Tin tức trong triều rất nhanh truyền vào Trung Nghĩa Hầu phủ.
Vào lúc Cao Tử Minh mất tích Tiết Trùng đã tính tới khả năng xấu nhất, cũng đã chuẩn bị tốt đường lui, thậm chí bảo người nhà lén thu dọn đồ đạc trang sức để chạy trốn.
Chỉ là không ngờ Hạ Uyên xuống tay nhanh như vậy, khi trong nhà đang loạn thành một đoàn thì thánh chỉ đã được đưa đến.
Tiết Trùng run rẩy nhận lấy thánh chỉ, đáy lòng cực kì tuyệt vọng và uất hận.
Thê thϊếp trong nhà khóc thê thảm, lão chỉ ngây ngẩn đứng trong sân nhìn quan sai dỡ tấm biển "Trung Nghĩa Hầu phủ" xuống, nhìn bọn họ tịch thu tài sản trong nhà, dán giấy niêm phong.
Chuyện tới nước này giãy dụa chỉ tốn công vô ích, Tiết Trùng như già hơn mười tuổi, nhìn cảnh sắc tiêu điều xung quanh, thở dài nói: "Đã vào đông rồi."
Nói xong liền dứt khoát giơ hai tay lên để sai nha đeo gong xiềng vào, cũng không nhìn người nhà phía sau khóc lóc, từng bước đi ra khỏi cửa lớn Hầu phủ đã từng vinh quang một thời, bước chân nặng nề bước lên xe chở tù nhân.
Xe cũi đi chậm rãi trên đường lớn, Tiết Trùng ngồi bên trong tóc tai tán loạn nhìn xa xăm.
Dân chúng nghe thấy động tĩnh đều ra ngoài xem, đứng kín hai bên đường, lạnh lùng trừng mắt nhìn lão.
Không biết là ai mở đầu ném rau dại lên người lão, sau đó dân chúng liền kích động làm theo, liên tục ném trứng thối, đồ ăn ôi thiu về phía Tiết Trùng.
Tiết Trùng nhếch nhác không tả được, không chịu nổi nữa nhắm hai mắt lại, hai tay xiết chặt nắm đấm.
Âm thanh chửi bới bên tai dày vò lão cả đường, đợi khi người hai bên đường ít lại mới chậm chạp mở mắt, nhìn chằm chằm mũi chân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hầu phủ bị niêm phong, cả nhà Tiết Trùng bị nhốt vào đại lao, nhưng Hạ Uyên cũng không vì thế mà lơ là.
Tiết Vân Chu ghé vào giường đọc sách, vừa giương mắt liền thấy long mày Hạ Uyên nhíu lại, không kìm được chăm chú nhìn, một lúc sau mới thở phào.
Hạ Uyên hồi phục tinh thần, đi tới ngồi xuống bên giường, thấp giọng hỏi: "Em sao vậy? Than thở gì đó?"
Tiết Vân Chu để sách qua một bên, nghiêng đầu nhìn hắn: "Huynh lo lắng nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng thả lỏng được rồi, tạm thời không cần suy nghĩ nhiều."
Hạ Uyên lắc đầu: "Thật ra ta muốn mạng của lão hơn.
Lão không chết ta vẫn lo lắng."
"Vậy sao huynh không trực tiếp phán lão tử hình, lập tức hành quyết?"
"Ta từng nghĩ rồi, nhưng cũng không thể làm hoàng đế nôn nóng." Hạ Uyên dùng một chút: "Còn có Quý tướng quân ta vẫn chưa lo liệu, muốn giải quyết một thể sợ là không dễ, chỉ có thể đi một bước tính một bước."
Tiết Vân Chu xoắn xuýt chốc lát: "Vậy có thể...!động thủ lúc trên đường sung quân.
Còn Quý tướng quân kia, suy cho cùng thì cây đổ khỉ tan..."
Hạ Uyên gật đầu: "Ừm."
"Vậy huynh sắp xếp người theo sát lão, chưa chắc là lão không có cấp dưới thề chết trung thành, nhỡ đâu lén cướp ngục..."
"Đã sắp xếp xong cả rồi."
