Hồ Tiểu Ngưu nhìn Khánh Trần rời đi, hắn cảm nhận được một mùi vị quen thuộc.
Không phải nói hắn gặp qua Khánh Trần, hoặc là Khánh Trần giống ai, mà là loại thái độ cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm của đối phương.
Giống như là chính bản thân bọn họ đẩy các bạn học còn lại ra ngoài vòng tròn, là loại thái độ mặt ngoài khách khí lễ phép, nhưng bên trong lại rất kiêu ngạo.
Cái này thật ra khiến Hồ Tiểu Ngưu có chút ngoài ý muốn, hắn nhìn nơi ở của Khánh Trần một chút, sau đó hỏi: "Các cậu có cảm thấy hắn ta có chút kỳ quái hay không?"
Trương Thiên Chân một bên mang kính râm nói: "Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đều rất đẹp, vừa là bạn học mới lại còn là hàng xóm mới của hắn, nhưng hắn nhìn cũng không nhìn, tựa như không có hứng thú nói chuyện."
"Đúng vậy, " Vương Vân gật đầu: "Ngược lại không ngây ngô giống như nam sinh bình thường, mà như là muốn tránh chúng ta."
"Ngày hôm nay tôi có hỏi Nam Canh Thần bên cạnh, hắn nói thành tích của người bạn học này vẫn ổn định ở top 3, có chút kiêu ngạo cũng là rất bình thường, học bá đều không phải như vậy sao, " Bạch Uyển Nhi cười cười: "Đám học thần ở "Trung Hải" chúng ta cũng như thế mà."
Hồ Tiểu Ngưu cười lắc đầu: "Học bá của thành phố nhỏ, đẳng cấp quá thấp."
Trên thực tế Hồ Tiểu Ngưu cũng không phải cười nhạo, mà là bọn họ rất rõ ràng, giáo dục của một thành phố lớn bây giờ, vượt xa thành phố nhỏ không biết bao nhiêu lần.
Học bá của thành phố nhỏ đọc tiếng Anh không thành vấn đề, nhưng khẩu ngữ và thính lực liền kém xa, cho dù là trường học mang theo hai chữ quốc tế như trường học quốc tế Lạc Thành cũng như vậy.
Nhưng có vài trường trung học trọng điểm của thành phố lớn, tùy tiện kéo một người ở cổng trường đều có thể giao lưu tiếng Anh không ngại.
Thi đua không biết giành bao nhiêu khen thưởng, nghỉ đông và nghỉ hè đều thể nghiệm sinh hoạt tại Bắc Cực.
Dường như là cuộc sống của hai thế giới.
"Quên đi, không cần lo lắng học bá học thần cái gì, chúng ta và hắn cũng sẽ không có nhiều quan hệ, chỉ là hàng xóm trùng hợp ở cùng một chỗ mà thôi, " Vương Vân nói: "Vào nhà nói chuyện."
Bọn họ khi đang nói chuyện, đã mở cửa nhà 102.
Các công nhân đã đi, trong nhà chỉ cần một ngày liền rực rỡ hẳn lên.
Nội thất thật ra không có sửa chữa, bởi vì thời gian quá ngắn, cho nên chỉ trải thảm cố định trên mặt đất, trên vách tường cũng tiến hành xử lý ẩm mốc, rồi dán một lớp giấy tường.
Cái này đối với bốn người bọn họ mà nói, xem như miễn cưỡng có thể ở.
"Thật ra chúng ta có thể ở khách sạn mà, cũng không nhất thiết phải đến ở nơi này. Mục tiêu của mọi người là Lưu Đức Trụ, Giang Tuyết đến bây giờ hình như cũng không có gì đặc biệt, " Bạch Uyển Nhi nói.
Hồ Tiểu Ngưu nói: "Không nên thiển cận như thế, nếu chúng ta quyết định từ thành phố số 7 đi đến thành phố số 18, vậy thì phải cố gắng làm quen kết bạn trong thành phố số 18, cậu không xem video hướng dẫn của Hà Tiểu Tiểu, cố gắng lập nhóm."
Vương Vân vẫn có chút phiền muộn: "Các cậu không cần chậm rãi làm tốt quan hệ với Lưu Đức Trụ, theo tôi thấy trực tiếp dùng tiền mua tin tức, tài nguyên cũng được mà."
Trương Thiên Chân lắc đầu: "Nếu lựa chọn đến Lạc Thành làm tốt dự định chịu khổ, đây là chuyện tôi và Tiểu Ngưu đã nói rõ ràng ngay từ đầu. Chúng ta không có bất cứ căn cơ gì ở thành phố số 7, cho nên có thể làm chính là lợi dụng năng lực của thế giới Bên Ngoài, để ảnh hưởng thế giới Bên Trong."
Hồ Tiểu Ngưu là lãnh đạo của đám người này, hắn gật đầu nói: "Hiện tại nghĩ biện pháp làm tốt quan hệ với Lưu Đức Trụ, cho nên thu hồi tác phong thường ngày của mọi người đi. Không có tiền tuy rằng trăm triệu không thể, nhưng tiền cũng không phải vạn năng. Các cậu cần phải rõ ràng, người có tiền hơn so với chúng ta trên thế giới còn rất nhiều, đợi đến khi có người muốn dùng tiền mua tài nguyên từ Lưu Đức Trụ, giao tình chính là ưu thế lớn nhất của chúng ta."
