Ngâm đủ hai ngày trong bồn thuốc chứa máu rồng, ngoại thương của Ngôn Diệc Quân rất nhanh khôi phục, giữa hai lông mày vẫn như cũ lộ ra mấy phần mệt mỏi, chỉ ở trước mặt Đoạn Hồi Xuyên miễn cưỡng lên tinh thần, che giấu tất cả nỗi lòng thật cẩn thận, bề ngoài không nhìn ra một chút kẽ hở.
Huyết vu nguyền rủa trên người Ngôn Diệc Quân một ngày không được giải trừ, như ôm trong ngực một khỏa bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Đoạn Hồi Xuyên xưa nay làm việc lôi lệ phong hành, nếu đã quyết định dẫn y về Long Uyên Đại Trạch, một ngày cũng không trì hoãn thêm.
Chỉ là chuyến đi… này đường lui khó liệu, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, trong nhà còn có một đứa trẻ, một tên ngốc bạch ngọt, một con chim ngu xuẩn, thực sự là hao tổn tâm trí.
Cuối mùa thu sau giờ ngọ, ánh nắng lười biếng nằm trên sàn nhà gỗ, Chiêu Tài nằm
phía trên, ưỡn bụng lông đỏ tươi phơi nắng.
“Anh, anh lại phải đi xa nhà à? Đi đâu vậy? Bao lâu mới trở về?” Hứa Thần tay bưng một bàn hạt dẻ, cắn trong miệng giòn vang, Bạch Giản ngồi ở ghế sô pha lột hạt dẻ, lột một hạt, cậu ăn một hạt, Bạch Giản lại lột hạt khác tự ăn.
“Ngày mai sẽ đi.” Đoạn Hồi Xuyên duỗi năm ngón tay dò vào trong tóc, vô ý thức xoa xoa, do dự nói: “Lần này, bọn anh phải đi một nơi rất xa, hơn nữa phải đi rất lâu, ít cũng phải mấy tháng, hai người ở nhà phối hợp, không thành vấn đề chứ? Anh sẽ qua gặp Trương Bàn, hai người nếu như có sự gì, thì tìm hắn hỗ trợ.”
“Bao xa vậy? Xuất ngoại sao?” Bạch Giản mờ mịt nhìn lão bản: “Là công tác sao? Không cần mang tôi theo?”
Đoạn Hồi Xuyên mơ hồ không rõ gật gật đầu: “Xem như là xuất ngoại đi, không thể mang cậu theo.”
“Vì sao?” Bạch Giản phủi vụn hạt dẻ, sốt sắng giơ nắm tay: “Gần đây tôi có học quyền anh! Sẽ không cản trở các anh!”
“Không được!” Đoạn Hồi Xuyên nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt hắn, quay đầu lại nhìn không thấy Ngôn Diệc Quân, nửa che miệng nhẹ giọng nói: “Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật. Cậu đi cùng làm gì? Làm bóng đèn điện sao?”
“… A, các anh chuẩn bị kết hôn rồi à lão bản!” Bạch Giản trợn mắt lên, âm thanh kinh ngạc cất cao.
“Xuỵt ——” Đoạn Hồi Xuyên che mặt, hận không thể đánh cậu.
“Ai phải kết hôn?” Ngôn Diệc Quân xuất hiện ở cửa thang gác, áo sơ mi trắng thuần bên ngoài che chắn một cái áo ba lỗ cực mỏng màu xám trắng lông dê, cầm trong tay một quyển sách dược lật một nửa, không biết từ nơi nào lấy tới, bìa sách ố vàng, tổn hại nghiêm trọng.
Y đỡ tay vịn cầu thang, một bậc một bậc chậm rì rì đi xuống, hai má mơ hồ hiện ra một vệt bệnh trạng tái nhợt, trong ngoài đều lộ ra một cỗ phong độ hào hoa phong nhã của người trí thức.
Mà Đoạn Hồi Xuyên biết, trong con ngươi đen nhánh ôn hòa kia, giấu một thanh đao sắc hại người hại mình không chút lưu tình.
“Không có ai, anh nghe lầm, là Bạch Giản nói cậu ấy tìm bạn gái, bước kế tiếp chuẩn bị kết hôn.” Đoạn Hồi Xuyên một tay bịt cái miệng thúi không biết giữ của Bạch Giản, cười híp mắt nhìn cậu: “Có phải không, tiểu Bạch.”
“A a a!” Bạch Giản trước da^ʍ uy của lão bản, chỉ vô cùng đáng thương mà thẳng gật đầu.