Tiết Vân Chu nhẹ nhõm, nghiêng người tựa vào đùi Hạ Uyên, cười nói: "Nếu đã lo xong cả rồi vậy chờ xem thôi, không cần bận tâm nữa, cẩn thân mau già đó." Nói xong tay nhéo cằm Hạ Uyên.
Hạ Uyên giữ lại bàn tay đang lộn xộn của y, buông mắt nhìn: "Ta già lắm sao?"
Tiết Vân Chu sửng sốt một chút, vui vẻ cười: "Tất nhiên rồi, huynh hơn ta tròn mười tuổi, có thể không già chắc?"
Hạ Uyên đen mặt: "Em chê ta già?"
"Không chê, không chê." Tiết Vân Chu vội lắc đầu: "Huynh già ta cũng thích."
Hạ Uyên đối với giọng điệu dỗ trẻ này cực kì bất mãn, kéo y xuống khỏi đùi mình, đứng dậy gọi Dư Khánh mang nước ấm vào cho hắn tắm rửa.
Tiết Vân Chu cảm thấy mình hẳn là chạm đến chỗ đau của hắn, ngượng ngùng từ trên giường đứng lên chạy theo hắn: "Ta sai rồi, ta sai rồi, huynh không già chút nào hết, thật á, so với ta còn trẻ hơn."
Hạ Uyên nghe giọng điệu lừa bịp này mặt càng đen hơn.
Tiết Vân Chu thấy hắn không để ý mình, chỉ cúi đầu cởi đai lưng, vội vã lấy lòng chạy đến trước mặt hắn, vẻ mặt nhiệt tình: "Ta tới ta tới nè, để ta giúp huynh cởϊ qυầи áo." Nói xong vươn tay kéo vạt áo Hạ Uyên.
Hạ Uyên hô hấp căng thẳng, động tác trên tay cũng dừng lại, mặc kệ y vừa cởϊ áσ mình vừa sờ soạng lung tung, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Tiết Vân Chu.
Tiết Vân Chu cởi tới cởi lui, trên mặt cũng bắt đầu nóng bừng, bàn tay xoa xoa mặt sau đó chuyển tới sau lưng Hạ Uyên, hai tay vẫn liên tục cởi đồ, đến khi chỉ còn tiết khố trên lưng hắn mới dừng lại, nhìn chằm chằm tấm lưng rắn chắc trước mặt ngẩn người nửa ngày, máu trong người như ngừng lưu thông, cảm giác máu mũi cũng chảy ra luôn.
Y cũng chưa nhìn qua chỗ kia của Nhị ca đâu, không biết huynh ấy cởi hết đồ rồi trông sẽ thế nào.
Trước kia có vài lần nhìn thấy Nhị ca tắm rửa, còn chưa kịp nhìn lén đã bị anh ấy quát ra ngoài, nghĩ lại đúng là chua xót.
Hiện giờ rốt cuộc cũng được nhìn, tiếc là đây lại là thân xác người khác.
Thật ra thân xác người khác cũng không quan trọng lắm, nhưng nghĩ tới Nhị ca mất trí nhớ mới thích mình, nói không tiếc nuối chính là gạt người.
Hạ Uyên thấy phía sau không có động tĩnh, xoay người nhìn y: "Làm sao vậy?"
Tiết Vân Chu ngơ ngẩn nhìn hắn, sụt sịt: "Nước ấm lắm, để ta chà lưng cho huynh."
Hạ Uyên thấy hốc mắt y hơi ướt, thậm chí còn ẩn hiện tia máu, trong lòng nhất thời căng thẳng, tay giữ lấy mặt Tiết Vân Chu cẩn thận nhìn: "Rốt cuộc em làm sao vậy?"
"Huh? Cái gì làm sao?" Tiết Vân Chu mờ mịt.
"Em..." Hạ Uyên nâng tay xoa nhẹ khóe mắt y: "Em có chuyện gì nhất định phải nói với ta."
"Ta không sao mà." Tiết Vân Chu kinh ngạc lắc đầu: "Huynh không tắm sao? Không tắm nước sẽ lạnh đó."
Hạ Uyên chăm chú nhìn y, lúc lâu sau mới cúi đầu "Ừ" một tiếng, cởi tiết khố bước vào trong thùng gỗ.
