Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 56: Hai Ông Chủ

Đây là một tin tức liên quan đến tất cả Người du hành Thời Gian, bởi vì nếu như bạn không cẩn thận một chút, rất có khả năng sẽ giống 12 Người du hành Thời Gian trong tin tức, bị giam cầm ở nơi vô cùng khó hiểu.

Rồi sau đó trở thành phương tiện vận chuyển của người khác.

Đám thương nhân ngày xưa là đem đồ vật phương nam bán cho phương bắc, đem đồ vật phương bắc bán cho phương nam.

Mà hiện tại, thế giới Bên Ngoài, thế giới Bên Trong có nhiều khác biệt lắm, đồ vật có thể sử dụng để buôn bán cũng quá nhiều.

Có thể giới hạn loại hình kinh doanh này chỉ có: hiệu suất vận tải cùng với không gian vận tải.

Như vậy, nếu như bạn không muốn trở thành con lừa của người khác, vậy bạn nhất định phải khiến bản thân mạnh mẽ lên.

Hoặc là giấu tốt.

Khánh Trần lúc này đang suy nghĩ, người lúc trước đánh lén Giang Tuyết có khả năng cũng mang tâm tư này.

Giờ phút này, Vương Vân chậm rãi phục hồi tinh thần lại từ trong khϊếp sợ.

Trong lớp, bạn học khác cũng đều bắt đầu quan tâm tin tức này, không ai nhắc lại chuyện Khánh Trần thành hàng xóm của học sinh chuyển trường.

Tiêu điểm dời đi.

Chỉ bất quá người thường xem tin tức thì bàng quan, không có quan hệ quá lớn với bản thân.

Còn Khánh Trần thì chú ý tới, phần cuối tin tức có đưa tin: những phạm tội này sử dụng tiền ảo để tiến hành giao dịch, đến nay không thể điều tra được tin tức người mua thuốc gien.

Hắn đứng dậy đi tìm lớp phó học tập đóng tiền sách, ngay cả tiền của Nam Canh Thần cũng đóng giùm luôn.

Cũng không phải Khánh Trần có bao nhiêu trượng nghĩa, mà là đối phương sau khi trở thành Người du hành Thời Gian, đầu tiên suy nghĩ muốn mời mình ăn, khi mình có tiền, giúp đối phương ứng ra một chút cũng không sao cả.

Việc này làm Nam Canh Thần cảm động đến nước mắt lưng tròng, cũng hứa hẹn chờ mẹ của hắn từ nhà bà ngoại trở về, lập tức trả tiền cho Khánh Trần.

Theo thời gian từng chút qua đi, tin tức về đám phạm tội kia được truyền bá rất nhanh ở trong nước, ảnh hưởng đến mỗi một Người du hành Thời Gian.

. . .

Trong một con ngõ cổ xưa ở chỗ sâu trong Lệ Cảnh Môn của Lạc Thành, một người trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen đang đi qua trong đó.

Theo ghi chép trong tư liệu lịch sử, Lệ Cảnh Môn được xây từ đời Tùy, toàn bộ Lệ Cảnh Môn do lầu cửa thành, bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành, lầu quan sát, tường thành, sông đào bảo vệ thành tạo thành, bây giờ đã là di tích cổ nổi tiếng của Lạc Thành.

Trên mặt người trẻ tuổi mang theo kính râm, giày da màu đen sáng loáng có vẻ không hợp với kiến trúc cổ bên người.

Giống như là một người hiện đại bỗng nhiên xuyên không tới đây, đi vào lịch sử.

Ở chỗ sâu trong con ngõ cổ xưa không có người, gót giày da của người trẻ tuổi giẫm trên mặt đường trải đá, phát ra âm thanh có tiết tấu.

Lại đi vào trong, trên cửa của một gian nhà trụ đỏ ngói xám trong sân nhỏ có treo một tấm bảng, mặt trên viết hai chữ Côn Luân không lớn không nhỏ.

Người trẻ tuổi nắm lấy tay nắm cửa đầu sư tử gõ gõ cửa, trong cửa lộ ra một cái đầu, nghi hoặc đánh giá người trẻ tuổi: "Là ai?"

Người trẻ tuổi tháo xuống kính râm cười cười: "Cửu Châu, Hà Kim Thu."

Cái đầu lộ ra lập tức rụt trở lại: "Ông chủ, là Hà Kim Thu của Cửu Châu!"

Không được bao lâu, cạch một tiếng, cửa gỗ màu đỏ bị người kéo ra, hơn mười người áo đen đứng ở hai bên trái phải trong sân, đám người dùng sắc mặt nghiêm túc nhìn Hà Kim Thu.

Hà Kim Thu cười nói: "Không cần sợ tôi như thế, ông chủ Trịnh đâu?"

"Ông chủ còn chưa trở về, " Lộ Viễn cười tủm tỉm nói: "Ông chủ Hà đại giá quang lâm, có thể ngồi ghế uống trà, ông chủ lập tức trở về."

Hà Kim Thu cũng không khách khí, hắn cười cười đi vào nhà chính ngồi xuống ghế thái sư ở vị trí chủ rồi nói: "Đồ dùng kiểu Trung Quốc quá cứng, ngồi không thoải mái, đúng rồi. . . Các người có rượu không? Tôi không uống trà."

