Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 80: Phương hoa tuyệt đại (11)

Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Cực Thiên rung chuyển như thế, chúng thần tiên trên trời không cần suy đoán, cũng đều biết đã xảy ra chuyện gì.

Cảnh tượng yêu ma ba ngàn năm trước xuất thế tái hiện, thời điểm Viên Văn cùng thần nữ đuổi tới Cực Thiên, yêu ma kia đã sớm không còn bóng dáng, trên mặt đất nằm đầy thần tiên, còn có Dao Quang thoạt nhìn sắp điên loạn.

Viên Văn ánh mắt co rút, đầu tiên là đi xem thương thế của Càn Nguyên, ông bị yêu ma đâm thủng trái tim, máu bị ma khí hút hơn phân nửa, cũng may ông ấy thần lực thâm hậu, còn có thể treo một hơi tàn, đến các thần tiên khác tu hành bình thường...... Viên Văn trong chớp mắt liền biết rõ trạng thái của mọi người, trị thương cho Càn Nguyên, vừa gấp vừa giận: "Sao lại biến thành như bây giờ?!"

Càn Nguyên gian nan mà lắc đầu: "...... Về rồi lại cùng ông nói tỉ mỉ, ông đi xem Dao Quang, hiện tại hắn thế nào?"

"Không tốt," Viên Văn thường xuyên cùng Dao Quang đối luyện, liếc mắt một cái liền nhìn ra, hắn hiện tại ý thức không rõ, thần lực hỗn loạn, hiển nhiên là dự triệu cho việc tẩu hỏa nhập ma: "Hắn đây là...... Đã biết chuyện năm đó, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ?"

"Đâu chỉ vậy," Càn Nguyên thật mạnh thở dài, áy náy lại hối hận: "Con yêu ma kia không biết từ khi nào dụ dỗ hắn. Cũng trách ta, năm đó ta nếu không phải đối với con yêu ma kia kiêng kị quá mức, sợ hắn bị dụ dỗ, phong bế ký ức của hắn, cũng sẽ không rơi vào loại tình trạng như bây giờ...... Là ta phải xin lỗi hắn."

Thái Dương Thần Hỏa của Dao Quang hoàn toàn mất khống chế, tia lửa văng khắp nơi, hắn mở to mắt, trong ánh lửa mơ hồ loá mắt nhìn thấy một người đi tới, hắn còn tưởng rằng là Sở Từ đi rồi quay lại, đang muốn kêu cậu, lại thấy người nọ càng ngày càng gần, ánh mắt thương xót mà nhìn hắn: "Tiểu Thần Quân."

Dao Quang còn chưa kịp vui mừng vì mất mà tìm lại liền như vậy thật mạnh ngã xuống, ngã đến tan xương nát thịt.

Hắn tựa như con thú bị buộc đến cùng đường, đỏ mắt, ủy khuất lại tuyệt vọng mà lẩm bẩm: "Thần nữ...... Y không cần ta, A Từ không cần ta nữa......"

Ánh lửa nóng bỏng tiêu tán một chút, thần nữ lúc này mới thấy, hắn là bị dây xiềng xích màu đen trói ở trên mặt đất.

Dao Quang ở trên trời ba ngàn năm, hắn chưa thấy hồng trần nên luôn bảo trì tâm tính như trẻ sơ sinh, khí phách hăng hái lại thần thái phi dương, ai cũng chưa thấy qua thời điểm hiện tại hắn lại tuyệt vọng gần như tự hủy như vậy.

Có lẽ cũng do là bởi vì hắn từ trước đến nay quá chân thành, hiện tại mới có thể ngã càng đau.

Thần nữ không đành lòng, đang muốn thay hắn cởi bỏ xiềng xích, Thái Dương Thần Hỏa đột nhiên ùng cháy càng mãnh liệt, gần với ánh lửa ẩn ẩn nhiễm hắc khí, ánh lửa quá nóng, thần nữ buộc lòng phải lui về phía sau, nàng lo lắng mà hô: "Tiểu Thần Quân!"