Tròng mắt Tiết Vân Chu thiếu chút muốn dán chặt vào bộ vị kia, ánh mắt dõi theo từng động tác của Hạ uyên, đến khi kịp phản ứng lại thì mặt đỏ tai hồng, vội vã vòng ra phía sau lưng Hạ Uyên ngồi xuống ghế, trộm xoa mũi, phát hiện không chảy máu mũi mới lặng lẽ thở ra.
May quá, nếu không thật sự mất mặt rồi.
Tiết Vân Chu điều chỉnh hô hấp, cố gắng để giọng mình không phát run: "Ta lau cho huynh." Nói xong không để Hạ Uyên phản ứng đã cầm lấy khăn tắm phủ lên lưng hắn, ngay sau đó cổ tay liền bị nắm lấy.
Giọng Hạ Uyên ám ách, cũng không quay đầu lại: "Để em chà lưng không phải đau chết ta sao?"
Tiết Vân Chu chớp mắt mấy cái, nhiệt độ trên mặt càng tăng, một tay mặc kệ hắn nắm, tay kia duỗi vào trong nước muốn lấy gáo, cánh tay lơ đãng chạm vào da thịt nơi thắt lưng Hạ Uyên, hai người đồng thời cứng ngắc thân thể.
Tiết Vân Chu nhìn chằm chằm mặt nước: thôi xong, muốn nhào qua phi lễ ảnh một trận quá, làm sao bây giờ?
"Ào ——"
Hạ Uyên từ trong thùng tắm đứng lên, xoay người vươn cánh tay vẫn còn đầy bọt nước nắm lấy eo Tiết Vân Chu, dùng chút lực ôm y vào trong thùng gỗ, ấn y ngồi xuống.
"Rào ——"
Nước tràn ra sàn nhà, nhưng lúc này không ai rảnh để ý nữa.
Làn nước ấm áp thấm qua lớp quần áo mỏng manh làm cả người y ướt sũng.
Tiết Vân Chu cảm giác như máu toàn thân đều dồn lêи đỉиɦ đầu, y ngốc lăng nhìn Hạ Uyên, há miệng nửa ngày không thốt ra được lời nào, đáy lòng kích động tràn đầy dấu chấm than.
Hạ Uyên kiềm chế hô hấp nặng nề, đưa tay muốn cởi dây lưng cho y: "Cùng nhau tắm đi."
Đầu óc Tiết Vân Chu lúc này đã rối nhưu tơ vò, tùy tiện gật đầu: "Ừ ừ, cùng nhau tắm."
Hạ Uyên rất nhanh đã lột sạch quần áo của y, bàn tay vẫn để ở bên hông Tiết Vân Chu không chịu rời đi, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn y.
Lúc này l*иg ngực Tiết Vân Chu đã phập phồng kịch liệt, ánh mắt nhìn theo bờ ngực lộ ra ngoài của Hạ Uyên tiến dần vào trong nước, cuối cùng dừng lại ở cơ bụng rắn chắc, không dám nhìn xuống thêm chút nữa, sợ chính mình làm ra chuyện dọa người.
Bàn tay Hạ Uyên vẫn dừng tại thắt lưng y hơi giật giật, hơi nghiêng người dựa vào Tiết Vân Chu, giọng nói khàn khàn: "Châu Châu..."
Một câu này tựa như tiếng sấm bổ vào đầu Tiết Vân Chu làm cả người y chao đảo, bàn tay theo bản năng sờ soạng cơ bụng của Hạ Uyên, sờ xong mới hận không thể chặt quách tay đi cho rồi, vội thu tay lại sờ bụng mình, ha ha cười gượng: "Dáng người của huynh tốt thật đó, ta cũng phải luyện tập nhiều mới được, không chừng một ngày nào đó cũng luyện ra được cơ bụng rắn chắc như huynh."
Hạ Uyên nhìn bụng y không chớp mắt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, tay Tiết Vân Chu không biết đặt đâu mới tốt, có chút ngượng ngùng sờ bụng mình, cuối cùng lấy tay trong nước ra, không được tự nhiên gãi mặt, tránh bản thân xem thêm vài lần sẽ không kiềm chế được mà nhào qua.
