Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 56: Vương miện kim cương

Trăng thanh lãnh như bóng đêm mở một con mắt, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào quần đảo Tia.

Bên trong khách sạn Tia, tiệc rượu còn đang diễn ra suôn sẻ trong sự náo nhiệt, không ai chú ý tới nơi góc tối không người, ám lưu đang vỗ dưới những rặng san hô ngầm.

Dực dặn dò mấy thủ hạ vu tộc tới từ Long Uyên giới, phân tán các nơi tìm kiếm nhị Thái tử điện hạ. Dực ký thác hi vọng vào kẻ tên Chanh Thủy này.

Chanh Thủy là một bặc vu ở Long Uyên, năm xưa vu tộc hùng mạnh, chuyên ty chúc phúc và bói toán mà có địa vị cao.

Nhưng do Vu Vương khư khư cố chấp phản loạn Long tộc làm bạo phát chiến tranh, kéo dài mấy năm chiến sự cuối cùng kết thúc dưới sự thắng lợi của Long tộc, vì thất bại, Vu tộc nhân còn sót lại chỉ có thể lưu lạc phiêu linh.

Chanh Thủy cũng từ một kẻ cao cao tại thượng rơi xuống khỏi đám mây, thành kẻ lưu lạc không nhà để về, gã không có năng lực dựa vào sức một người vượt qua hư không vô tận, đi tới nơi hiện thế an bình tập hợp nhiều Nhân tộc, không thể làm gì khác hơn là ở lại Long Uyên giới kéo dài hơi tàn sống sót.

Mất đi vinh dự, mất đi địa vị, đối với Chanh Thủy mà nói, so với tử vong càng thêm thê thảm.

Gã không muốn vĩnh viễn sống dưới đáy như một con giun dế thấp kém, gã nhất định phải leo lên trên, nắm lấy tất cả cơ hội.

Cũng may, có năng lực bặc vu, được trưởng hoàng tử vừa ý, gã có thể thăng chức, trở thành trung khuyển của Long tộc.

Chanh Thủy biết mục đích đến hiện thế lần này, là tìm kiếm vị nhị thái tử mất tích nhiều năm kia, gã cũng biết đối phương mất tích như thế nào.

Năm đó Long tộc tổ chức cúng tế đại điển, chính là có một nhóm Vu tộc vẫn không hết lòng gian, ý đồ trong lễ đại điển cướp đoạt Long tộc Thánh Giới dùng phục sinh Vu Vương, nhưng đáng tiếc, bọn họ thất bại, không những thất bại mà còn làm cho Thánh Giới bị hao tổn, liên lụy Nhị thái tử đứng gần Thánh Giới nhất bị cuốn vào luân hồi tế đàn, từ đây biến mất không thấy hình bóng.

Lúc đó Long đế chiến đấu trọng thương, việc trong tộc không thể làm gì khác hơn là để trưởng hoàng tử chủ trì, tự nhiên cũng lo cả việc tìm về Thánh Giới và Nhị điện hạ, chỉ có điều ai cũng rõ ràng trong lòng, Thánh Giới tìm về thì được, nhị Thái tử uy hϊếp địa vị thì không hẳn.

Chanh Thủy căm hận Long tộc, căm hận trưởng hoàng tử, cũng căm hận vị Nhị thái tử chưa từng gặp này, nhìn bọn họ chó cắn chó, mới có thể an ủi Chanh Thủy nhiều năm nay thấp thỏm lo âu hận thù.

Hoa viên khách sạn, bên bể phun nước không có một bóng người, Chanh Thủy duỗi ra một cánh tay, quấy mặt nước bằng phẳng như gương cuộn xoáy, vu lực màu xanh nhàn nhạt thuận ngón tay của gã cuồn cuộn trên mặt nước như sương mù.

Kết thúc quy trình bói toán, mặt nước như bị một sức mạnh vô hình nào đó ép xuống thẳng băng.

Một cái bóng mơ hồ xuất hiện ở trước mắt, tựa hồ là trên một cái ban công nào đó của khách sạn, hình dạng cái bóng kia nhìn như…

Con thằn lằn?

Đợi hình ảnh rõ ràng hơn chút, Chanh Thủy nhíu mày, hai tay đều luồn vào trong nước, thôi thúc vu lực vận chuyển càng thêm cấp tốc.

