Trong hoàng hôn, một chiếc xe Bentley nhỏ màu đen dừng trước sân một tòa nhà độc lập của trấn Mộ Sắc .
Tài xế mang găng tay trắng bước xuống xe, thấy cổng sân khóa chặt, còn treo biển “ Đã đóng cửa”.
Tình cờ có một người hàng xóm trong thị trấn dắt chó đi ngang qua, sau khi thấy thế thì hiểu rồi cười cười.
-Lại là những thực khách muốn tìm Elena phải không?
Hắn bước lại, tốt bụng nói cho những người kia biết: “ Nhà hàng này đã ngừng buôn bán, mấy ngày trước Elana đã trở về Trung Quốc, không biết bao giờ mới quay lại”
Lái xe quay lại xe, đem tin nói cho chủ nhân của mình, sau đó hàng xóm chợt nghe được trên xe truyền đến tiếng kêu tiếc nuối.
Không lâu sau, chiếc xe sang trọng lại nhanh chóng rời đi Mộ Sắc trấn.
Người hàng xóm đứng ở đó, nhìn đuôi xe đi mất, không khỏi phiền muộn. Elena về nước, Mộ Sắc trấn có lẽ sẽ không còn cảnh tập trung đông đúc của những chiếc xe sang trọng.
Dù sao, những phú hào, nhân vật nổi tiếng này đến đây, đều là vì Elena và “ Nhà hàng Elena” – cô gái phương đông dung mạo xinh đẹp thần bí kia, kiêu ngạo đứng vững gót chân trong giới ẩm thực truyền thống Italy, để nhà hàng Hoa chỉ phục vụ bữa tiệc tối trở thành một nhân vật khó mời trong ngành.
Nàng đến rồi lại đi cũng tựa như làn gió đêm bắt đầu thổi, không hề báo hiệu, rồi im bặt mà dừng.
Còn sót lại cũng chỉ là truyền thuyết.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Trung Quốc, thành phố Tùy.
Thành phố Tùy có một cái hẻm Thanh Dương, thuộc phạm vi của thành phố cũ. Tuy bây giờ đã xuống dốc, nhưng trong trí nhớ của thế hệ trước, nơi đây lại có thể xem là khu nhà giàu của Tùy thành từ xưa đến nay. Khi dân quốc bắt đầu, có thể ở lại trong hẻm Thanh Dương này không phải đại phú đại quý thì cũng ít nhất là giới trung lưu. Bên trong có duy nhất một tòa nhà nhỏ kiểu tây, gia đình nay từng dẫn đầu phong cách kiến trúc của Tùy thành.
Chỉ là về sau mở ra theo cải cách, diện tích nội thành của thành phố này không ngừng mở rộng, trọng tâm kinh tế và chính trị cũng dần chuyển đi qua quận mới giải tỏa, thời gian trôi qua hẻm Thanh Dương dần dần xuống dốc, trở thành đại danh từ -khu ở cũ kĩ.
Ở cuối ngõ Thanh Dương, có một tòa nhà nhỏ kiểu tây, treo bảng kiến trúc lịch sử văn hóa , nhưng lại là nhà của dân, phía bên phải cửa ra vào còn có khắc chữ “ Diệp trạch”.
Nghe nói chủ nhà ở nước ngoài, chưa bao giờ thấy người, thỉnh thoảng cách mấy tháng có nhân viên dọn nhà đến quét dọn.
Cửa chính bị khóa lại, qua lan can sắt có thể nhìn thấy tòa nhà kiểu tây hình chữ L có hai tầng gạch xanh, hành lang mang kiến trúc điển hình của dân quốc. Trong sân là một vườn hoa nhỏ, mặt nền lót đá xanh và bụi trúc, nhờ tú cầu và lùm hoa hồng đã làm tăng thêm vẻ đẹp. Theo thế hệ trước nói, sau nhà còn có vườn hoa rất lớn, nhưng đáng tiếc bởi vì cửa chính khóa, nên rất ít người có thể thấy được toàn bộ quang cảnh.