“Có đúng không? Vậy thì phải chúc mừng.” Ngôn Diệc Quân tự tiếu phi tiếu nhìn hai người bọn họ: “Tiểu Bạch cũng phải kết hôn rồi, em làm ông chủ mà không cho người ta bày tỏ một chút?”
Đoạn Hồi Xuyên lành lạnh cụp mắt liếc nhìn Bạch Giản, không làm khó nói: “Dĩ nhiên… Em đã phát cho cậu ta một tháng tiền thưởng.”
Bạch Giản vui mừng tránh thoát ma trảo lão bản: “Có thật không? Lão bản anh thật đúng là người tốt!” Tuy rằng không biết mình nói sai cái gì, thế nhưng lấy không một tháng tiền thưởng thì đúng là kiếm được!
“Ha ha, cần phải, cần phải.” Đoạn Hồi Xuyên miễn cưỡng vui cười, đau thấu tim gan.
Không rõ ràng tự dưng tổn thất món tiền nho nhỏ, tâm tình Đoạn lão bản rất là khó chịu, bỏ lại Bạch Giản, chạy thẳng tới chỗ Chiêu Tài đang ngủ gật.
Hắn cầm da sau gáy của con chim mập xách lên, hai mắt híp thành một cái khe: “Chiêu Tài à, chủ nhân nhà mi phải đi xa nhà, mi ở nhà phải giữ nhà cẩn thận. Nếu có cái gì trộm gà bắt chó hoặc là tới cửa quấy rối, cứ đẩy ngã hết cho ta! Còn có, thịt của mi từng thớ, rất béo rất béo, làm sao chui lọt qua khe cửa sổ được? Nếu ta trở về mà vẫn chưa gầy, chờ vào nồi nấu canh đi! Không nói lời nào ta coi như mi không ý kiến!”
Chiêu Tài: “…”
Chiêu tài tâm lý khổ, nhưng nó không nói được, bởi vì chủ nhân bất lương đã nắm mỏ nó.
Đoạn Hồi Xuyên như gà mẹ già bận tâm, từ phòng hỏa chống trộm đến tiền điện nước tiền net, cẩn thận an bài xong tất cả trong nhà, còn đặt vào két sắt một số lớn tài sản khổ cực tích góp, mật mã là sinh nhật em trai.
Không có thu thập hành lý gì, dù sao đi Long Uyên giới, hắn cũng không cần, ngoại trừ mang theo Thánh Giới trên cổ, thân không dư thừa.
Trước khi đi, Hứa Thần cùng Bạch Giản tiễn hai người đến cửa.
Nghe em trai căn dặn liên miên, đừng để bị lừa gạt đi bán hàng đa cấp còn phải nhớ mang đặc sản về nhà vân vân, Đoạn Hồi Xuyên kiên nhẫn nghe, cuối cùng vội nở nụ cười, xoa nhẹ đầu Hứa Thần: “Phải nghe lời tiểu Bạch, tự chăm sóc mình cho tốt nha.”
Cùng Ngôn Diệc Quân đi được hai bước, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt tựa như chôn dấu cảm xúc cực phức tạp: “Tiểu Thần, lúc anh không ở nhà, em phải lớn lên, tiểu Bạch cũng thế, làm nam tử hán đỉnh thiên lập địa đi!”
Cảm giác bàn tay nắm tay Ngôn Diệc Quân của mình hơi lạnh lẽo, Đoạn Hồi Xuyên hướng y động viên nở nụ cười, quay người lên xe.
Nhìn chăm chú vào bóng lưng bọn họ càng đi càng xa, dần biến mất ở đường chân trời, cũng không nhìn thấy nữa. Bạch Giản bỗng nhiên cảm thấy khó giải thích được, có vài thứ vô hình, theo bọn họ rời đi.
Giống như lời chào tạm biệt này, là lời vĩnh biệt được chuẩn bị sẵn.
Trên vùng biển quốc tế bao la bát ngát, nơi biển trời gặp nhau, dương quang nhiễm lên ánh vàng lung linh.
Sóng biển lên xuống, từng cơn một lao vào cọ rửa đá ngầm, vĩnh viễn như không bao giờ mệt mỏi.
Sau khi bị đại tế ty đánh về nguyên hình, Chấp Tiên Nhân nguyên khí đại thương đứng lặng trên đá ngầm, gã mới vừa được Đoạn Hồi Xuyên và Ngôn Diệc Quân trợ giúp khôi phục hình người, giờ khắc này vẫn hết sức yếu ớt.