Thái Dương Thần Hỏa thuần tuý cư nhiên có dấu hiệu tan vỡ, thần nữ muốn ngăn cản, nhưng bà không am hiểu thuật pháp, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp tới gần hắn, vẫn là Viên Văn luôn chú ý động tĩnh bên này vô cùng lo lắng mà tới, không nói hai lời, đem Dao Quang đánh ngất xỉu.

Kế hoạch diệt ma ba ngàn năm lại lấy kết cục hoang đường mà lỡ gánh, nếu nói sai, tựa hồ ai cũng sai, tinh tế mà truy cứu, lại tựa hồ ai cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, đối với việc này, chúng thần tiên trên Thiên giới an tĩnh, không nói lời nào.

Đây tính là một trận chiến làm Thiên giới tổn thất nghiêm trọng, mười mấy thần tiên bị thương, Càn Nguyên thương thế nặng, còn không biết khi nào có thể khôi phục, lấy thần lực của con yêu ma kia, trở về nhân gian, không biết đi nơi nào, cũng không biết sẽ lại nhấc lên tinh phong huyết vũ như thế nào.

Mà thảm nhất, đại khái vẫn là Dao Quang, đột nhiên biết được trên Thiên giới vô ưu vô lự ba ngàn năm đều là âm mưu người khác tỉ mỉ giăng ra, tình cảm dành cho hắn hơn phân nửa là thương hại, có lẽ còn có nguyên nhân là Càn Nguyên hạ lệnh không được nói, người muốn trường sinh cộng lão với hắn cũng đang lừa hắn, người nói sẽ không rời khỏi hắn lại vô tình mà vứt bỏ hắn.

Hắn rốt cuộc rõ ràng, vì sao mỗi lần hắn vẽ bùa đều phải che mắt, nhưng đã quá muộn.

Dao Quang đã chịu phải đả kích xưa nay chưa từng có, tâm thần kịch liệt rung chuyển, ý thức hỗn độn, kề bên ranh giới tẩu hỏa nhập ma, hiếm khi có thời điểm thanh tỉnh.

Tước mắt hắn luôn chiếu lại cảnh tượng Sở Từ rời đi hắn, tới tới lui lui, lặp đi lặp lại, mỗi lần nhìn lại, tâm ma càng sâu một phân, hắn hãm ở trong đó, như lâm vào tuyệt cảnh, không thể thoát khỏi.

Thái Dương Thần Hỏa của hắn khi thì mãnh liệt thiêu đốt, khi thì run rẩy như tàn đuốc trong gió, để cho tâm người kinh sợ chính là, thần hỏa kia như ẩn như hiện ma khí.

Hắn là trời sinh đã là thần minh, nếu như hắn tẩu hỏa nhập ma trở thành yêu ma, ai cũng không thể tính được hậu quả.

Càn Nguyên biết vậy chẳng làm, ông căn bản đoán trước không được, con yêu ma kia còn có thể dùng thần lực tìm được Dao Quang, càng đoán không ra, Dao Quang sẽ yêu yêu ma kia, chỉ là dù hối hận, ông cũng không thể thay đổi hiện trạng bây giờ một chút nào.

Ông tìm không thấy con yêu ma kia, cũng không có biện pháp làm Dao Quang bình tĩnh như bình thường nữa, chỉ có thể mỗi ngày nôn nóng mà chờ ở bên cạnh Dao Quang.

Ước chừng một tháng trôi qua, Dao Quang mới từ trong bóng đêm thanh tỉnh vài phần, Càn Nguyên áy náy đầy cõi lòng mà nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Dao Quang."

Dao Quang hoảng hốt một lát, ánh mắt trống rỗng, trong mắt cái gì cũng không còn.

Hắn nhìn nhìn Càn Nguyên, lại trì độn mà chuyển mắt, không muốn lại nhìn ông, vì thế Càn Nguyên biết, hắn đây là đang tức giận. Thời điểm trước kia mỗi lần hắn tức giận, luôn rất trẻ con mà không nói chuyện với người ta, cũng không nhìn người khác, một hai phải chờ người khác tới dỗ hắn.

