Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 49: Chuyện cũ của Ngôn Diệc Quân

Từ trong nhà gỗ đi ra là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, mặc áo váy dài màu đen, tóc dài đen nhánh như tơ lụa chảy qua đầu vai. Nhà gỗ không mở cửa sổ, tia sáng ảm đạm, ánh mặt trời nóng bỏng từ ngoài cửa đâm vào, soi sáng ra một gương mặt tái nhợt tiều tụy, như đã lâu không gặp nắng, tia sáng quá mức cường liệt làm nàng không chịu được mà phải giơ tay lên che mắt.

Không nghi ngờ chút nào, nàng rất đẹp, năm tháng gian nan vẫn chưa lưu lại vết tích nào trên khuôn mặt này, mặc dù không có một chút phấn son, không áo tơ trắng giày vải, cũng khó dấu dung mạo thanh lệ tuyệt luân, trong ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, tinh tế, đẹp như ngà voi điêu khắc thành.

Ánh mắt nàng bình tĩnh, nhìn qua từng khuôn mặt thôn dân, môi đỏ khô héo mím chặt, mặt mày tươi đẹp lạnh lùng, như sương như tuyết.

Mọi người đang im lặng chuẩn bị chất vấn, theo bản năng lui về sau một bước, ánh mắt chột dạ dịch ra, không dám đối diện, vài người đàn ông cúi đầu xuống, lại len lén liếc mắt nhìn nàng.

Đoạn Hồi Xuyên cũng nhìn cô gái xa lạ này, chú ý phía sau váy nàng hơi rung nhẹ một chút, lộ ra một cái đầu bé trái tầm sáu, bảy tuổi, như đúc từ ngọc, thừa kế bảy phần mỹ mạo của mẹ.

Bé trai vóc người gầy yếu, lẳng lặng đứng phía sau mẹ mình, lôi kéo váy nàng, thần sắc cũng yên tĩnh đoan hòa giống nhau, chỉ khác là đứa trẻ có thêm sự bướng bỉnh cùng ngây thơ.

Đoạn Hồi Xuyên tinh tế đánh giá đứa bé này, mơ hồ cảm thấy ngũ quan có chút quen mắt, nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở chỗ nào.

Trưởng thôn dẫn đầu thấy đoàn người bị khí thế cô nhi quả phụ dọa phát sợ, lập tức căm ghét, trong lòng giận dữ, giơ giơ đuốc lên trước, quát mắng một tiếng: “Chính là yêu phụ vu tộc này! Che giấu thân phận, trốn ở trong thôn chúng ta hại người! Mọi người không nên bị bề ngoài của ả lừa! Vu nữ am hiểu nhất chính là trò đầu độc lòng người!”

“Không sai!” Trong đám người đi ra một thôn phụ mặt buồn bã, đánh bạo đẩy người trước ra, gắt với người phụ nữ kia, trừng mắt, cực kỳ oán hận: “Sau khi nữ nhân này đến, trong thôn hàng năm nạn hạn hán, các vị không cảm thấy kỳ quái à? Nghe nói dư nghiệt vu tộc đều là tội nhân, mang tới cho người khác nguyền rủa và bất hạnh! Bọn họ ở bề ngoài nhìn rất đẹp, kì thực lòng dạ độc ác, đều là yêu ma quỷ quái, chuyên môn câu dẫn nam nhân, chọc giận tới trời cao, mới có thể gặp họa diệt tộc!”

Lúc này, trong đám người truyền đến một tiếng thầm thì nhỏ: “Trước khi cô ta tới, trong thôn cũng thường xảy ra đại hạn mà…”

Thôn phụ giận tím mặt, vọt tới bên cạnh người đàn ông kia nắm lỗ tai, tàn nhẫn mà vắt: “Tôi biết ngay đồ ma quỷ anh có một chân với con yêu phụ vu tộc này mà, bị ả đổ thuốc mê hay sao mà thay ả nói chuyện! Các ngươi xem đi! Còn nói yêu nữ này là người tốt không? Nhìn trượng phu của tôi bị ả mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi! Ngày hôm nay nếu như không đánh đuổi ả, chồng và con trai mọi người nói không chắc cũng sẽ bị ả mê hồn!”