Khi đang nói chuyện, các thành viên của Côn Luân hai mặt nhìn nhau, bọn họ thấy Hà Kim Thu không khách khí ngồi ở vị trí của Trịnh Viễn Đông, có người muốn đi tới nói cái gì, lại bị Lộ Viễn ngăn cản.

"Rượu, có, " Giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, Trịnh Viễn Đông cao giọng đi vào cửa sân nói: "Khách tới có rượu có thịt, sài lang tới cũng có súng."

Hà Kim Thu sửa sang lại áo khoác màu đen một chút, nhưng không có đứng dậy: "Ngày hôm trước mời ông chủ Trịnh họp, kết quả bị ông chủ Trịnh cự tuyệt, cho nên tôi chỉ có thể từ Kinh thành bay tới."

"Chuyện gì gấp như thế, " Trịnh Viễn Đông vững vàng ngồi xuống ghế thái sư khác, ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đem tứ chi máy của mình che cực kỳ kín dưới quần áo.

Hà Kim Thu cười cười với ông: "Ông chủ Trịnh xem tin tức của ngày hôm nay chưa?"

"Ừm, tôi biết cậu vừa giải cứu 12 Người du hành Thời Gian, " Trịnh Viễn Đông gật đầu: "Bất quá ông chủ Hà cũng không cần đến Côn Luân tranh công chứ."

"Tranh công ngược lại cũng không cần, chỉ là tôi muốn hỏi ông chủ Trịnh một chút, về đề nghị của tôi ông đã suy nghĩ như thế nào, " Hà Kim Thu bình tĩnh hỏi: "Nhân số Côn Luân bây giờ ở trong tay ông không chỉ không tăng, trái lại đang giảm xuống, đây là không phù hợp yêu cầu của thời đại. Người du hành Thời Gian càng ngày càng nhiều, một chút nhân thủ như thế, làm sao quản lý được bọn họ?"

"Lý niệm khác nhau, " Trịnh Viễn Đông nói: "Cửu Châu của cậu muốn đem tất cả Người du hành Thời Gian thu vào trong túi để giám sát, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết, rồng rắn lẫn lộn trong một tổ chức cũng không phải chuyện tốt gì."

"Ông cũng biết, nếu như không đem tất cả bọn họ nhét vào phạm vi giám sát, còn có thể có bao nhiêu Người du hành Thời Gian bị hại, việc ngày hôm nay chính là một ví dụ, " Âm thanh của Hà Kim Thu dần dần có cảm giác áp bức: "Ông không đem người tập trung lại nói cho bọn họ biết thế giới Bên Trong là cái dạng gì, bọn họ làm sao biết thế giới Bên Trong có bao nhiêu nguy hiểm?"

Trịnh Viễn Đông cũng không trả lời vấn đề này, trái lại hỏi: "Hà Tiểu Tiểu ở trong tay cậu?"

Hà Kim Thu im lặng hai giây rồi cười nói: "Ông đoán xem?"

Trịnh Viễn Đông điều chỉnh tư thế ngồi nói: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Rốt cuộc là vì quyền lực trong tay, hay là thật sự quan tâm những Người du hành Thời Gian ấy?"

Hà Kim Thu đứng dậy đi ra bên ngoài: "Tôi đã biết đáp án của ông chủ Trịnh, về phần tôi muốn làm gì, buổi chiều ông sẽ biết."

Thành viên của Côn Luân vốn đang vây xem trong sân đã nhường ra một con đường.

Lúc này, Trịnh Viễn Đông bỗng nhiên nói: "Hy vọng khi có kẻ thù bên ngoài, cậu và tôi còn là chiến hữu."

Thân hình của Hà Kim Thu dừng một chút: "Sẽ, đội trưởng cũ."

Dứt lời, người đứng đầu Cửu Châu tuổi trẻ xoay người đi ra con ngõ cổ xưa bên ngoài, âm thanh giày da chạm đất càng đi càng xa.

. . .

Buổi chiều, ngay khi nhiệt độ của tin tức trước đấy còn chưa tan biến, lại có một tin tức về Hà Tiểu Tiểu nhanh chóng xuất hiện trong điểm tin nóng.

Trong TikTok, Hà Tiểu Tiểu ở bối cảnh màu đen phía sau nói: "Xét thấy sắp tới xuất hiện sự kiện giam cầm Người du hành Thời Gian ác tính, tôi kiến nghị các người chơi đã nhận được tư cách tham dự Open Beta chú ý an toàn của bản thân."

"Thế giới Bên Trong có khả năng rất cao, thậm chí có thể thay đổi số phận của mình, nhưng nếu như mạng không có, cũng sẽ không có số phận gì."

"Cá nhân tôi sắp tới đang xây dựng hệ thống group chat của Người du hành Thời Gian, hiện nay đang lợi dụng công nghệ của thế giới Bên Trong để chuẩn bị. Đến lúc đó group chat sẽ mở ra với tất cả Người du hành Thời Gian, để mọi người chia sẻ tin tức, trợ giúp lẫn nhau."

"Vì để mọi người yên tâm, hệ thống group chat này sẽ thành lập 12 cứ điểm số liệu trên toàn quốc, thân phận của tất cả Người du hành Thời Gian đều được bảo vệ, thế giới Bên Ngoài không có người ngoài có thể thông qua kỹ thuật để xâm nhập."

"Sau khi thành lập group chat, video hướng dẫn của tôi sẽ chỉ công bố bên trong group."

Tin tức vừa ra, toàn quốc ồ lên.