Một con sóng hoàng kim Cự Long chập chùng nằm trong biển, chỉ lộ ra một cái đầu cực lớn, Ngôn Diệc Quân ngồi trên sừng hắn, nhìn tuỳ tùng thuộc hạ theo mình nhiều năm, truyền đạt một mệnh lệnh sau cùng:
“Ngươi nếu quyết tâm triệt để thoát ly chưởng khống của đại tế ty, thì không thể cùng ta tới Long Uyên giới, sau này cẩn thận ở lại hiện thế đi, nếu như ta không thể trở về, Bỉ Ngạn giao cho ngươi phụ trách, bất kể là tập hợp hay ly tán, đều do ngươi quyết định, tương lai, nếu như vu tộc cùng Long tộc đạt được hòa bình, trong số bọn họ có người muốn đi ra ngoài nhìn thế giới chân chính, cũng không cần ngăn cản.”
“Thuộc hạ rõ ràng.” Chấp Tiên Nhân quỳ một chân trên đất, sâu sắc bái biệt hai người: “Đa tạ ân tái tạo của nhị vị đại nhân.”
Ngôn Diệc Quân lắc lắc đầu, lẳng lặng nhìn gã: “Ngươi cũng chỉ là quân cờ đáng thương thôi, con đường tương lai, tự lo lấy.”
“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Đoạn Hồi Xuyên mở long hàm, một viên nhẫn màu tím từ trong miệng xoay tròn bay ra, ánh sáng mông lung từ giữa bộc phát, chiết xa thành tia sáng vô cùng chói mắt, tia sáng nóng rực tạo ra một cánh cổng tò vò lớn.
Theo tiếng gầm dài vang lên, một người một rồng trong thời gian ngắn biến mất sau cổng ánh sáng, cũng mất tung ảnh…
Biển rộng vô bờ, rải rác trong biển vô số châu lục to nhỏ không đều, còn có tầng tầng lớp lớp chủng tộc hình thái khác nhau, cùng hợp thành Long Uyên giới rộng lớn vô ngần.
Linh khí dồi dào tràn ngập thiên địa, sinh ra vô số loài, thuận lợi sinh sôi.
Bờ biển tĩnh lặng, bọt nước màu trắng vui vẻ nhào lên bãi cát trắng như châu ngọc, như từng bó từng bó bách hợp thêu trên tơ lụa xanh thẳm.
Vài con chim biển không biết tên đang kiếm ăn trên bãi, trong nước đột ngột chui ra một con Cự Long vàng rực rỡ, doạ cho chúng nó hồn phi phách tán, bay tứ phía.
Cự Long trên bờ cát thu gọn thành một dáng người kiên cường thon dài, quần áo ướt dầm dề nửa trong suốt dán vào thân thể mạnh mẽ, phác hoạ rõ ràng cơ bắp dẻo dai và đường eo thon gọn.
Tóc đen ngổn ngang bị tiện tay vuốt qua, chớp mắt hong khô nước, một lần nữa xoã tung, tùy ý tung bay trong gió mát.
Một con mèo đen nhỏ lông óng mượt từ bên chân nam nhân đi ra, run người, quăng đi cát mịn và nước biển.
Con mèo nhỏ thu lại móng vuốt sắc nhọn, duỗi dài người từ ống quần nam nhân nhảy lên trên, linh hoạt mềm mại, trong nháy mắt đã leo tới bả vai hắn, đuôi dài cuốn qua, như khăn quàng cuốn lại cái cổ.
“Anh cưỡi rồng thành nghiện đúng hay không?” Đoạn Hồi Xuyên lầm bầm một câu, mang theo con mèo đen nhỏ đi vào bờ.
Ngôn Diệc Quân hóa thành con mèo đen nửa ngồi nửa quỳ trên vai dày rộng, đầu mèo sát bên gò má hắn, chà xát, ung dung thong thả nói: “Như vậy mới tương đối công bằng.”
“?” Đoạn Hồi Xuyên sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại, hung tợn cắn răng nói: “Đừng có đùa giỡn lưu manh! Anh phải nhớ kỹ bây giờ anh chỉ là một con mèo nhỏ thôi!”
Ngôn Diệc Quân nhìn vành tai hắn hơi đỏ lên chợt cảm thấy thập phần thú vị, duỗi đầu lưỡi hồng ra liếʍ liếʍ.
Lỗ tai Đoạn Hồi Xuyên rất là mẫn cảm, không tự chủ khẽ run lên, quay mặt sang bên nguýt y một cái, con mèo vô tội chớp chớp mắt đen tròn vo.
