"Suỵt!" Khánh Trần ra hiệu với Lý Đồng Vân.
Cô bé ngẩng đầu hoảng sợ nhìn về phía trần nhà của phòng khách, thân thể co rụt trong sô pha.
Dù rằng cô bé có trưởng thành sớm như thế nào, cũng rất ít gặp phải loại tình huống này.
Lần trước, ám ảnh của hai tên tội phạm xông vào nhà bọn họ còn chưa tan biến toàn bộ, lần này lại có tội phạm khác xuất hiện.
Lý Đồng Vân vô ý thức muốn dùng tay với lấy điều khiển từ xa tắt đi TV, nhưng Khánh Trần ngăn cản cô bé.
Sắc trời mùa thu tối đi rất nhanh, bọn họ đã mở đèn sớm.
Đám tội phạm lúc đến nhất định chú ý tới điểm này, cho nên làm bộ trong nhà không có người mới có thể gặp chuyện không may.
Khánh Trần vỗ vỗ bàn tay của cô bé, dùng hình dáng của miệng không phát ra tiếng động nói: "Không cần sợ, có anh đây."
Lý Đồng Vân lau nước mắt ở góc mắt, gật đầu.
Trong phòng tất cả đều tựa như đang tiếp tục bình thường, không có gì thay đổi.
Khánh Trần xoay người đi vào phòng bếp, hắn ý bảo Giang Tuyết tiếp tục làm cơm.
Hắn viết chữ trên giấy cho Giang Tuyết nhìn: "Tội phạm đã ở trên lầu, từ giờ trở đi tất cả mọi người phải giống như vừa rồi, giống như người bình thường. Trước tiên không nên bối rối, đối phương sẽ không nghĩ đến dì ngay ở dưới lầu."
Cả khu nhà có bốn tầng, 8 hộ dân, tội phạm dù sao vẫn không đến mức phát điên, đem cả khu nhà lục soát một lần.
Đợi cho Giang Tuyết kiên trì làm xong đồ ăn bưng ra phòng khách, cô ta lúc này mới cố nén sợ hãi viết trên giấy: "Hiện tại làm sao bây giờ."
Vừa dứt lời, trên lầu lại truyền đến âm thanh vỡ vụn của thủy tinh, thậm chí còn có tiếng bước chân nằng nề vừa vặn đi qua trên đỉnh đầu của ba người bọn họ.
Khánh Trần trong lòng trầm xuống, đó là trọng lượng của tay chân máy.
Người bình thường không có khả năng giẫm ra tiếng bước chân nặng như vậy.
Chậm rãi, trên trần nhà truyền đến tiếng ma sát kỳ quái.
Khánh Trần tìm kiếm trong trí nhớ tiến hành so sánh với âm thanh cùng loại. . . Đây là âm thanh tiếp xúc của khóa kéo quần áo cùng với mặt đất.
Lúc này, đang có người nằm trên sàn nhà lắng nghe!
Giống trong đêm tối, ác ma đã phủ xuống phía sau, nhẹ nhàng hô hấp, phun ra nuốt vào mùi tanh của máu.
Khánh Trần ngồi xuống ghế sô pha không hề cử động, loại thời điểm này không cần phải mạnh mẽ ra mặt, im lặng chờ đối phương rời đi là tốt rồi.
Ở trong rừng rậm nếu như bạn là con mồi, hơn nữa đối mặt với thợ săn lão luyện, vậy nhất định phải học làm sao ẩn dấu mùi của mình trước.
Không nên thử nghiệm mạo hiểm, bởi vì đối phương có súng.
Đợi cho tiếng ma sát của khóa kéo cùng với sàn nhà lần thứ hai vang lên, người nằm trên sàn nhà tựa như đứng dậy, sau đó tiếng bước chân nặng nề đi tới phương hướng phòng bếp.
Trong TV đang ra tin tức vừa mới bắt đầu tiếp sóng, âm thanh thanh thúy của MC quanh quẩn trong phòng.
Khánh Trần viết cho Giang Tuyết: "Liên hệ Côn Luân qua Wechat? Không nên gọi điện thoại, có khả năng bị nghe."
Giang Tuyết lấy ra điện thoại di động rồi tắt âm, sau đó gửi tin cho Lộ Viễn.
Khiến người khác ngoài ý muốn chính là, Lộ Viễn không có trả lời.
Khánh Trần viết: "Quên đi, không trông cậy vào Côn Luân, kiên trì chờ đợi."
Lý Đồng Vân nằm co trong lòng mẹ, tâm tình chậm rãi ổn định xuống, cô bé dùng chiếc đũa nhẹ nhàng đụng vào chén, phát ra âm thanh nên có bình thường khi ăn.
Nhưng mà chính vào lúc này, trong hành lang truyền đến âm thanh mở cửa, chỉ nghe đám người Hồ Tiểu Ngưu nói chuyện với nhau đi lên lầu.
Khánh Trần cùng với Giang Tuyết, Lý Đồng Vân nhìn nhau, tất cả mọi người ý thức được sẽ xảy ra cái gì.
Đây là bốn người Hồ Tiểu Ngưu, nhất định là đi lên lầu gõ cửa nhà của Giang Tuyết!
Tiếng gõ cửa.
Sau đó là âm thanh của Vương Vân: "Dì Giang Tuyết, ở nhà không?"
Ngay sau đó, trên lầu chợt truyền đến tiếng kinh hô cùng với tiếng va chạm, còn có âm thanh vật nặng bỗng nhiên ngã xuống đất.
Âm thanh tới nhanh, nhưng biến mất cũng nhanh, tựa như tội phạm kết thúc chiến đấu rất nhanh.
Sau đó đem bốn người chậm rãi kéo vào trong nhà.
Khánh Trần cả kinh, hắn đánh giá thấp sức chiến đấu của đám tội phạm này.
Mặc dù Hồ Tiểu Ngưu bọn họ vẫn là người thường, cũng không nên bị giải quyết nhanh như vậy.
"Làm sao bây giờ? Cứu bọn họ không?" Giang Tuyết hoảng sợ không hiểu viết trên giấy.
Nếu là bốn người học sinh gặp phải tội phạm, mọi người suy nghĩ đều có thể đoán được sắp sửa xảy ra chuyện gì.
Khánh Trần nhìn Giang Tuyết, lại nhìn Lý Đồng Vân.
Cô bé bỗng nhiên kéo tay áo của hắn, viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy: "Anh Khánh Trần khẳng định có biện pháp, anh thông minh như vậy."
Động tác viết chữ của cô bé dừng một chút, mới tiếp tục viết: "Nhưng anh nhất định phải không có việc gì."
Khánh Trần thở dài, đám người Hồ Tiểu Ngưu hẳn là không chết, với hành sự phong cách của đám tội phạm này hẳn là sẽ xem Người du hành Thời Gian như tài sản, sẽ không sát hại tính mệnh đơn giản.
. . . Vậy còn kịp.
Hắn bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, con ngươi trong bóng tối được mí mắt che lấp, nhất thời co rút lại.
Yếu tố tin tức đã từng xuất hiện trong đầu, đang bị hắn kiểm tra từng cái.
Nếu có người hỏi hắn, trong bộ não có cái gì của quá khứ.
Khánh Trần sẽ bình tĩnh nói cho đối phương biết, nơi ấy có bảo tàng mà bạn từng quên.
"Theo tin tức, lần này có chín tên nghi phạm đang lẩn trốn. . ."
"Xin chào, bạn học có quen với Lưu Đức Trụ không. . ."
"Bốn học sinh chuyển trường từ Hải thành tới. . ."
Khánh Trần đột nhiên như là tìm được cái gì.
Lưu Đức Trụ từng nói cái gì với mình trong phòng biệt giam?
"Côn Luân biết được hành tung đám người của Ngạc Châu, liền sớm mai phục ở ngoài trường . . ."
"Người phụ trách tên là Trịnh Viễn Đông nói, sẽ có người tiến hành bảo vệ tôi."
Khánh Trần bỗng nhiên mở mắt, hắn xoay lưng móc ra thiết bị truyền tin gửi tin nhắn cho Lưu Đức Trụ: "Hiện tại đón xe đi khu nhà số 4 lầu 12 đường Hành Thự ngồi chồm hổm. Lập tức đi!"
Lưu Đức Trụ bên kia lập tức trả lời tin tức: "Lão đại, đây là làm gì, tôi ngồi chồm hổm ở nơi ấy để làm chi?"
Khánh Trần không trả lời câu hỏi của hắn mà đáp lại rằng: "Nhớ nói cho Hồ Tiểu Ngưu, lần đầu tiên giao dịch hoàn thành, bảo hắn trả một thỏi vàng."
Lưu Đức Trụ nhận được tin tức trong chớp mắt liền ngây ngẩn cả người, có ý gì, làm sao bỗng nhiên lại nhắc tới Hồ Tiểu Ngưu?
Bất quá hắn vẫn trả lời: "Tốt, hiện tại xuất phát."
Khánh Trần rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hắn bảo Lưu Đức Trụ tới nơi này cũng không phải muốn hại thằng nhãi này.
Mà là hắn đột nhiên ý thức được, có thể Người du hành Thời Gian không quan trọng như Giang Tuyết sẽ không liên hệ được Côn Luân, nhưng Lưu Đức Trụ nhất định có thể.
Cái này không phải muốn Lưu Đức Trụ tự mình đi liên hệ, mà là Côn Luân lúc này tất nhiên đã mai phục ở bên cạnh hắn.
Khánh Trần cần không phải Lưu Đức Trụ, mà là cần Lưu Đức Trụ đem Côn Luân mang đến.
Chậm rãi, trên lầu truyền đến tiếng khóc mơ hồ của cô gái, tựa như có người đã tỉnh lại.
. . .
Trong tiểu khu Hưng Long, vài trạm gác ngầm của Côn Luân canh giữ ở dưới lầu của Lưu Đức Trụ đang nói chuyện phiếm.
Chỉ thấy Lưu Đức Trụ len lén đi ra hành lang, hết nhìn đông tới nhìn tây sau đó nhanh chóng chạy ra tiểu khu, ngồi vào ghế sau xe taxi dừng tại cổng.
Thành viên Côn Luân thấp giọng nói trong tai nghe: "Chú ý chú ý, chim sẻ cất cánh, chim sẻ cất cánh, chim sẻ lên xe của Tiểu Ưng."
Ngay trong bóng đêm thần bí, Lưu Đức Trụ thấp thỏm bất an ngồi ở phía sau xe taxi nói: "Bác tài, đi khu nhà số 4 đường Hành Thự, làm phiền đi nhanh lên một chút."
Trong tai nghe truyền đến âm thanh của Lộ Viễn: "Mọi người đuổi theo, chim sẻ đã báo cáo địa chỉ, có khác thường. Ban Thủ, Sơn Tra, các cậu tăng nhanh tốc độ tới đó tìm vị trí bí mật."
Lưu Đức Trụ căn bản không chú ý tới, hắn khẽ hành động như vậy, lại tác động đến thần kinh của rất nhiều người.
. . .