Càn Nguyên đôi mắt chua xót, Dao Quang dù sao cũng là do ông nhìn lớn lên, phong ấn ký ức của hắn là thật, nhưng quan tâm hắn cũng là thật, mắt thấy Dao Quang rơi xuống loại tình trạng này, ông trong lòng tuyệt không sẽ dễ chịu nửa phần: "Dao Quang, ta rất xin lỗi ngươi."

Dao Quang vẫn như cũ không nhìn ông.

Ông cũng không thèm để ý, dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Năm đó phong ấn ký ức của ngươi, là một mình ta chủ trương, thần nữ cũng không tán thành, bà ấy vẫn luôn thương ngươi, ngươi không nên trách bà ấy....... Dao Quang, thời điểm năm đó ngươi sinh ra, con yêu ma kia họa loạn bốn phía, lăn lộn mọi người chìm trong oán hận cùng sát ý, nhân gian khắp nơi khói lửa, dân chúng lầm than, người chết trận và đói chết vô số...... Ta vô năng, ngăn cản nó không được, thẳng đến khi ngươi xuất hiện, ta mới dùng thần lực của ngươi bắt được nó."

"Sau khi bắt nó, ta vẫn còn cảm thấy bất an, công lực mê hoặc tâm người của con yêu ma kia quá mạnh, thần tiên cũng chống lại không được, ta luôn rất lo lắng, lo lắng ngươi một ngày nào đó bị nó mê hoặc...... Cũng là ta thật sự sợ hãi nó, lúc này mới phong bế trí nhớ của ngươi. Dao Quang, ta nói chân tướng năm đó cho ngươi, ngươi có thể tận tình hận ta, ta tất cả đều nhận."

Phong ấn Dao Quang cũng tạo cho ông một cái gông xiềng trên người, nói cho hết lời, ông nín thở chờ Dao Quang phán quyết, nhưng mà sau một lúc lâu, Dao Quang chỉ nhẹ nhàng nói: "Y không gọi yêu ma, y có tên, y gọi là Sở Từ."

Cũng là A Từ của hắn.

Càn Nguyên ngốc hồi lâu, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nhu nhu đáp: "À, được......"

Dao Quang còn nói thêm: "Ông không nên dối gạt ta, ông lo lắng A Từ chơi xấu, ta hiểu, nhưng ông sao biết, ta sẽ đi theo cùng y nháo, mà không phải ngăn cản y chứ."

Càn Nguyên trầm mặc càng lâu: "Đúng, thần quân nói đúng, là ta sai."

Chỉ là chuyện tới bây giờ, đúng sai đối với Dao Quang mà nói, cũng không còn ý nghĩa, đúng hoặc là sai, đều không đổi được việc Sở Từ quay đầu lại.

Cậu sẽ không lại đến nhìn hắn.

Dao Quang vẫn rất ủy khuất, ủy khuất đến muốn khóc, chỉ có thể che giấu mà cúi đầu, không cho người khác thấy.

"Tiểu Thần Quân," Càn Nguyên nơi nào mà không hiểu rõ ý tứ của hắn, chung quy vẫn bất đắc dĩ mà thở dài: "Ngươi vẫn là...... Từ bỏ nó đi, không cần chấp nhất với y. Đó là yêu ma nơi Cực Thiên, ngũ cảm không có, không thể ngửi mùi, không thế nếm được mùi vị, càng không biết yêu hận, là vật trời sinh vô tình, ngươi dù chấp nhất, nó cũng sẽ không động tâm...... Yêu ma không có tâm, Dao Quang, ngươi hà tất chấp nhất ngập trong nỗi đau làm gì?"

Lời này ông nói rất nặng nề, còn có lo lắng âu sầu, nhưng Dao Quang chỉ nghe được một câu "Ngũ cảm không thông" kia.

Trách không được, hắn ở trong lòng nghĩ, trách không được hắn chưa bao giờ gặp qua A Từ có đồ mình thích, cũng chưa bao giờ nghe những giai điệu động lòng người từ cậu.

Thế giới của cậu rốt cuộc là như thế nào đây, Dao Quang không thể tưởng tượng, hắn thích ăn ngon nghe ca hát, mấy thứ này ở trước mặt A Từ, khả năng đều như nước lặng gợn sóng bất kinh, không dấy lên nổi một tia gợn sóng.