Có tiểu hài tử nghịch ngợm, gọi bạn trộm leo qua, nhưng đi ra lại không phân biệt được nói không biết đã nhìn thấy gì ở bên trong.
Dần dần, hàng xóm xung quanh cũng quen với ngôi nhà độc lập yên tĩnh này.
Mãi đến hôm nay, bỗng nhiên có người mặc váy đen liền thân, cô gái trẻ đội mũ rơm to che nắng, lúc xe taxi vừa đến đây, từ trên xe còn lấy xuống hai vali lớn, mở cửa sắt đang khóa chặt ra, đi vào.
Chưa đến nửa ngày, đã truyền khắp hẻm Thanh Dương: “ tòa nhà lầu nhỏ cuối ngõ, có người vào ở rồi.”
“ Hình như con cháu đời sau của chủ nhà cuối cùng cũng trở về từ nước ngoài, thời gian định cư hết rồi.
Lúc bà Hồ nghe tin tức này, cũng đã chạng vạng tối, tranh thủ thời gian cầm lấy gậy chống cùng với cháu gái chạy tới Diệp trạch.
Bà là một trong số ít người thấy được chủ sở hữu của tòa nhà này.
Nhấn chuông cửa xong, mở cửa ra chính là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, khiến cho người thấy qua khó mà quên được, tóc dài gợn sóng được tiện tay cột thành đuôi ngựa phía sau ót, làn da tựa như không tiếp xúc với ánh mặt trời, thậm chí có cảm giác sáng bóng lạnh như ngọc, dưới mắt phải có nốt ruồi màu đen nho nhỏ.
Bà Hồ có chút hoảng hốt, gương mặt này, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Cô gái trẻ mỉm cười, hỏi nàng: “ Bà cụ, bà là ?”
Bà Hồ mới từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, vội vã nói mục đích đến: “ Cô bé, ta là hàng xóm ở đầu ngõ, ta họ Hồ, ta nghe nói người Diệp gia trở về, cho nên đến đây xem.”
Nàng bừng tỉnh hiểu ra, hình như là nhớ ra cái gì đó: “ Cháu biết bà, bà tên là Hồ Ngọc Hoa đúng không? Mẹ cháu đã nói với cháu về bà, Bà hồ mau vào đi, mẹ cháu là Diệp Dao.”
Bà Hồ không nghĩ đến Diệp Yêu lại có thể biết rõ, có chút kích động.
“ Con gái Diệp Dao đã lớn đến như vậy rồi sao! Lúc mẹ cháu ra nước ngoài, còn chưa có cháu. Nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra, con gái, cháu lớn lên rất giống mẹ… cả hai đều đẹp như nhau. Đúng rồi, mẹ cháu đâu, tại sao lại chỉ có một mình cháu trở về?”
Ánh mắt Diệp Yêu tối lại: “ Bà Hồ, hai năm trước mẹ của cháu đã qua đời. Trước khi bà qua đời, thì vẫn luôn muốn trở về nước.”
Bà Hồ sững sờ, không khỏi thổn thức, rồi cảm thán hồng nhan bạc mệnh, Lúc Diệp Dao ra nước ngoài cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nàng luôn gọi mình là Hồ đai tỷ, không nghĩ đến cuối cùng nàng lại đi trước mình.
“ Bà Hồ, bà gọi cháu là Diệp Yêu là được rồi, cháu theo họ Diệp của mẹ, Yêu trong đào chi yêu yêu, sáng rực như hoa yêu. Từ trước đến nay mẹ của cháu nói, lúc mẹ chưa đi nước ngoài, bà đã giúp đỡ mẹ rất nhiều.”
Diệp Yêu đưa bà Hồ cùng cháu gái nhỏ đi đến trong phòng.
Tháng tư ở thành phố Tùy, thời tiết ôn hòa, cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu, độ ấm trong phòng ít hơn bên ngoài một chút, Diệp Yêu sợ bà và cháu gái không chịu được lạnh, dứt khoát chuyển cái ghế ra ngoài hành lang ngồi, còn có thể phơi nắng chiều tà. Mang keo cùng chocolate mình đã mang từ nước ngoài về bày ra, cho cháu gái nhỏ của bà Hồ ăn.