"Đúng rồi, các cậu bên kia có tiến triển thế nào? Vốn dĩ bốn người chúng ta muốn ở cùng một lớp, kết quả lại nói lớp 4 khối lớp 11 đầy chổ, " Vương Vân hỏi.
Hồ Tiểu Ngưu trả lời: "Lưu Đức Trụ rất dễ giao lưu, chỉ bất quá thử thăm dò hỏi hắn rất nhiều thứ, hắn cũng không muốn nói."
Trương Thiên Chân nói: "Thật ra cậu thấy hắn ta dễ giao lưu, nhưng vấn đề là hắn không muốn tiết lộ cho cậu bất cứ cái gì, thoạt nhìn ngốc nghếch nhưng thật ra vô cùng khôn khéo, là một đại trí giả ngu."
"Ừm, đánh giá đại trí giả ngu rất tốt, " Hồ Tiểu Ngưu tổng kết.
"Đúng rồi, " Vương Vân bỗng nhiên nói: "Các cậu nghe nói không, Ương Ương cũng dự định làm thủ tục chuyển trường."
"Ương Ương?" Đám người Bạch Uyển Nhi sửng sốt.
Ương Ương, ương (秧) của sáp ương (插秧 - cấy mạ)
Một cái tên rất giản dị, nhưng nhìn phản ứng của đám người Bạch Uyển Nhi, có vẻ như cái tên này ở trong trường trung học Trung Hải đứng đầu của Hải thành, có vị trí đặc biệt, cho nên mới có thể khiến mọi người giật mình.
Trương Thiên Chân bỗng nhiên nói: "Chờ một chút, tôi nhớ có người nói qua, bà ngoại ông ngoại của Ương Ương ở Lạc Thành? Cô ta sẽ không chuyển trường đến đây chứ."
"Trước tiên không cần suy nghĩ những cái này, cũng không nghe nói Ương Ương trở thành Người du hành Thời Gian, " Hồ Tiểu Ngưu nói: "Đi giao tiếp với hàng xóm mới một chút."
Nói xong, hắn lấy ra một hộp quà làm lễ gặp mặt tinh xảo từ trong phòng, mang theo những người khác cùng tiến lên lầu hai.
Cốc cốc cốc, Hồ Tiểu Ngưu gõ cửa.
Trong phòng truyền ra âm thanh: "Tiểu Vân, con đi mở cửa, có thể là anh Khánh Trần."
Sau đó, âm thanh ngọt ngào của Tiểu Vân truyền đến: "Anh Khánh Trần chờ một chút, em tới mở cửa cho anh."
Cạch một tiếng, cửa mở.
Vương Vân cười dịu dàng nói: "Xin chào bạn nhỏ."
Rầm một tiếng cửa lại lần nữa đóng lại, trong cửa Lý Đồng Vân nói: "Mẹ ơi, không phải anh Khánh Trần."
Giang Tuyết kỳ quái: "Vậy là ai hả?"
Lý Đồng Vân trả lời: "Không quan trọng."
Cách âm hiệu quả của nhà cũng không được tốt lắm, Hồ Tiểu Ngưu nghe bên trong truyền đến âm thanh phim hoạt hình ‘Những chú chó cứu hộ’, sau đó cánh cửa này liền thật sự không còn mở cho bọn họ.
Vương Vân và Bạch Uyển Nhi hai người nhìn nhau: "Anh Khánh Trần. . . Tên này có chút quen tai?"
Lúc này bọn họ còn chưa ý thức được, hàng xóm của bọn họ trong khu nhà này, một người là huyết mạch dòng chính của Tập đoàn Lý thị, một người là đệ tử chính thức của Lý Thúc Đồng, bọn họ cực cực khổ khổ chạy đến Lạc Thành, kết quả một người chính chủ đều không tìm đúng.
. . .
Lúc này, Khánh Trần bị Lý Đồng Vân nhắc tới trước đó, đang đứng trong một con ngõ nào đó ở phía nam phố Thập Tự của Lạc Thành.
Ngõ nhỏ có chút cũ, kiến trúc đều là kiểu Trung Quốc, hai bên đường đều là tường xám ngói đen.
Khi trời mưa, giọt mưa sẽ tích tụ trên mái ngói, sau đó theo hàng ngói chảy xuống.
Ngoài cửa tiệm vàng cũ treo hai l*иg đèn đỏ, đặt một tấm bảng đen cạnh cửa: thu quà tặng, vàng, đông trùng hạ thảo, nhân sâm giá cao.
Khánh Trần mang theo áo khoác có mũ chùm đầu hỏi: "Vàng thu như thế nào?"
Ông già bên trong đang đan vỏ trúc giương mắt nhìn hắn một chút: "Có hóa đơn không?"
"Không có, " Khánh Trần lắc đầu.
Cái gọi là hóa đơn, chính là hóa đơn mua vàng, loại đồ chơi này có thể chứng minh lai lịch của vàng.
Bình thường khi thu vàng đều cần cái này, không có hóa đơn liền có thể là vàng có vấn đề, cửa tiệm chính quy sẽ không nhận.
Ông già nhìn hắn một cái, buông giỏ trúc trong tay xuống nói: "Không hóa đơn rất khó, nếu cậu thật lòng muốn bán thì 220 một gram, tôi không hỏi vàng của cậu từ nơi nào."
Giá vàng ngày hôm nay là 380 đồng một gram.
Khánh Trần suy nghĩ một chút nói: "Ok, 39 gram."
8580 đồng, cái này đối với hắn mà nói đã là một số tiền lớn, ít nhất có thể giải quyết tình huống khẩn cấp.