Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 11

Beta: Minh Nguyệt

Chương 11

..........

Giọng nói của Thẩm Tiêu không lớn, nhưng lại âm vang mạnh mẽ, chứa một sự kiên định khiến người khác không cách nào nghi ngờ dù chỉ là chút xíu.

Khi câu nói đó truyền vào trong tai, hô hấp của Giang Tử Khê liền cứng lại, lúc cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm tựa như giếng cổ nhưng lại đầy sự nghiêm túc của Thẩm Tiêu, gần như là hoảng loạn đứng bật dậy từ trên ghế, vội vàng nhỏ giọng đáp lại một câu rồi chạy vào phòng ngủ giống như đang trốn.

Giang Tử Khê chưa từng thấy một Thẩm Tiêu như vậy, nhất là sau khi anh nói ra câu đó chắc chắn giống như là một lời hứa hẹn, Giang Tử Khê chỉ cảm thấy đầu óc vốn tỉnh táo lập tức bị quấy nhiễu cực kỳ rối loạn, cô không dám ở lại đó nữa, cô càng không dám đối mặt với Thẩm Tiêu, bởi vì cô sợ.

Cô sợ hãi nếu mình tiếp tục ở lại đó thì sẽ tin lời Thẩm Tiêu nói mất.

Giang Tử Khê vội vàng bước nhanh trốn vào phòng, gần như là vừa đóng cửa phòng lại, toàn thân cô giống như bị trút hết sức lực, dựa vào cửa ngơ ngẩn xuất thần, suy nghĩ rối như cuộn chỉ, cho dù cô đã rất cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, bên tai lại sẽ vang lên câu Thẩm Tiêu nói mới nãy, với cả......Đôi mắt trầm tĩnh nhưng lại kiên định của anh.

Sau một hồi lâu, Giang Tử Khê mới đưa tay lên vỗ trán, xúc cảm lạnh lẽo trong lòng bàn tay dán lên độ ấm trên trán, khiến cô thanh tỉnh lại vài phần, cô xoa giữa mày, rồi xoay người đến chỗ tủ cầm lấy sơ yếu lý lịch đã chuẩn bị xong từ hôm qua với cả sổ hộ khẩu và tất cả giấy tờ cá nhân hay giấy xác nhận của con trai cần dùng cho việc tiến hành nhập học, sau khi kiểm tra lại, xác định mình không có để quên bất cứ thứ gì, lúc này mới mở cửa ra lại.

Mà khiến Giang Tử Khê không ngờ đó là, vừa mới mở cửa ra, đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước cửa, chủ nhân của bóng dáng đó không phải ai khác mà chính là Thẩm Tiêu.

Lúc Giang Tử Khê mở cửa, dường như Thẩm Tiêu cũng đang định gõ cửa, bàn tay còn duy trì động tác gõ cửa.

Ánh mắt của hai người đυ.ng phải nhau trong không trung, không ai lên tiếng phá hủy sự yên tĩnh này, trong lúc nhất thời bầu không khí có phần tế nhị.

Mãi cho đến khi phòng khách truyền đến một giọng nói trẻ con non nớt, không biết từ khi nào mà bạn nhỏ Tɧẩʍ ɖυệ đã nhảy xuống khỏi sô pha, đi tới bên cạnh hai người, không quá chắc chắn nhỏ giọng gọi: "Mẹ ơi?"

Giọng nói này giống như đã ấn xuống chốt mở, khiến Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê cuối cùng cũng có phản ứng.

Giang Tử Khê đánh giá cách ăn mặc của Thẩm Tiêu, cô dẫn đầu đánh vỡ sự xấu hổ này: "......Anh, thế này là đang định ra ngoài sao?"

Thẩm Tiêu bị hỏi vậy liền lấy lại tinh thần, anh cũng cúi đầu nhìn cách ăn mặc hôm nay của mình, một cái áo phông ngắn tay màu xanh biển phối với một cái quần jean rách màu đen, đây là bộ sạch sẽ nhất mà anh có thể tìm được giữa một đống quần áo lộn xộn của Thẩm Tiêu.

Chẳng qua Thẩm Tiêu cũng không quan tâm lắm cách kết hợp quần áo gì đó, anh chỉ có hai yêu cầu với quần áo, đơn giản và sạch sẽ là được rồi, cũng không biết suy xét nên kết hợp với cái gì, thế nên sẽ thường xuyên ăn mặc vô cùng xấu mắt, diễn dịch năm chữ thẩm mỹ thẳng nam (1) một cách sống động.

(1) Thẩm mỹ thẳng nam: Ý nghĩa như tên. Trên thực tế, thẳng nam cũng không đại biểu cho thẩm mỹ kém. Thẳng nam là giới tính, không ảnh hướng tới sự thưởng thức riêng của mỗi người. Có vài người đàn ông thích một đồ vật nào đó không được hoan nghênh, luôn có thể chọn trúng cây son không được yêu thích nhất trong hàng loại son môi, sau đó vẫn tuyên dương với người khác:"Đây là màu đàn ông thích nhất, phụ nữ nên bôi màu này để lấy lòng đàn ông." Dạng đàn ông tự mình cho rằng thứ đó đẹp, tự nhận mình có ánh mắt tốt không gì sánh được gọi là "Thẩm mỹ thẳng nam."

Nhưng may là lúc trước ở quân đội, phần lớn những bộ đồ anh mặc đều là đồng phục chiến đấu do quân đội phát, bỏ đi ngày thường làm nhiệm vụ, thì lúc rảnh rỗi Thẩm Tiêu lại tương đối ru rú trong nhà, thế nên cũng chưa từng gây ra trò cười gì.