Bà Hồ nhìn nàng trêu chọc cháu gái nhỏ của mình, trên mặt hiện lên chút hoài niệm: “ Năm đó mẹ của cháu cũng thích con nít, con nít bên trong ngõ này, cho dù có nghịch ngợm bao nhiêu, qua gặp nàng đều ngoan ngoãn.”
Diệp Yêu hé miệng cười nói: “ Bà ấy ở nước ngoài cũng như vậy, con nít đều thích quây vòng quanh bà”
“ Chủ yếu… là tay nghề của mẹ cháu giỏi, lúc đó con nít có thể có đồ ăn vặt sao? Mẹ của cháu có thể làm kẹo mạch nha các loại hoa quả, còn có bánh ngọt, nàng có quyền lực rất lớn, bọn nhóc quậy phá lại phải nghe lời nàng.
Hai người trò chuyện một lát, bà Hồ cũng giống như đại đa số ông bà cụ hiền lành khác, nói chuyện rất nhiệt tình. Qua hơn nửa canh giờ, Diệp Yêu đã biết kế bên nhà có hàng xóm là ai, người nào đã dọn nhà đi, người nào mới dọn đến, tiểu khu nào bị phá hủy, hạng mục tiếp theo sẽ xây cái gì, thậm chí còn nói siêu thị ở chỗ nào, nhà ga ở đâu, vân vân và mây mây.
Có thể nói chuyện gì ở ngõ Thanh Dương bà Hồ cũng đều biết.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, bà Hồ mới giật mình nói: “ Ôi!!!, ta lại già mà hồ đồ rồi, làm mất nhiều thời gian của cháu như vậy, cháu mới trở về, chắc chắn không có cơm ăn, nếu được buổi tối qua nhà bà ăn cơm…?”
Diệp Yêu vội vã từ chối nhã nhặn: “ Không có chuyện gì đâu, bà Hồ, bà trò truyện với cháu, để ta thích nghi với cuộc sống ở đây, cháu cảm ơn bà còn không kịp. Nhưng mà hôm nay cháu không qua ăn cơm được, thật ra là có rất nhiều đồ cần sắp xếp. Chờ cháu hết bận việc bên này, cháu lại qua cửa nhà quấy rầy bà.”
“ Được rồi, được rồi, Tiểu Diệp Tử cũng đừng khách khí, có chuyện gì thì cứ đến tìm bà Hồ đây” bà Hồ nghĩ tới nhà mình cũng chưa chuẩn bị gì, cũng không bắt ép, vui vẻ mà mang cháu gái nhỏ rời đi.
Diệp Yêu dựa vào cửa sắt tiễn hai người ra cửa, nhìn bóng lưng bà Hồ nắm tay cháu gái nhỏ đi trong ngõ, khóe miệng hiện ra nụ cười, nốt ruồi lệ như tỏa sáng.
Có chút nhớ nhung, cũng có chút buồn bã.
Hồ Ngọc Hoa, không nghĩ đến lần tiếp theo gặp nàng, nàng cũng đã có cháu gái, cơ thể cũng yếu hơn so với trước. Trước kia, không ai trong ngõ Thanh Dương dám trêu chọc nàng. Từng có người nói đùa rằng, thà chọc con chó vàng đầu ngõ, cũng không thể đi chọc đồ đanh đá của Hồ gia.
Thời gian, thật sự là thứ thần kì nhất trên thế giới này.
Đem ném nỗi buồn gặp cố nhân ra sau đầu, Diệp Yêu trở lại trong phòng tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình, từ trước đến giờ tòa nhà luôn được người mời đến bảo vệ và dọn sạch, cho nên bên trong vẫn sạch sẽ. Chỉ là rất nhiều đồ lẫn lộn bị khóa trong phòng, muốn dọn dẹp cũng cần có thời gian.