“Đầu thôn con trai lão Trương gia mấy ngày trước chết không minh bạch, một đêm trước khi chết tôi còn thấy đứng ở cửa nhà ả, nghe nói Vu tộc nhân đều biết vu thuật, có thể thần không biết quỷ không hay gϊếŧ chết người! Con trai lão Trương thật là thảm…”

Các thôn dân nhất thời bảy miệng tám lời bắt đầu nghị luận, trưởng thôn cao giọng nói: “Các vị, mọi người đừng quên, vu tộc đắc tội Long tộc, cõng tội lớn, vạn nhất để ngoại nhân biết thôn chúng ta chứa chấp dư nghiệt vu tộc, lan truyền ra ngoài, Long tộc phái người trả thù, chúng ta làm sao gánh vác được?”

“Đúng vậy! Không bằng trói bọn họ lại, giao cho Long tộc xử lý!” Quần chúng xung quanh đều xúc động, dồn dập la hét muốn đuổi cô nhi quả phụ này đi.

Bé trai nắm thật chặt váy của mẹ trong tay, ngẩng đầu nhìn lên gương mặt lạnh lùng của mẹ mình, đôi mắt đen trong suốt lộ ra một tia mờ mịt.

Tuy rằng tuổi nhỏ, nó cũng có thể cảm nhận được rõ ràng ác ý từ bốn phương tám hướng bức ép tới, ác độc cùng sợ hãi hiện ra rõ rệt, tới như bài sơn đảo hải, nó không hiểu, rõ ràng mẹ con hai người chẳng hề làm gì cả, tại sao những người này mỗi người đều hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Nó chỉ cảm thấy hoảng sợ luống cuống.

Trưởng thôn đắc ý thả đuốc trong tay xuống, híp mắt, tham lam nhìn gương mặt đẹp đẽ, âm thầm nuốt ngụm nước bọt.

Nữ nhân này, không thú vị, chính mình có lòng tốt thu lưu bọn họ, lại không nhớ báo ân, quả phụ như ả mà lọt nổi vào mắt xanh, được chính mình nạp vào phòng rõ ràng là phúc phận của ả, vậy mà chết sống không chịu đáp ứng! Nghĩ tới đây, trong đầu trưởng thôn một trận hỏa khí, đối phương là vu nữ, nói không chắc thật sự sẽ dùng vu thuật, gã cũng không dám mạnh bạo, không thể làm gì khác hơn là trong bóng tối khuyến khích những người khác đã đi vào khuôn phép, nhiều người như vậy, còn sợ không bắt được một cô gái yếu đuối sao?

Hừ, chờ người trói lại, còn không là tùy ý mình bóp méo xoa tròn? Vu nữ thì thế nào? Đã từng cao cao tại thượng như vậy, là một tồn tại mà tiểu dân nơi biên thùy như bọn hắn không thể thấy, nhưng hôm nay vu tộc đều diệt tộc, còn hi vọng có người thay dư nghiệt này ra mặt hay sao?

Trưởng thôn vừa nghĩ tới dáng người vu nữ, bụng dưới nhất thời hỏa thiêu hỏa liệu, ánh mắt nhìn nàng càng không hề che giấu.

Đoạn Hồi Xuyên bàng quan một bên yên lặng xem bi kịch đầy ngu muội phiến diện và cay nghiệt này, mặc dù không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng thần sắc động tác biểu lộ ra ác ý rất là rõ ràng, hắn không quen biết hai mẫu tử này, nhưng lúc còn nhỏ đồng dạng gặp tai ách, làm cho hắn âu sầu trong lòng, không kìm lòng được sinh ra một luồng thương hại đồng bệnh tương liên.

Mặc dù vậy hắn vẫn như cũ giống như một tia cô hồn trôi lơ lửng, một người ngoài cuộc hoàn toàn, ngay cả nghĩ muốn đẩy mấy thôn dân không ngừng áp sát này ra cũng không làm được.

“Cẩn thận! Ả biết vu thuật!” Trưởng thôn hô to một tiếng, chẳng biết lúc nào, gã từ người cầm đầu thành trốn trong đám người: “Mọi người cùng nhau tiến lên, chúng ta nhiều người!”

Thế là một đám dao kéo, cái cuốc cái gậy, còn có nước bẩn cùng nhau đổ ập vào, bọn họ càng ép càng gần, côn bổng xẻng cùng nhau tiến lên!

Người phụ nữ che chở kín kẽ con trai mình, trên người thương tích chất chồng, trong phòng lờ mờ, hai ánh mắt lạnh như băng mạnh mẽ khoét trên người các thôn dân, oán hận, tuyệt vọng, làm cho bọn họ run run một cái.

“Trói bọn họ lại, kéo ra ngoài!” Không biết ai nói một câu, tay bọn họ như từng con từng con ác quỷ duỗi ra ——

“Đừng đυ.ng con trai của ta!” Người phụ nữ bỗng nhiên bùng nổ ra một tiếng hét, cuồng phong màu xanh sẫm bỗng dưng xuất hiện, bao quanh thân nàng gào thét vươn ta, hất tung từng người trên mặt đất, sợ tè ra quần.