Về phần sau khi xuyên vào bộ phim này, Thẩm Tiêu lại càng không có lựa chọn tốt nào, dù sao tên chủ cũ đó chẳng những bình thường hay bám váy vợ, mà ngày thường cũng rất lôi thôi, tất cả những bộ sạch sẽ cộng lại cũng không vượt quá năm bộ, hiển nhiên sẽ không có bất kì sự lựa chọn lựa nào, bộ nào sạch sẽ thì mặc bộ đó.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tiêu bèn gật đầu, thừa nhận không chút e dè: "Ừm, tôi cũng ra ngoài tìm việc."

Giang Tử Khê nghe anh nói vậy liền ngẩn người, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng đã đè lại cảm xúc của mình rất nhanh, sau một lát yên lặng, cô bỗng nhiên mở miệng nói: "Đi phỏng vấn thì mặc bộ này có vẻ không hợp lắm đâu, anh đứng đây chờ tôi một lát, tôi phối bộ khác giúp anh."

Thẩm Tiêu vô thức muốn từ chối, nhưng lời từ chối còn chưa nói ra miệng thì Giang Tử Khê cũng đã hành động trước một bước, mà Thẩm Tiêu cũng ngại đuổi theo vào phòng, tới đường cùng rồi chỉ đành phải đứng chờ ở cửa, thừa dịp lúc đứng chờ, Thẩm Tiêu còn vươn tay kéo áo thun trên người mình, nhíu mày nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật sự xấu vậy sao?"

Anh vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nhỏ trả lời anh: "Ba không hề xấu."

Thẩm Tiêu vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay Tɧẩʍ ɖυệ với vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi trên sô pha nhìn anh, cậu còn mở miệng bổ sung thêm một câu: "Ba rất đẹp trai."

Tɧẩʍ ɖυệ nói chen vào khiến Thẩm Tiêu thấy hơi buồn cười, anh vừa định đi qua trò chuyện với con trai hai câu thì đúng lúc vào lúc này Giang Tử Khê lại đi ra, trên tay còn vắt một bộ đồ.

"Anh thử xem sao?" Giang Tử Khê nâng tay lên, hỏi anh.

Quần áo cũng đã lấy tới trước mặt, nếu còn từ chối thì có hơi không biết tốt xấu. Thẩm Tiêu nói cảm ơn rồi nhận quần áo đi về phía toilet, không bao lâu đã thay xong.

Bộ đồ Giang Tử Khê lấy cho anh thật ra cũng rất đơn giản, một bộ áo sơ mi màu xanh đen đơn giản không có bất kì họa tiết gì, phối với một cái quần màu đen, rõ ràng bộ đồ này nhìn như rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng phối với nhau mặc vào thì sẽ rất đẹp, sau khi Thẩm Tiêu thay quần áo xong, khí chất cả người liền có sự thay đổi.

Chờ Thẩm Tiêu thay đồ xong mở cửa toilet phía sau, Giang Tử Khê và Tɧẩʍ ɖυệ vốn đang nói gì đó với nhau không ai hẹn ai mà đồng thời nhìn về anh.

Thẩm Tiêu bị hai người nhìn nên thấy có chút không được tự nhiên, thấp giọng mở miệng hỏi: "Xấu sao?"

Anh vừa mới dứt lời liền nhận được câu trả lời, hai mẹ con một lớn một ngỏ đang ngồi trên sô pha đồng thời mở miệng.

"Đẹp!"

"Tạm được."

Thẩm Tiêu thoáng nghẹn họng vì hai người, nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, anh bảo: "Không còn sớm nữa, đi thôi."

Giang Tử Khê gật đầu, sau khi cầm tài liệu đã chuẩn bị xong xuôi liền đứng dậy kéo Tɧẩʍ ɖυệ cùng ra ngoài với Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu vốn định đi bộ, thật ra hai ngày nay trong lòng anh đã có ý tưởng với phương diện công việc và kiếm tiền, hôm nay sở dĩ lại ra ngoài, mục đích chủ yếu cũng không phải là tìm việc mà là làm quen với hoàn cảnh của thành phố này, với lại cũng hỏi thăm một vài tin tức hữu dụng anh cần, chuẩn bị sơ bộ cho việc thực thi kế hoạch trong tương lai.

Chẳng qua thái độ hôm nay của Giang Tử Khê đối với anh có phần dịu lại, cô chủ động nói muốn đưa anh đi một đoạn, tuy không biết cô nói vậy là do xuất phát từ lòng tốt hay là lo anh sẽ giống như chủ cũ mượn cớ đi tìm việc rồi chạy lung tung lêu lổng khắp nơi, nhưng sau khi Giang Tử Khê nói muốn đưa anh đi, anh cũng không từ chối.

Nếu Thẩm Tiêu đã đồng ý với Giang Tử Khê rồi thì nhất định sẽ không đổi ý, cũng không có gì định gạt cô.

Tuy Giang Tử Khê chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh, nhưng nếu anh đã nhận lấy thân thể của chủ cũ rồi thì sẽ gánh vác trách nhiệm thuộc về chủ cũ. Chẳng những Thẩm Tiêu sẽ dành cho Giang Tử Khê sự tôn trọng xứng đáng với cô, hơn nữa trước khi cuộc hôn nhân này kết thúc thì từ đầu đến cuối sẽ trung thành với hôn nhân, trung thành với Giang Tử Khê.

Đây là nguyên tắc của anh.

.........

Vậy coi như là sau khoảng thời gian lặn ngụp mất tăm thì tớ đã nhoi lên lại bù 5 chương nha. Cảm ơn các cậu đã ủng hộ nhiều ❤

.........

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé xD