Chọn căn phòng quen thuộc trên lầu hai, bốn cái áo khoác ngoài đã dặn dì Khiết đổi trước khi về nước, chỉ cần đem sắp xếp vali quần áo là được.
Mở cửa sổ ra, căn phòng vừa đúng đối diện với khu vườn phía sau, mặc dù có người dọn phòng, nhưng cũng không nhờ người dọn vườn, cỏ dại trong hoa viên rất nhiều, nhìn chung có chút hoang tàn, chỉ có gốc cây hoa Ngọc Lan sống mấy thập niên, đang mùa hoa nở, một cây trắng, một cây hồng, cảnh tượng rực rỡ náo nhiệt nhưng lại không mang theo chút khói lửa.
Nếu nàng không nhớ nhầm, cây Phù Dung bên cạnh cũng đã rất nhiều năm, chờ đến tháng bảy tháng tám hằng năm, cây đầy những đóa phù dung lớn, buổi sáng nở màu trắng, đến chạng vạng tối lại chuyển sang màu đỏ, diễm lệ vô cùng.
Xem ra, trong khoảng thời gian này phải sửa sang hoa viên trước mới được.
Đã đến giờ cơm, phòng bếp còn chưa sắp xếp lại, Diệp Yêu cung lười nấu, lấy điện thoại chọn một món ăn bên ngoài. Một quán mì bò còn được đánh giá rất cao.
Có hai loại là mì nước và mì trộn, nàng chọn mì trộn.
Giao tới cũng đã bảy tám giờ tối, mở hộp ra, có rất nhiều thịt bò, được cắt mỏng đặt bên trên sợi mì trắng.
Người thành phố Tùy rất thích ăn mì, nhất là buổi sáng và buổi tối, nên thành phố toàn cửa hàng mì. Nhưng người dân bản xứ cũng không gọi “ bột gạo” cũng không gọi là “ mì” mà gọi đơn giản là phấn. Chẳng qua là nấu mì xào hay mì trộn đều có nhiều người thích.
Tiệm này dùng đúng mì tròn của dân bản địa ở Tùy thành, độ mềm và dai đều vừa phải, nhưng có lẽ là không phải mới ra nồi, bán bên ngoài nên trong chén nguội một chút, lộ ra chút váng dầu. Thịt bò chắc hẳn là tiệm tự kho, tương ướt đặc chế phhoios hợp với cải bẹ đinh trộn cùng đậu đũa, rất thơm, nhưng hơi mặn. Ngược lại đối với chén canh, hẳn là dùng nước nấu thịt bò, thanh đạm lại còn tươi mát, không phải người bắt nươc rồi tùy tiện nấu canh theo thói quen, có tay nghề.
Nói chung, cũng không tệ lắm nhưng còn lâu mới gọi là tốt, có điều đã lâu không được nếm qua vị của quán ở quê nhà, Diệp Yêu ăn cũng thấy rất thỏa mãn. Đứng ở đất thành phố Tùy, phải ăn mì ở đây, dường như đã qua một khoảng thời gian dài nàng không có cảm giác an tâm như vậy.
Cơm nước xong xuôi, tắm rửa một cái, một đêm không mộng.
Trời vừa sáng, đúng lúc đang ngủ ngon, chuông cửa lại vang lên. Diệp Yêu vốn tính trở người ngủ tiếp, không nghĩ đến chuông cửa lại có kiên nhẫn thế.
Choàng áo khoác mỏng, Diệp Yêu miễn cưỡng mang dép lê xuống dưới mở cửa.
Ngoài cửa là một thanh niên trẻ tuổi sáng sủa, trên mặt là nét cười ôn hòa, tóc dài được buộc lên phía sau ót, nhìn qua khá giống người vô hại.
Thiếu niên mỉm cười mở miệng hỏi: “ Đã lâu không gặp, Diệp Dao.”
Diệp Yêu nhếch miệng: “ Đúng vậy, Trọng Thanh đã lâu không gặp, cũng qua hơn hai mươi năm rồi”.