Hạ Uyên đột nhiên bắt lấy tay y, nghiêng người tới hôn lên môi y.
Da thịt hai người dán sát vào nhau, Tiết Vân Chu dựa lưng vào thành gỗ, giơ tay ôm lấy cổ Hạ Uyên, trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, toàn thân y nhịn không được run nhè nhẹ.
"Châu Châu..." Hạ Uyên hôn có chút vội vàng, từ hôn môi chuyển qua hôn vành tai y, miệng thấp giọng rì rầm: "Châu Châu...!Châu Châu..."
Tiết Vân Chu hô hấp ngày càng dồn dập, bị động ngẩng cổ, tim đập nhanh hơn.
Hạ Uyên lưu luyến hôn một đường đi xuống, cảm giác ướŧ áŧ làm cho y hít thở không thông.
Tiếng nước ào ào trong thùng tắm vang vọng khắp không gian, thi thoảng lại tràn ra sàn nhà.
Xung quanh hơi nước bốc lên bao phủ thân ảnh hai người kề sát nhau.
Tiết Vân Chu từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy chân thật như vậy, ôm chặt Hạ uyên thở dốc.
Giây phút cuối cùng, hốc mắt Tiết Vân Chu nóng lên, không kìm được gọi thành tiếng: "Anh hai ——!"
Hạ Uyên không khống chế được hơi thở gấp gáp, giữ đầu hôn y tới choáng váng, đột nhiên ôm lấy Tiết Vân Chu bước ra khỏi thùng gỗ, ôm thẳng lên giường.
Tiết Vân Chu thất thần một lát, mềm mại dựa vào người Hạ Uyên, vừa đến giường liền tỉnh táo trở lại, xoay người đè lên trên người Hạ Uyên, vùi đầu hôn lung tung.
"Châu Châu!" Hạ thân Hạ Uyên đã bắt đầu cứng lên, cả người căng chặt, ánh mắt vừa lúc nhìn tới cảnh Tiết Vân Chu ghé sát vào người mình, hầu kết chuyển động nhanh hơn, nâng tay vén mái tóc dài như suối của y ra sâu đầu, thuận thế giữ đầu y rướn người hôn lên.
Tiết Vân Chu ánh mắt mê ly: "Anh hai..."
Hạ Uyên vẫn giữ đầu y, khàn giọng nói: "Gọi lại lần nữa."
"Anh hai..." Tiết Vân Chu sắc mặt ửng hồng, cúi xuống hôn lên môi hắn.
Hạ Uyên lập tức xoay người đảo vị trí, kéo chăn lên che thân thể hai người.
Lúc này đã hơn nửa đêm, trong phòng truyền ra từng đợt thở dốc, trong không gian yên tĩnh lai cực kì rõ ràng.
Dư Khánh đang đứng ngoài cửa canh giữ cũng mặt đỏ tim đập lùi lại bảy tám bước, khóc không ra nước mắt ngồi xổm xuóng góc tường bịt tai.
Qua hồi lâu, trong phòng khôi phục yên tĩnh, Tiết Vân Chu ghé vào người Hạ Uyên, ngón tay lúc có lúc không vẽ vòng vòng trên ngực hắn.
Tuy rằng cả người mệt rã rời nhưng trái tim lại kích động hận không thể ôm người lăn qua lăn lại trên giường.
"Anh hai...!Em..." Tiết Vân Chu đang nói đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn Hạ Uyên.
Hạ Uyên dịu dàng nhìn y, ngón tay nhéo nhéo lỗ tai y: "Sao vậy?"
Tiết Vân Chu chớp mắt mấy cái: "Ta gọi huynh là Nhị ca, huynh không cảm thấy kì lạ à?"
Hạ Uyên khó hiểu: "Sao ta phải cảm thấy kì lạ?"
"..." Tiết Vân Chu trầm mặc chốc lát, ngập ngừng hỏi: "Không phải huynh mất trí nhớ à?"
"..." Hạ Uyên kì quái nhìn y: "Vì sao ta lại mất trí nhớ?"
Tiết Vân Chu: "...".