Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Hai người khoảng cách quá gần, Sở Từ có thể rõ ràng mà cảm giác được tiếng tim đập kịch liệt như sắp nhảy ra ngực của Dao Quang.
Hắn cũng không thoạt nhìn bình tĩnh như vậy, ngay cả trong cặp mắt kia, lửa giận cũng là hận không thể đem cậu ăn tươi nuốt sống.
Hắn đang tức giận, giận tới cực điểm.
Hắn cư nhiên có thể nhớ tới, theo lý thuyết, bị cậu lấy đi ký ức chính là hoàn toàn biến mất, không nên có khả năng khôi phục.
Tiểu Thần Quân này......
Sở Từ như không có việc gì mà quay đầu đi, thanh âm lại mị lại kiều, giống như nữ tử: "Nhìn không ra, thần tiên cũng có sở thích cướp đoạt thê tử người khác?"
Bỏ đi biểu hiện ôn nhu giả dối, Dao Quang mới phát hiện người trước mắt này thật là đáng giận đến làm người ngứa răng, vứt bỏ hắn, lấy đi ký ức của hắn, hiện tại còn muốn làm bộ xưa nay không hề quen biết. Người này quá hiểu làm thế nào để kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, một câu có thể gợi lên lệ khí áp dưới đáy lòng của hắn.
Hắn trước nay chưa thấy qua người đáng giận như vậy.
"Thê tử?" Lòng bàn tay của Dao Quang ở trên da thịt tinh tế của cậu vuốt ve hai cái, một phen thít chặt cổ cậu "Ngươi rốt cuộc nên là thê tử của ai? Ca ca tốt, ngươi có phải đã quên chuyện từng có giữa chúng ta hay không? Ngươi nếu đã quên, ta hiện tại có thể giúp ngươi nhớ lại."
Sở Từ như không phát hiện cảm giác hít thở không thông, cười khanh khách mà trả lời: "Ngươi đều nói là " từng có ", vậy đó là việc đã qua, chuyện quá khứ, hiện tại coi như không còn là thật, thần quân cần gì phải sa vào quá khứ?"
"Ngươi!" Dao Quang từ trước liền nói không lại cậu, hiện tại lửa giận xông lên não, càng mất đi lý trí, một câu đều nói không nên lời.
Hắn thật sâu hô hấp vài cái, hơi bình phục một chút cảm xúc, đè nặng thanh âm, từng câu từng chữ nói: "Ta chưa đồng ý. Ngươi hãy nghe cho kỹ, vô luận là ngươi rời khỏi ta, hay là ngươi lấy đi đồ vật của ta, ta cũng chưa đồng ý qua. Thời điểm ngươi lợi dụng ta đối với ta tốt như vậy, hiện tại dùng xong liền muốn ném sang một bên? Ngươi nằm mơ."
"Thần kinh," Sở Từ chuyển mắt qua, thanh âm vẫn là kiều mị như vậy "Trí nhớ của ngươi tất cả đều là ta, đó chính là đồ của ta, ta cầm đi thì có gì không đúng?"
Dao Quang: "......"
Hắn cơ hồ phải bị tức cười, gật gật đầu: "Được, ngươi nói đều đúng, ta không tranh cùng ngươi. Nếu ngươi nói như vậy, ta đây cũng là của ngươi, ngươi liền cố mà chịu, lại đến lấy ta đi."
Sở Từ: "......"
"Phiền phức" cậu đẩy người trên người ra: "Cút."
Dao Quang thuận thế chế trụ cổ tay của cậu, nhăn lại mi, nhưng không phải bởi vì những lời này của cậu, mà là bởi vì thanh âm cậu, còn có thân thể của cậu thoạt nhìn cùng nữ tử không khác nhau.
Hắn ngón tay đáp trên kinh mạch của Sở Từ, bừng tỉnh nói: "Thì ra là thế."
Trên tay hắn không hề kiêng dè lực, trực tiếp bóp gãy cánh tay Sở Từ, quả nhiên, vang lên thanh âm đứt gãy không phải xương người, mà là tiếng giòn đồ sứ dập nát.
Tượng gốm yếu ớt sao chịu được thần minh tàn phá, một tầng gốm sứ hơi mỏng toàn thân vỡ vụn, từ trên long ỷ xôn xao rơi xuống, chỉ nhìn một mảnh nhỏ đơn thuần, không khó phát hiện, đây là một con sứ nữ ngẫu nhiên.
Bụi trắng lưu loát rơi xuống dừng ở trên ngọn tóc của Sở Từ, giống tuyết.
Sở Từ phất đi một thân mảnh vụn, ngồi dậy, khinh phiêu phiêu ôm lấy Dao Quang, sâu kín mà ở bên tai hắn nói: "Tục ngữ nói đúng, *nhất nhật phu thê bách nhật ân, ta cùng thần quân làm phu thê một năm, thần quân liền đối xử với ta như vậy, thật vô tình mà."
*Nhất nhật phu thê bách nhật ân: Một ngày phu thê trăm ngày nghĩa.
Phương thức trả đũa của người này quả thực lên tới đỉnh cao, Dao Quang biết rõ là bẫy rập, vẫn là nhịn không được mở miệng, cả giận nói: "Ngươi đối xử với ta như vậy, ta còn chưa cùng ngươi tính sổ, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta vô tình?"
"Không biết xấu hổ," Sở Từ nói: "Ta lại không nói lý."
"......"
Sau một lúc lâu, Dao Quang nhẹ giọng nói: "Ta đã sai."
"?"
"Ta không nên cùng ngươi nói chuyện," Thái Dương Thần Hỏa bỗng chốc hóa thành một cái xiềng xích tinh tế, trói ở bên hông Sở Từ, hắn lôi kéo, Sở Từ liền thân bất do kỷ mà ngã vào trong lòng ngực hắn. Dao Quang ôm lấy cậu, tâm bình khí hòa mà nói: "Ta hẳn nên trực tiếp đem ngươi mang về, nhốt lại, làm ngươi chỗ nào cũng đi không được."
Hoàng đế còn đang từng tiếng kêu hoàng hậu, người phía dưới vô luận như thế nào cũng không vượt qua được một tầng sương đen kia, mỗi người lòng nóng như lửa đốt.
Sở Từ thanh âm rốt cuộc lạnh: "Ngươi muốn chết sao, Dao Quang?"
"Ta không muốn." Dao Quang liếc mắt nhìn một đám quần thần ý đồ điên cuồng hướng về phía sương đen, cong khóe môi lên, thần hỏa một điểm, hai người biến mất tại chỗ: "Nhưng ngươi luôn muốn ném ta xuống, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp, để không bị ngươi vứt bỏ."
Sương đen tiêu tán, hoàng đế cùng mọi người lúc này mới có thể thấy cảnh tượng sau sương đen, long ỷ cao cao tại thượng chỉ còn lại có bột sứ đầy đất, nơi nào còn có hoàng hậu mỹ mạo ôn nhu của hắn ta?
Hoàng đế chân mềm nhũn, cả người ngây ngẩn.
Khi lại rơi xuống đất, địa điểm đã từ hoàng cung xa hoa lãng phí biến thành núi rừng không có dân cư, Dao Quang vừa hiện thân, chim tước muôn thú phạm vi vài trăm dặm đồng thời chạy loạn bốn phía, Sở Từ thấy, khinh mạn mà nói: "Đồ lỗ mãng."
Dao Quang chấp nhận giáo huấn, không nói một lời, chỉ là chế trụ cái gáy của cậu, hôn lên.
Mới đầu còn có thể duy trì lý trí, chậm rãi, hắn khi hôn môi nhớ tới ký ức mà người này cướp của hắn, môi lưỡi cũng là mềm mại như vậy, thống khổ sống lại, hắn cũng khó bảo toàn bình tĩnh, hôn môi mang theo hận ý, phẫn nộ, liền có vẻ mất khống chế.
Sở Từ hô hấp không được, miệng lại bị hắn cắn chảy máu, xiềng xích trên eo còn ở, thậm chí theo động tác của bọn họ phát ra tiếng vang, cậu cũng tức giận lên, ma khí theo xiềng xích đốt qua, Dao Quang không né không tránh, mặc ma khí đâm vào bụng, lại hung hăng mà cắn Sở Từ một ngụm.
Cắn xong, hắn buông ra Sở Từ, cười hỏi: "Máu của ta, nóng không?"
Sở Từ khó được có chút trì độn, cậu chần chờ mà sờ sờ vết thương ngoài miệng, sau một lúc lâu, hỏi: "Ngươi vì sao không né?"
Lấy thần lực của Dao Quang, hắn muốn né tránh, là chuyện không thể đơn giản hơn
"Ta vì sao phải trốn," Dao Quang nắm lấy tay cậu, lại một lần cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau: "Ca ca, trên trời dưới đất, ngươi cũng tìm không thấy người thứ hai có thể thừa nhận tất cả của ngươi."
"Ngươi cùng ta sinh ra nên ở bên nhau."
Nơi Dao Quang bị thương thấm máu ra ngoài, chẳng qua trong chớp mắt, vết máu liền không còn, miệng vết thương hợp lại, thoạt nhìn hoàn hảo như lúc ban đầu.
"Miễn đi," Sở Từ nói: "Ngươi rõ ràng là vì gϊếŧ ta mới sinh ra."
Ba ngàn năm trước nhân gian bị cậu chơi đến sinh linh đồ thán, oán khí ngưng kết đến nỗi xưa nay chưa từng có, nhân loại tràn ngập nguy cơ, khi đó Dao Quang sinh ra, hiển nhiên chỉ có một mục đích sử dụng, đó là dùng để diệt ma.
"Đây không phải càng tốt sao, ta là vì ngươi mới xuất hiện." Dao Quang chống lại cái trán của cậu, "Cho nên ngươi chú định là của ta."
Sở Từ: "......"
Tiểu Thần Quân sống học sống dùng, đem những chiêu mà cậu dùng qua đều dùng đi đối phó cậu.
Nhìn thấy Sở Từ bị nghẹn đến nói không nên lời, Dao Quang rốt cuộc phát hiện, nguyên lai nói chuyện làm người khác giận lại vui vẻ như vậy.
Hắn cười vài tiếng, lại hôn qua: "Đưa ngươi một lễ vật, không được từ chối ta."
"Cái gì?...... Ô."
Gắn bó giữa môi với răng, Sở Từ nhận thấy được có thứ gì từ trong miệng Dao Quang đi vào trong miệng cậu, không để cậu cự tuyệt, đồ vật kia liền chui vào yết hầu cậu.
Cậu nhăn mi lại, chẳng qua ngay sau đó, ngực lạnh băng của cậu bỗng nhiên ấm lên, khiến cho thân thể cũng dính theo, như được người khác quý trọng mà nâng ở trong tay, chặn lại cái rét cắt da cắt thịt.
Qua hồi lâu, Dao Quang mới trả lời vấn đề của cậu: "Lông Kim Ô. Có cái này, ngươi liền sẽ không lại lạnh."
Đây chỉ là một trong những tác dụng của nó, Kim Ô tạo ra vạn vật, là nguồn sống của vạn vật, có cái này, Sở Từ liền không còn là ngũ cảm không thông, cậu có thể thấy một chút nhan sắc, tuy rằng chỉ rất nhỏ, nhưng còn tốt hơn là thấy hai bàn tay trắng.
"Nhân gian rất đẹp," Dao Quang nhẹ giọng nói: "Ta trước kia không biết ngươi không cảm giác được, cho nên...... Phong cảnh trước kia ngươi coi như chưa thấy qua, lại cùng ta cùng nhau nhìn thêm một lần có được không?"
Sở Từ hơi hơi hé miệng, còn chưa nói ra lời, đã bị Dao Quang che miệng lại: "......"
"Ta biết ngươi là ma, cũng biết ngươi không có tình." Dao Quang bất đắc dĩ mà cong đôi mắt lên: "Ngươi coi như ta là một bên tình nguyện, được không? Cầu ngươi."
Sở Từ lông mi run rẩy: "Ngươi hà tất."
Hà tất tự ăn khổ, hà tất tự tìm đường chết.
"Ta đã nói qua rất nhiều lần, nhưng ta không ngại lặp lại lần nữa." Dao Quang nghiêm túc mà nhìn cậu, trả lời: "Bởi vì ta thích ngươi, vô luận vì ngươi làm cái gì, ta đều nguyện ý."
Nói đến đây, Sở Từ cũng biết, cậu không có lựa chọn khác.
Sớm biết rằng ra ngoài sẽ trêu chọc đến một con chim ngốc dù đυ.ng phải tường cũng không quay đầu lại như vậy, cậu liền không ra.
Cậu ngăn không được thở dài: "Tùy ngươi."
"Ngươi trước để ta ôm một hồi." Dao Quang mất mà tìm lại mà ôm lấy cậu, nhắm mắt lại.
Thời điểm chưa thấy được Sở Từ, hắn trong đầu suy nghĩ vô số loại biện pháp đem cậu nhốt ở bên người, cậu đối mình quá mức như vậy, hắn lại dựa vào cái gì để cậu trời qua yên ổn, hắn nên tra tấn cậu, trả thù cậu, đem cậu nhốt ở trên giường, làm cậu chỗ nào cũng đi không được.
Nhưng vừa thấy cậu, hắn lại cái gì đều quên, chỉ nghĩ trở lại bên người cậu, không bao giờ rời khỏi cậu.
Dao Quang rốt cuộc rõ cái gì là ma, nguyên lai đây là ma, biết rõ không thể tới gần, vẫn như cũ không quay đầu lại.
Hắn thua ở trong tay cậu, thua đến rối tinh rối mù.
Hắn lại trở lại Thiên giới đã là một tháng sau.
Một tháng này, Càn Nguyên cùng Viên Văn mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ hai người kia đánh nhau, nháo đến kinh tâm động phách, nhưng mà tâm nâng lên một ngày hai ngày ba ngày...... Nhân gian trước sau vẫn an tĩnh.
Dao Quang vẫn luôn không trở về, còn yêu ma kia thoạt nhìn cũng không phải bộ dạng dễ nói chuyện, thế cho nên sau mấy ngày, Càn Nguyên thậm chí nhịn không được hoài nghi, hai người kia có phải hay không thuyết phục đối phương không được, vì thế dứt khoát đồng quy vu tận.
Thẳng đến khi Dao Quang trở về, hai người treo tâm theo đó mới buông xuống.
Càn Nguyên thử hỏi: "Thần quân, chuyện ngươi cùng...... Sở Từ, thế nào?"
Dao Quang không rõ mà liếc ông một cái, cao thâm khó đoán mà nói: "Không thể phụng cáo."
Càn Nguyên: "......"
Ông không biết, Dao Quang chỉ là ngại thừa nhận, hắn là bị Sở Từ không thể nhịn được nữa đá trở về. Đối mặt với cơn thịnh nộ của Sở Từ, Dao Quang hồi tưởng việc một tháng này, không thể không chột dạ mà chạy về Thiên giới.
Hắn đơn giản cùng Càn Nguyên Viên Văn chào hỏi, rồi sau đó thẳng đến đình thần nữ dệt.
Thần nữ thấy hắn, rất là vui sướиɠ: "Tiểu Thần Quân, ngươi tâm tình tốt hơn chưa?"
Bộ dáng Dao Quang lúc trước nổi điên chính là dọa bà một cú sốc.
Dao Quang gật gật đầu: "Ừ. Thần nữ, ta tới cầu bà giúp ta một việc gấp."
Thần nữ buông vũ y dệt được một nửa trong tay, ôn hòa hỏi: "Giúp cái gì?"
Dao Quang biến thành Kim Ô, từ trên cánh chim xinh đẹp rút xuống ba cây lông chim lộng lẫy, đặt trước mặt thần nữ, đôi mắt màu đen không chớp mắt mà nhìn nàng, nghiêm túc mà nói: "Ta muốn nhờ bà, giúp ta dệt một bộ áo cưới."
Tác giả có lời muốn nói: Một kiện áo cưới, thần nữ mama lập tức liền dệt cho con thật xinh đẹp.
Áng văn này là tôi ở năm 18 tuổi liền muốn viết rồi, lúc ấy tôi muốn nhất định phải viết một anh công hắc hóa cưỡng chế yêu, viết lên mới phát hiện, cái tính tình này của Từ bảo, ai mạnh mẽ khống chế cậu đều sẽ bị cậu trực tiếp ngoạm chết, thật tiếc.
- -------------------------------------