Hắn rất muốn đi tìm cậu.

Nhưng mà hắn rốt cuộc ở đâu mới có thể tìm được cậu?

Nhớ nhung đến tận cùng, Dao Quang lại lâm vào bóng đêm tỉnh không được, Càn Nguyên nhìn hai mắt cậu một chút trở nên trống rỗng, liền biết hắn đây là tâm ma nhập tâm, trừ phi yêu ma kia tự mình tới, nếu không không có thuốc nào chữa được.

Nhưng ông cũng không biết nên đi nơi nào tìm cậu, cậu cố tình ẩn nấp hành tung, trừ phi chính cậu tự ra, bọn họ chính là lên trời xuống đất xuống biển cũng tìm không thấy.

Ông nhìn bộ dạng Dao Quang thương tâm gần chết, không đành lòng mà quay đầu, nếu ông phong ấn Dao Quang là nợ...... Như vậy ông hiện tại cũng nên trả nợ.

Càn Nguyên đứng dậy, im ắng rời đi.

"Ông muốn đi tìm yêu ma kia?!" Viên Văn thật mạnh đập bàn, cả giận nói: "Ta không đồng ý! Thương thế của ông chưa tốt, lại đi tìm nó, chẳng phải là tự tìm đường chết à?!"

"Vậy ông liền nhẫn tâm nhìn Dao Quang biến thành như bây giờ sao?" Càn Nguyên bình tĩnh trả lời: "Ta là không đành lòng, ta cũng thiếu hắn. Nói nữa, ta đều sống trên vạn năm, một bộ xương già, trên nhân gian cũng phải hoả táng mấy ngàn lần, cho dù chết, cũng không có gì để đáng tiếc nữa."

"Dù nói là như thế, nhưng mà, ôi!" Viên Văn nói: "Hắn thích ai không được, vì sao cố tình lại thích một yêu ma! Thần ma thù đồ, bọn họ sao có thể ở bên nhau?"

"Mệnh số của hai người bọn họ ta tính không ra, về sau đến tột cùng như thế nào, ai nói được chính xác." Càn Nguyên chuẩn bị, hướng Viên Văn xua xua tay: "Ta đi, ông cần phải chiếu cố Dao Quang thật tốt."

"Ai ——!" Viên Văn thật dài hô một tiếng: "Ông đi gấp như vậy, linh dược mang theo không?!"

Càn Nguyên thanh âm từ nơi xa truyền đến, "Mang theo ——!"

Viên Văn nhìn ông rời đi, quay đầu lại đi tìm Dao Quang, thần phủ Dao Quang vẫn như lúc trước giống nhau, thường thường liền sáng lên ánh sáng của thần hỏa.

Ông lắc đầu, cất bước đi vào, Dao Quang tẩu hỏa nhập ma, ông không giúp được cái gì, nhưng nhìn hắn, cản lại ma khí, không cho ma khí hoàn toàn nhập tâm, ông vẫn có thể làm được.

Yêu ma tái xuất, nhưng nhân gian không lập tức biến thành luyện ngục, vẫn là cảnh tượng nhất phái tường hòa, có chiến tranh, cũng là chiên tranh giữa người với người, có sinh có chết, mà không phải bị yêu ma khống chế hoành hành khắp nơi, oán khí sôi trào.

Càn Nguyên trong lòng kỳ quái, ông cho rằng yêu ma kia bị phong ấn ba ngàn năm, khẳng định nhẫn nại không được, vừa ra liền phải lại gây ra những trận mưa máu, nhưng trước mắt cái gì cũng không xảy ra, thái bình phảng phất như trước nay cậu chưa xuất hiện bao giờ.

Ông sẽ không ngây thơ cho rằng đây là con yêu ma kia bắt đầu hướng thiện niệm Phật, gϊếŧ chóc mới là bản tính của cậu, chỉ lo lắng cậu có phải hay không muốn chơi một vố lớn.

Nhưng nhân gian lại chịu không nổi cậu chơi đùa.

Ông ở nhân gian đi đi dừng dừng, mấy tháng trôi qua, cũng không thể tìm được yêu ma kia một lần.

Ông nhịn không được tâm phù khí táo, ông có thể vẫn luôn tìm tiếp, nhưng Dao Quang chờ không được lâu như vậy.

Lại qua mấy ngày, ông bỗng nhiên nhận thấy được hơi thở của yêu ma, vội vàng theo hơi thở đuổi theo, lần này ma khí không lừa ông, ông ở trên vách núi cao cao thấy được yêu ma kia.

Yêu ma kia ngồi ở bên cạnh huyền nhai, quần áo đỏ sậm thêu đồ văn tinh xảo, tóc dài dừng ở trên, có lẽ là nhận thấy được ông đã đến, yêu ma quay mặt lại, khinh mạn mà liếc nhìn ông một cái: "Ta còn tưởng rằng là ai đang tìm ta, nguyên lai là ông...... Kỳ quái, ông cư nhiên vẫn còn sống."

Càn Nguyên lại đến gần một chút, lúc này mới thấy rõ hắn đồ văn trên quần cậu tất cả là ma văn nhϊếp nhân tâm phách: "......"

Ma khí sắc nhọn nhanh chóng hướng phía ông đâm tới, ông miễn cưỡng trốn một lần, nói: "Ta tìm ngươi có việc. Ta tới muốn xin ngươi...... Giúp một việc gấp."

Sở Từ cười rộ lên, nhưng mặc cho ai cũng không cảm giác được ý cười trong thanh âm của cậu, chỉ có thể làm tâm người rất sợ hãi "Ta lại không biết, trên đời này có chuyện gì, có thể làm một vị thần là ông lại đây tìm ta giúp đỡ."

Ma khí càng ngày càng nhiều, Càn Nguyên trốn càng ngày càng cố hết sức, kỳ thật nếu yêu ma này thật sự muốn gϊếŧ ông, đã sớm có thể gϊếŧ ông rồi, chỉ là cố ý giống như trêu chọc chó mèo mà vờn quanh ông.

Ác liệt cực kỳ, ông hoàn toàn không nghĩ ra Dao Quang vì sao cố tình chấp mê với cậu.

"Chuyện này, chỉ có ngươi có thể làm được." Càn Nguyên thở hổn hển mấy ngụm, cố sức mà nói: "Ta muốn xin ngươi...... Xem ở chỗ Dao Quang đối với ngươi một lòng say mê, đi cứu hắn. Hắn vì ngươi tẩu hỏa nhập ma, không biết thời điểm nào mới có thể tỉnh lại."

Sở Từ chậm rãi chớp mắt một chút: "Người trên thiên hạ này đối với ta si tâm nhiều như vậy, chẳng lẽ mỗi một người ta đều phải đi cứu? Càn Nguyên, làm thần tiên là có thể không nói lý như vậy sao."

"Nhưng ta...... Ta tin tưởng, sẽ không có người so với Dao Quang càng thích ngươi." Càn Nguyên đứt quãng, một lão nhân gia nói tới tình cảm của hậu bối, ông luôn có chút khó có thể mở miệng.

Ma khí bỗng chốc cọ qua khuôn mặt ông, Càn Nguyên dừng lại bước chân tránh né, sờ sờ mặt, bị ma khí rạch ra một miệng máu, nhưng...... Bộ râu mà ông thật vất vả nuôi lớn lên lại bị ma khí này cạo: "......"

Ông dứt khoát đứng yên, thở dài nói: "Ngươi muốn gϊếŧ ta, có thể, ta chỉ cầu ngươi đi cứu Dao Quang."

"A?"

Sở Từ rất có hứng thú mà nhướng mày, ma khí ngưng thành cây cung, một chút xuyên qua bả vai Càn Nguyên, đem ông đóng đinh ở trên cây: "Muốn gϊếŧ như thế nào cũng có thể? Càn Nguyên, ông dùng lửa thiêu ta ba ngàn năm, ông nói, ta phải như thế nào hồi báo ông mới tốt đây?"

Ma khí chậm rãi ăn mòn máu thịt của ông, Càn Nguyên nhăn mi lại, đứt quãng mà trả lời: "Ta cũng không có kiến nghị gì, hết thảy...... Mặc quân xử trí."

Ma khí bỗng nhiên tiêu tán, ông ngã ngồi trên mặt đất, sờ sờ bả vai đổ máu, khó mà tin được, cậu cư nhiên không gϊếŧ ông.

"Không thú vị." Sở Từ lười biếng đứng lên, hướng núi rừng đi đến, cậu đi rất mau, chỉ chốc lát sau liền biến mất thân ảnh, Càn Nguyên chỉ kịp hô: "Mong ngươi đi cứu Dao Quang ——"

Lời còn chưa dứt, cậu đã không thấy tăm hơi, Càn Nguyên cũng không thể xác định, cậu rốt cuộc nghe thấy hay không, lại có đi hay không.

Chỉ hy vọng Dao Quang thiệt tâm, có thể làm cậu động một chút lòng trắc ẩn.

Cảnh trong mơ của Dạo Quang vẫn là một mảnh núi đao biển lửa, hắn hãm ở biển lửa, vô luận như thế nào cũng tìm không thấy phương hướng đi ra ngoài.

Hắn nghe thấy rất nhiều thanh âm hỗn độn, mỗi một thanh âm đều nói nó là A Từ của hắn, nhưng mỗi một cái đều không phải, hắn tìm rất lâu, nhịn không được ủy khuất, liền chịu đựng nhịn nước mắt tiếp tục tìm.

"Dao Quang, tới nơi này của ta, mau tới."

"Dao Quang, lại đây, ngươi không thích ta sao."

"Dao Quang, cứu ta......"

Dao Quang trong lòng càng ngày càng chấn động, Thái Dương Thần Hỏa thuần khiết nhất trên đời cũng nhiễm màu đen nhánh.

Viên Văn càng ngày càng gấp, ông có thể phong bế một bộ phận ma khí, nhiêu đây lại chịu không nổi Dao Quang càng ngày càng điên, nếu tiếp tục như vậy, hắn tẩu hỏa nhập ma liền thành điều khẳng định.

Lâu như vậy trôi qua, Càn Nguyên vẫn không thể tìm được con yêu ma kia sao?

Bỗng nhiên, Thái Dương Thần Hỏa dập tắt, Viên Văn cả kinh, còn tưởng rằng Dao Quang đã xảy ra chuyện, nhưng mà Dao Quang chỉ là nhắm mắt lại ngủ say, nhìn không ra dấu hiệu không xong gì cả.

Ông nhăn mi lại, này lại là sao thế này?

Mà ở nơi ông không nhìn được, Sở Từ cúi người, ôm lấy Tiểu Thần Quân ở trong biển lửa đau khổ giãy giụa, tóc dài bay xuống trên mặt Dao Quang, thanh âm của cậu cũng nhẹ như gió: "Dao Quang."

Cậu hỏi: "Ngươi đau khổ sao?"

Dao Quang dừng lại bước chân mờ mịt, như là bị cậu đóng cọc tại chỗ, hắn vô thố mà vươn tay, sờ sờ tay Sở Từ: "...... A Từ?"

Sở Từ than nhẹ: "Là ta."

Nước mắt Dao Quang nhịn hồi lâu liền như vậy tí tách rớt ở trên cổ tay cậu: "Ngươi sao bây giờ mới đến, ta còn tưởng rằng ngươi không cần ta."

Kim Ô là lửa, nước mắt cũng nóng, nóng đến Sở Từ run một chút.

Cậu chuyển tới trước mặt Dao Quang, xoa xoa nước mắt của hắn: "Đừng khóc."

Dao Quang ôm lấy cậu, rầu rĩ mà nói: "Thật xin lỗi."

"Hửm?"

"...... Ngươi bị nhốt lâu như vậy, thật xin lỗi." Dao Quang hạ xuống mà nói: "Ta quá ngu ngốc, ta hẳn nên phát hiện sớm một chút."

Sở Từ bất đắc dĩ mà cong đôi mắt lên, như là dỗ trẻ nhