta sao. Mà nếu không có hệ thống, cậu cũng không có biện pháp giải thích hắn vì sao có thể trâu bò như vậy, đồng thời lại bại não như thế. . ."

Không thể không nói, phán đoán của người bạn học này vô cùng chính xác.

Từ góc độ nào đó mà nói, Khánh Trần chính là hệ thống của Lưu Đức Trụ. . .

Chỉ bất quá nhiệm vụ này hoàn thành không có khen thưởng, thuần túy chính là trừng phạt đối với lòng tham của hắn.

Bởi vì Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân vẫn còn nghỉ ngơi, các học sinh thăm hỏi đơn giản một chút liền rời đi.

Đợi cho mọi người đi rồi, cha của Hồ Tiểu Ngưu xoay người vào phòng bệnh.

Hồ Tiểu Ngưu nhẹ nhàng mở mắt, âm thanh có chút suy yếu hỏi: "Cha, đối với Lưu Đức Trụ này cha thấy thế nào?"

"Bây giờ còn nói chưa chính xác, " Cha của Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu.

"Trước đây không có trải qua nguy hiểm, cho nên không nhìn rõ người này, " Hồ Tiểu Ngưu nói: "Nhưng sau lần này, con cuối cùng cảm thấy có chút vấn đề, nói hắn vô năng, hắn đã có được thuốc gien quý giá. Nói hắn có năng lực, nhưng hắn không giống như là người có năng lực một chút nào. Cha, người như thế thật sự sẽ được Lý Thúc Đồng coi trọng sao?"

Cha của Hồ Tiểu Ngưu nói: "Có hai loại tình huống, con trai, con biết trong lịch sử có bao nhiêu thái giám vô năng không, đại thái giám Vương Chấn của triều Minh, hầu như là dùng lực của một người hãm hại Minh Anh Tông, lại hại chết tam đại doanh tinh nhuệ của triều Minh, nhưng một người như vậy thế mà lại quyền thế ngập trời. Vì sao, có thể là bởi vì vuốt mông ngựa tốt, cũng có thể là trung thành và tận tâm được người bề trên tán thành."

"Bên cạnh của người bề trên anh minh, cũng không nhất định đều là binh tướng mạnh mẽ, loại người nào cũng có."

"Đương nhiên còn có một loại tình huống khác, " Cha của Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục nói: "Hắn bị người khác đẩy ra làm con rối, tựa như có người thay mặt gia tộc chúng ta cầm chút cổ phần vậy."

"Cha cảm thấy tỷ lệ của loại tình huống nào lớn hơn?" Hồ Tiểu Ngưu hỏi.

Chỉ là, cha của Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu: "Không cần phải kết luận sớm như vậy, bất luận Lưu Đức Trụ là loại tình huống nào, đây đều là cơ hội của con. Yên tâm đi, gia tộc sẽ toàn lực ủng hộ con, không nên có buồn phiền. Cha biết con hâm mộ anh trai bắt đầu tiếp nhận một vài nghiệp vụ của gia tộc, nhưng con còn nhỏ, việc anh trai của con có thể làm con chưa chắc làm được. Hơn nữa tương lai, nói không chừng anh trai của con bên kia còn cần con tới giúp đỡ."

Hồ Tiểu Ngưu đột nhiên hỏi: "Đúng rồi cha, vì sao cha yêu cầu con, đừng cho đối phương một lần nhiều vàng thỏi. Đối phương hai lần cứu tính mạng của con, theo lý thuyết cho dù là cho một trăm thỏi vàng đều không quá đáng."

Cha của Hồ Tiểu Ngưu nở nụ cười: "Chúng ta hiện tại giả thiết Lưu Đức Trụ là bị người nào đó đẩy ra làm con rối, như vậy đối phương hiện tại nhất định rất thiếu tiền, bằng không trong mắt sẽ không chỉ có vàng thỏi. Mà nếu quả con một hơi cho hắn một trăm thỏi vàng, hắn sau đó không thiếu tiền con còn có thể cho hắn cái gì? Khi đó, con có thể cho, hắn cũng không thiếu."

"Nhưng lỡ như người khác cho ra giá cao hơn thì làm sao?" Hồ Tiểu Ngưu nghi hoặc.

"Vậy trước khi người khác ra giá cao hơn, con trở thành bạn với hắn, " Cha của Hồ Tiểu Ngưu ý vị thâm trường nói.

"Rõ ràng, " Hồ Tiểu Ngưu bỗng nhiên nghĩ đến một việc: "Vương Vân đâu?"