Bất thình lình sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nói xa lạ: “Gần đây là thế nào vậy, thôn dân ở đâu lại dùng linh tinh vu thuật, thực sự là không hiểu quy củ.”

“Người nào!” Chanh Thủy sắc mặt chợt biến, bàn tay vỗ nước một cái, bọt nước bắn tung toé, vỗ nát hình ảnh vừa bói ra, quay đầu lại, đứng đối diện là một nam nhân mặc áo đi đường màu nâu.

“Giữ lấy một cái.” Đối phương đánh giá gã từ đầu đến chân, cười lạnh một tiếng: “Có lẽ ngươi muốn nếm thử mùi vị roi của Chấp Tiên Nhân?”

Cùng lúc đó, con thạch sùng Đoạn Hồi Xuyên suýt bị bói được, đang kẹt ở bệ cửa sổ phòng khách quý lầu hai không thể động đậy.

Đối tình cảnh lúng túng này, Đoạn Hồi Xuyên nghĩ mãi mà không ra, hắn đã phi thường chú trọng tập thể hình, rốt cuộc là cửa sổ quá hẹp hay là hắn quá béo?

Càng làm cho hắn khϊếp sợ chính là, trong phòng lại là Ngôn Diệc Quân cùng Đoạn tam gia!

Ngôn Diệc Quân nhìn thẳng mắt hắn biểu cảm như không biết diễn tả thế nào, tựa hồ bị con thạch sùng này chọc cười, nghẹn lời không biết nói gì cũng không cười nổi.

Mẹ kiếp!

Đoạn Hồi Xuyên cảm thấy đời này mình chưa bao giờ mất mặt như thế, hắn không rãnh suy nghĩ tại sao Ngôn Diệc Quân lại xuất hiện ở đây, chỉ là may mắn trong mắt Ngôn Diệc Quân, mình bây giờ như một con thạch sùng bình thường thôi.

Không phải là bị cửa sổ kẹp lại sao? Có cái gì khó, cơ bản thao tác một chút!

Vì vậy Đoạn Hồi Xuyên nhấp nháy mắt hy vọng đối phương mở cửa sổ ra, giải cứu hắn trong lúc nước sôi lửa bỏng, Ngôn Diệc Quân ánh mắt hơi lấp lóe, yên lặng kéo rèm cửa sổ lại.

Nửa thân thể bị phơi ở bên ngoài mặc gió tây bắc thổi Đoạn Hồi Xuyên: “…”

Không nghĩ tới anh lại như vậy đấy bác sĩ Ngôn! Lãnh khốc vô tình! Không có lòng cảm thông với động vật nhỏ đáng yêu! Em nhìn lầm anh rồi!

Đoạn Hồi Xuyên nội tâm rít gào, không nói gì nước mắt lưng tròng.

“Ngôn viện trưởng, lời cậu vừa nói đến tột cùng là có ý gì? Thân thể lão tam có liên quan gì đến Minh Thần?” Đoạn tam gia không phát hiện động tĩnh ngoài cửa sổ, đi tới bên cạnh Ngôn Diệc Quân, tròng mắt lạnh lùng như rắn theo dõi y.

Ngôn Diệc Quân xoay người ngăn trở trước cửa sổ, lộ ra vẻ mặt trách trời thương người, giọng điệu càng ngày càng hời hợt: “Bởi vì Đoạn Minh Thần tiên sinh từng tìm tới tôi, yêu cầu tôi lúc trị liệu cho lệnh tôn động chút tay chân, bị tôi cự tuyệt, muốn biết chi tiết hơn, ngài có thể đi dò hỏi cậu ấy.”

Đoạn tam gia tức giận đến mặt đỏ lên, tay chống gậy cơ hồ không cầm được, lão nặng nề nắm chặt nắm đấm, huyệt thái dương vì tâm tình bị kích động thình thịch nhảy lên, gân xanh trên trán bất cứ lúc nào cũng có thể bạo liệt: “Vô liêm sỉ! Cái thứ hỗn trướng! Gia môn bất hạnh! Nghiệp chướng!”

Nhìn theo Đoạn tam gia nổi giận đùng đùng rời đi, Ngôn Diệc Quân lúc này mới kéo rèm cửa sổ ra lần nữa, đi tìm tiểu đáng thương bất ngờ trượt chân nhà mình, nhưng trên bệ cửa sổ tự nhiên rỗng tuếch, một mảnh lân cũng không lưu lại.

Đi đâu rồi?

Ngôn Diệc Quân lắc đầu bất đắc dĩ, sẽ không tức giận chứ?

Ba tiếng gõ cửa kéo về suy nghĩ của y.

“Mời vào.”

Cửa phòng mở ra, quản gia, hoặc là nói Chấp Tiên Nhân đi tới, lưng thẳng tắp, khoảng cách quy luật bước đi gần như được đo đạc.

Hắn cách Ngôn Diệc Quân phía sau khoảng cách nửa bước đứng lại, hơi cúi đầu, thấp giọng nói: “Vừa mới thu được tin tức của Long Tỉnh, phụ cận phát hiện hành tung của Vu tộc nhân khác, sợ không chỉ có một người, nhưng không bắt được người sống, không biết tin tức có để lộ hay không. Trước mắt ở trên đảo người của chúng ta không nhiều, có cần điều người lại đây hay không?”

Đã truy tới nơi này, hướng về phía ai không cần nói cũng biết.

“Không kịp điều người.” Ngôn Diệc Quân nhíu mày, sắc mặt chìm sâu như nước, nhàn nhạt dặn dò: “Toàn lực đi tìm kẻ khả nghi, nếu cần cứ dùng vu lực, mặt khác, bảo bọn họ đề phòng cao độ, chuẩn bị cho tình huống phải đánh một trận ác liệt.”

Chấp Tiên Nhân mâu sắc lạnh lẽo, như giấu đao gϊếŧ người: “Thuộc hạ rõ ràng.”

“Mặt khác, mau chóng tìm Hồi Xuyên, hắn ở trong khách sạn, nếu tìm thấy hắn, đưa hắn tới… Thôi, ta tự mình đi.” Ngôn Diệc Quân nghĩ những người khác cũng chưa chắc nhận ra được biến hình thuật của Đoạn Hồi Xuyên, chung quy vẫn là chính mình tự đi tìm càng an tâm.

Bấm điện thoại gọi, không người nghe.

Ngôn Diệc Quân đi ra khỏi phòng, ánh mắt băn khoăn trong đám mây khách mời đang ăn uống linh đình, thỉnh thoảng có nam nam nữ nữ đến gần, hết thảy bị y lễ phép khéo léo từ chối.

Hồi Xuyên cự tuyệt cùng mình đến giải sầu, lại lén lút hoá hình chạy tới, hắn đến tột cùng đang làm gì?

Hắn qua mặt mình hẹn gặp ai? Hay là, liên quan đến Thánh Giới?

Dù như thế nào, trên đảo không an toàn, nhất định phải làm cho hắn mau chóng rời khỏi mới được.

Bên kia, Đoạn Hồi Xuyên biến thành con thạch sùng thật vất vả tìm cái cửa sổ không đóng chui vào.

Dọc đường đi bò qua góc tường, gầm bàn, nằm nhoài dưới ghế sô pha nghe trộm các tân khách nói chuyện, tuy rằng biến hình thuật làm biến dạng dáng dấp anh tuấn suất khí của hắn, nhưng cũng tiện trộm gà bắt chó, í lộn, là thuận tiện thám thính tình báo.

Hắn thế mới biết thì ra quần đảo Tia có biệt danh là Nguyệt Lượng Loan!

Sớm biết như vậy, hắn nên cùng bay cùng Ngôn Diệc Quân đến đây, cần gì phải thê thảm nằm nhoài dưới đáy bàn ăn bụi?

Chỉ là bây giờ Ngôn Diệc Quân và người nhà họ Đoạn đang cùng một chỗ, hắn cũng không muốn vào lúc này hiện ra.

Chờ chính sự xong xuôi, đi tìm Ngôn Diệc Quân cũng không muộn. Ngược lại đối phương cũng không biết mình đến, đến lúc đó cho y một niềm vui bất ngờ, chắc chắn trên mặt y biểu tình nhất định rất đặc sắc.

Đoạn Hồi Xuyên ở trong lòng gảy bàn tính bang bang vang, không biết người khác không hẳn để cho hắn như nguyện.