“Gϊếŧ người! Vu nữ muốn gϊếŧ người rồi!” Các thôn dân kinh hãi đến biến sắc, dồn dập lảo đảo trốn ra cửa.

Bọn họ lấp kín cửa nhà gỗ lại, chồng chất củi lửa cùng dầu lên, một ngọn lửa lớn trong nháy mắt phô thiên cái địa bùng cháy, khói đặc cuồn cuộn, cách mấy dặm cũng có thể nhìn thấy.

Mắt thấy hai người sắp bị ác lửa nuốt chửng, Đoạn Hồi Xuyên lòng như lửa đốt mà xoay quanh hai mẹ con, nắm đấm nắm đến nổi gân xanh, nhưng hắn đối với hiện tại không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa gặm nhắm cột nhà, tầm nhìn bên trong bị nhiệt độ cao thiêu đốt vặn vẹo biến hình, sền sệt mùi khét xen lẫn mùi khói ăn mòn mà đến, vô tình nuốt chửng tất cả chỗ này, mang đi hai sinh mệnh nhu nhược vô tội.

Đứa bé yên tĩnh thuận theo vùi ở trong ngực mẹ, đối diện với tử vong dường như cũng không để ý, nó duỗi tay nhỏ ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt mẹ mình, nhẹ nhàng gọi mẹ một tiếng.

Đoạn Hồi Xuyên thấy rõ cái khẩu hình đơn giản, hơi mở to mắt, viền mắt chua xót, cơ hồ nước mắt muốn rơi xuống.

Trong nháy mắt, một cơn đau thấu xương xuyên qua ngực, trái tim vì bất ngờ chưa chuẩn bị cho đau đớn giật một cái, bi thương và vô vọng mãnh liệt đánh tới, bao trùm năm tháng vô tận, như sóng dâng tràn.

Trước mắt tất cả đều là màu đỏ thắm loang lổ, chuyện cũ nặng nề vào thời khắc này như núi cao trùng điệp đè xuống, hắn không biết cảm xúc dữ tợn này tột cùng là đến từ chỗ nào, có lẽ là đến từ đứa trẻ hồ đồ lại bất lực trước mắt này, hoặc có lẽ là đến từ chính hắn.

Trong lúc hoảng hốt, Đoạn Hồi Xuyên nhìn thấy người phụ nữ nở nụ cười với đứa bé, nụ cười kia ảm đạm, héo mòn vì bi thương.

“Con ngoan, tương lai sau này, mẹ không thể giúp con…Chỉ còn một mình, phải sống thật tốt…”

Nàng nhìn khí lưu màu xanh lục xung quanh càng ngày càng mỏng, biết thời gian không còn nhiều nữa. Nàng kỳ thực chỉ là một hỗn tạp vu, không có thiên phú mạnh mẽ, cũng không có vu thuật lợi hại, chỉ là dựa vào thiêu đốt sinh mệnh, tiêu hao hết sức mạnh trong huyết mạch.

Rất nhanh, sức mạnh của nàng bị hút hết, người phụ nữ ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu con trai, nhìn khí lưu màu xanh lục ôn nhu bao vây lấy đứa bé, đưa nó ra khỏi căn sắp sụp đổ này, tàn phế cháy đen phủ đầu đập xuống, trong ánh lửa chậm rãi nhắm mắt lại…

Các thôn dân đứng xa xa ngoài nhà gỗ do dự bồi hồi, mặc cho gian nhà bị thiêu trong ánh lửa đỏ tươi cháy đùng đùng, cuối cùng tường ngói đổ vỡ, mặt của bọn họ trong ánh lửa trùng thiên bị chiếu lên biến ảo không ngừng, có người lòng vẫn còn sợ hãi nói một câu: “May là chúng ta động tác nhanh, nếu không, vu nữ kia sẽ dùng vu thuật gϊếŧ hết chúng ta!”

Mọi người tỉnh lại, dồn dập phụ họa, dùng lời giải thích chính nghĩa tự an ủi mình, che giấu tội lỗi ngập trời.

Trưởng thôn âm thầm trốn trong đám người, tâm trạng nghĩ đến mà sợ hãi, may là vu nữ đã chết, bằng không… Gã híp mắt ngóng nhìn gian nhà đã bị đốt thành phế tích, bất đắc dĩ rêи ɾỉ, vừa vui mừng vừa có mấy phần tiếc nuối, đáng tiếc nữ tử mỹ mạo như vậy, gã cả đời cũng chưa từng thấy, vậy mà cũng không được nếm trải trong miệng.

Chỉ là, gã không chiếm được, mấy kẻ lén lút nước dãi chảy dài ba thước khác cũng khỏi mơ tưởng!

Bỗng nhiên lúc này, biến cố nảy sinh!

Chỉ thấy một đoàn sương mù màu bích lục bao vây lấy một bóng người, đột ngột từ trong phế tích bay ra, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất!

Thôn dân kinh hãi đến biến sắc, cho là vu nữ chưa chết, có người thậm chí bị dọa đến vãi cả ra quần!

Trong ngọn lửa, một âm thanh tràn ngập căm hận cùng tuyệt vọng, xa xa truyền tới ——

“Ta, dùng vu tộc huyết thống tuyên thề, nguyền rủa thôn trang này, nguyền rủa tất cả các ngươi! Ai dám làm tổn thương con trai của ta, vĩnh viễn không vào được luân hồi, không được chết tử tế!”

Tiếng kêu kia khản đυ.c thê thảm, điên cuồng nổ vang bên tai mỗi người, như lôi đình phá tan đêm đen, đập vào thôn dân tối tăm mặt mũi!

“Nguyền rủa vu! Vu nữ kia là nguyền rủa vu!” Một thôn dân thất kinh lớn tiếng gào lên: “Ả dám hạ chú với chúng ta!”

“Vu nữ ác độc! May là chúng ta đã thiêu chết ả!”

“Đó là con trai ả, cái nghiệt chủng này vẫn chưa chết!”

Các thôn dân sợ hãi và căm hận nhìn đứa trẻ bảy tuổi kia, hai con ngươi đen bóng của nó phản chiếu ra từng cái khuôn mặt ác độc.

Bọn họ hận không thể gϊếŧ nó, nhưng lời vu nữ nguyền rủa còn văng vẳng bên tai, bọn họ không có một ai dám lên trước, vì vậy đưa ánh mắt dồn dập tìm đến trưởng thôn.

Trưởng thôn thầm mắng một tiếng, suy nghĩ ra biện pháp độc ác: “Chúng ta không động thủ, nhốt nó vào trong sơn động đi! Lấy dây xích khóa lại, cho nó tự sinh tự diệt!”

Đối diện với một đám người lớn thân thể cường tráng, đứa trẻ bị trói lại, cũng không có năng lực phản kháng, nó còn quá nhỏ, huyết thống vẫn chưa thức tỉnh, cũng không hiểu cách sử dụng năng lực của mình, vì vậy đành phải nhẫn nại.

Nó mờ mịt quay đầu lại liếc mắt một cái, bất lực duỗi ra một cái tay, nhưng hết thảy đều là phí công, trong lòng bàn tay trống rỗng, chẳng bắt được cái gì, chỗ kia từng là nhà của nó, thời gian nháy mắt, đã biến thành phế tích cháy đen, mẹ còn ở bên trong, chưa hề đi ra —— nhưng nó biết, mẹ vĩnh viễn cũng không thể đi ra nữa.

Đoạn Hồi Xuyên đứng trong phế tích, thời điểm đứa bé quay đầu lại, tầm mắt của bọn họ như cách nhau hai thời không đan xen qua, ánh mắt kia trong bình tĩnh lộ ra bất lực cùng ẩn nhẫn, hắn rốt cục ý thức được đứa bé này là ai, cả người từng cơn ớn lạnh.

Lửa giận vô biên cháy ngút trời, thiêu cháy phổi hắn, Đoạn Hồi Xuyên muốn kéo tay của cậu bé, nhưng thân thể hắn trong suốt xuyên thẳng qua.

Cách hai thời không, Đoạn Hồi Xuyên lớn tuổi nhìn bé trai bảy tuổi, đôi môi khó khăn chấn động một chút, nhẹ giọng gọi tên y: “Ngôn Diệc Quân…”

Đứa bé tựa hồ nhận ra được cái gì, duỗi tay ra giả vờ nắm khép lại, song cuối cùng chỉ nắm đến một mảnh hư vô, bắt vào cơn gió nhẹ, lỡ tay mà qua, sau đó trầm mặc chia tay.

Đoạn Hồi Xuyên nhấc chân đuổi theo, hình ảnh trước mắt lại xoay một cái, hắn nhìn thấy sắc thái loang lổ dần rút đi, sau đó tất cả bất động, xuất hiện trước mặt là một cái sơn động tối thui, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nước nhỏ giọt.

Hắn hơi dừng bước lại, đi vào trong động.