Đoạn Hồi Xuyên hừ hừ hai tiếng không phản ứng lại nữa, gần bờ biển có dấu vết ngư nhân, hắn đi theo con đường rừng hẹp quanh co bị người dẫm đạp ra, một đường đi tới đường lớn.
Dương quang xán lạn xuyên qua kéo dài cành lá, bóng loang lổ chập chờn dưới chân, trên đỉnh đầu bỗng nhiên xẹt qua một bóng tối dài, Đoạn Hồi Xuyên ngẩng đầu nhìn, hai chiếc thuyền hải ngư thể tích cực lớn che đậy vòm trời, chậm rãi quạt vây, ở trên bầu trời vẽ ra hai vết hình cung, đi tới chỗ cách đó không xa.
“Nhìn phụ cận chắc phải có một thôn trấn không nhỏ, anh có đói bụng không? Chúng ta đi ăn một chút, sau đó tìm khách sạn ở lại, thuận tiện tìm hiểu thế cục ở Long Uyên giới.”
Ngôn Diệc Quân đương nhiên không phản đối, chậm rãi hỏi: “Em có linh thạch sao?”
“Linh thạch?” Đoạn Hồi Xuyên ngơ ngác.
“Chính là tiền đó, nhị Thái tử điện hạ cao quý.” Con mèo đen nhỏ như ông cụ non lay động đầu, không thể làm gì khác hơn là nói: “Hiện tại hai chúng ta là người không có thân phận cũng không xu dính túi.”
“…”
Ngày hôm nay Long Môn trấn cũng náo nhiệt trước sau như một.
Hai chiếc thuyền cá bỏ neo ở cảng Hải Vân, đám người rộn ràng nối đuôi nhau đi xuống, mặt sau là Ải Quy tộc nhân khí lực nổi tiếng, không ngừng bốc dỡ hàng chuyển lên xe, vận chuyển tới mỗi cửa hàng trong Long Môn trấn.
Có lẽ là quá nhiều người bon chen, đi cuối cùng là một tên ải quy tộc loạng choà loạng choạng, một túi vải thô chứa đựng linh thạch từ trên lưng rùa rơi xuống.
Một con thạch sùng vàng rỡ cẩn thận từng li từng tí trên boong thuyền thò đầu ra, ngắm trái ngắm phải, nhanh chóng nhảy qua ngâm túi linh thạch vào miệng, nhẹ nhàng huy động bốn móng vuốt ngắn quay đầu bỏ chạy, đuôi lắc bay lên.
Tên ải quy kia tựa hồ phát hiện không đúng, há mồm phát ra một trận gào rú phẫn nộ!
Một bên khác cách đó không xa, trên quảng trường nhỏ cạnh bến tàu, đám người buôn bán hàng hóa nhốn nháo.
Mấy cô nàng khổng tước tộc và linh điểu tộc vây quanh trước một mảnh đất trống, khúc khích cười đến không ngậm miệng lại được.
“Đây là mèo nhỏ nhà ai, thật đáng yêu!”
“Còn không hóa hình người, chỉ sợ là em bé thôi.”
Bé mèo đen nhỏ khéo léo duỗi ra chân mèo, ấn một dấu chân mèo trên tay cô gái vừa đưa qua, sau đó mặt không đổi sắc duỗi móng vuốt chỉ chỉ một tấm bảng hiệu bên cạnh —— dấu móng tay một viên linh thạch, nắm tay năm viên linh thạch.
Bỗng nhiên, lỗ tai mèo khẽ động, tựa như nhận ra được động tĩnh trên thuyền, trong nháy mắt cuốn đi linh thạch trước mặt, nhẹ nhàng linh hoạt tiến vào đoàn người biến mất không còn tăm hơi.
Trước mắt, con thạch sùng xuất sư bất lợi đang bị mấy ải quy tộc khôi ngô vây đuổi chặn đường, chỉ lát nữa là bị vây lại, bất thình lình một con mèo đen giữa đường xông tới, ngậm con thạch sùng, co cẳng bỏ chạy.
Vì thế con mèo đen ngậm con thạch sùng, con thạch sùng ngậm tiền, bến tàu mây náo nhiệt chợt nổi trận khói bụi náo loạn.
Trong khói mù con thạch sùng sống không còn gì luyến tiếc, nghĩ hắn đường đường là Long tộc nhị Thái tử, vì sao lại phải sống đến mức thê thảm như này?
A, thật là tuyệt vọng!
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Long sinh gian nan! QAQ