Hắn nhớ Ngôn Diệc Quân từng nói nơi này có buổi đấu giá một món đồ quý giá, vì vậy bốn chân ngắn bước ra, vẫy đuôi, cẩn thận né tránh bước chân đạp tới của đoàn người, chạy tới hội trường buổi đấu giá…

Bên trong hội trường đấu giá không gian rất lớn, giống như một sảnh chiếu phim lớn, mấy chục chỗ ngồi được sắp xếp thành hình cung tối om om ngồi đầy khách, một đường kéo dài từ tầng một phòng khách vip tầng hai.

Chừng mười chiếc đèn thủy tinh hình hoa sen treo từ trần lầu hai buông xuống, nội thất sáng ngời như ngày đêm điên đảo.

Nếu có chủ ý đến xem triển lãm, hắn tự nhiên không thể tiếp tục làm con thạch sùng.

Một lần nữa biến về hình người Đoạn Hồi Xuyên trà trộn vào thực khách, tùy ý kiếm chỗ ngồi xuống.

Trên đài người chủ trì chính đang đầy nhiệt tình giới thiệu món đồ đấu giá đêm nay, nghiệp vụ năng lực cực tốt, lấy hết sở trường, nói đến mức long trời lở đất, giống như không mua được sẽ hối tiếc cả đời, Đoạn Hồi Xuyên nghe xong há miệng ngáp.

Hắn buồn bực ngán ngẩm xem tờ danh danh vật được đấu giá, ánh mắt đột nhiên khóa chặt vào một món đặc biệt ——

Ghi là một cái vương viện nạm đầy kim cương, nghe đồn là bảo vật truyền thừa trong một gia đình hoàng thất ở tiểu quốc phương tây, tiểu quốc diệt vong, vương miện mất ở trong chiến loạn, gần đây mới được thấy ánh mặt trời.

Toàn thế giới chỉ có một vương miện độc nhất vô nhị này, bảo vật như vậy có cái giá bao nhiêu cũng có thể tưởng tượng được, Đoạn Hồi Xuyên cau mày sờ sờ ví tiền khô quắt, coi như dùng cả nhẫn đổi lấy vương miện, hắn cũng trả không nổi!

“Đoạn Hồi Xuyên! Sao ngươi luôn bám dai như đỉa? Nơi này cũng thấy ngươi!”

Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói tức giận bộc phát, Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày quay đầu lại, thấy Đoạn Minh Thần hận ý đầy mặt nhìn chằm chằm hắn, trên gương mặt thậm chí còn có một vết tát hồng nhàn nhạt, cũng không biết là bị ai đánh.

Đoạn Hồi Xuyên không phản ứng, chỉ trả lại một cái bĩu môi lạnh lùng.

Đoạn Minh Thần vì không được để ý càng giận dữ, trước ám hại lão tam không biết sao bị phụ thân và ông nội biết được, đánh chửi thậm tệ cậu không nói, thậm chí còn công bố hủy bỏ tư cách người thừa kế của cậu!

Đùa gì thế, trừ cậu ra, tên quỷ bệnh kia đã nằm liệt giường cả đời rồi, tập đoàn Đoạn thị còn có thể để ai tới kế thừa?

Chẳng lẽ bọn họ định đưa con quái vật Đoạn Hồi Xuyên này về?!

“Ngươi làm thế nào trà trộn vào? Được mời tham gia buổi đấu giá, tài sản cố định ít nhất phải có ngàn vạn trở lên, mới có thể nhận thư mời, ngươi không phải là lén lút chạy vào đi?” Đoạn Minh Thần thông minh hiếm thấy, cậu đắc ý cười lạnh, đi tìm bảo vệ phụ cận, cao giọng nói: “Người nghèo thế này không có tư cách tiến vào hội trường, tôi hoài nghi gã có mục đích riêng, các người nhanh tới đuổi gã ra ngoài!”

Trong lúc nhất thời, Đoạn Hồi Xuyên thành tiêu điểm cho các tầm mắt ở phụ cận, xung quanh hoặc kinh ngạc hoặc cười nhạo xì xào bàn tán dồn dập.

Đoạn Minh Thần ở trên cao nhìn xuống, trên môi cười trào phúng cười.

Phẫn nộ đi, gào thét đi, tốt nhất ở dưới con mắt của mọi người lộ ra răng nanh của ngươi, phụ thân và gia gia sẽ không có khả năng tiếp nhận ngươi!

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn: Nói ra sợ em không tin, anh vừa mới nhìn thấy một con thạch sùng, cái mặt nhìn giống em lắm, ha ha

Đoạn:…