"Hai chân của con bé bị người bắn trong quá trình phạm tội, cho nên đưa vào bệnh viện tiến hành chữa trị. Lúc ấy con còn chưa tỉnh, Côn Luân mặc dù có hoài nghi nhưng không suy nghĩ nhiều, buổi sáng ngày hôm nay, cha mẹ của con bé tới Lạc Thành, dùng tiền mua chuộc bác sĩ và y tá trực ban trong bệnh viện, len lén đem con bé mang đi, " Cha của Hồ Tiểu Ngưu trả lời: "Cái này không trách Côn Luân, lúc đó mọi người tuy rằng cảm thấy con bé đó có vấn đề, nhưng không nghĩ tới trong chuyện này, phát huy tác dụng ác liệt như thế."

Lúc sáng Hồ Tiểu Ngưu tỉnh lại, trước tiên nói với cha chuyện của Vương Vân, nhưng khi đó Vương Vân đã chạy trốn dưới sự trợ giúp của cha mẹ.

"Nhưng Bạch Uyển Nhi hẳn là cũng đoán được cô ta là nội gián, vì sao Bạch Uyển Nhi cũng không nói?" Hồ Tiểu Ngưu cau mày.

"Khả năng vẫn là không đành lòng nhìn bạn tốt đi ngồi tù, " Cha của Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh nói: "Tiểu Ngưu con phải nhớ kỹ, khi đối phương trở thành kẻ địch, tất cả hành vi tha thứ không phải là nhân từ, mà là một loại hèn nhát."

"Con nhớ kỹ, " Hồ Tiểu Ngưu nói.

Cha của Hồ Tiểu Ngưu nói: "Hiện tại, Vương Vân không biết đã trốn ở nơi nào, cha cũng không tìm được con bé. Hơn nữa tương đối then chốt chính là, đám tội phạm chỉ còn lại một người tên là Tố Đông Tử, hắn ta một mực chắc chắn bản thân mình không biết cái gì, hơn nữa giữa tội phạm và Vương Vân cũng không có bằng chứng liên hệ, tựa như, liên hệ giữa bọn họ toàn bộ dựa vào người trốn ở phía sau màn."

Hồ Tiểu Ngưu cảm giác kỳ quái: "Con cũng có chút nghi hoặc, bốn tên tội phạm ngày đó bắt bọn con, đều bị Côn Luân bắt lại, bọn họ làm sao liên hệ được Vương Vân? Bất quá, lập tức phải xuyên không, con sẽ tìm được cô ta ở thế giới Bên Trong."

Cha của Hồ Tiểu Ngưu nhìn hắn một cái: "Con muốn tìm Vương Vân báo thù?"

Hồ Tiểu Ngưu im lặng một hồi: "Có thể chứ?"

Vị thương nhân trung niên cười lớn: "Đương nhiên có thể, nhưng cha muốn biết, lần này con vì sao chấp nhất báo thù như vậy. Buổi sáng Thiên Chân tỉnh lại cũng nói, đêm qua con vì báo thù, thậm chí nói người sát thủ kia không cần phải để ý sống chết của con, cái này không giống con."

Ông ta rất hiểu rõ con trai của mình: có một chút thông minh vặt và trí tuệ, nhưng cũng chưa trải qua mặt trái của xã hội.

Phẩm cách có một chút chính trực, nhưng còn chưa hiểu rõ bản thân mình rốt cuộc muốn làm dạng người gì.

Nhưng mà lúc này Hồ Tiểu Ngưu nói: "Khi còn bé ông nội vẫn thường kể cho con và đại ca về chuyện chiến tranh năm đó, câu chuyện về người đội trưởng vì yểm hộ những người khác lui lại, anh dũng hi sinh. Con là một người tương đối ích kỷ, hoặc có thể là bởi vì thời đại chiến tranh đã trải qua quá lâu, cho nên cuối cùng con cảm thấy ông nội đang khoác lác. Thế nhưng cha à, ngày hôm qua con mới rõ ràng, trên đời này thật sự còn có người như thế. Con có thể không làm được người như vậy, nhưng con hy vọng có thể làm chút gì vì bọn họ."

"Cha, ngày hôm qua hai người của Côn Luân liều mạng mở đường sống cho học sinh. Sau lại con bị tội phạm mang đi, trong bóng đêm con quay đầu lại nhìn, phát hiện trên mặt anh ta có một nụ cười, cười không hề hối hận."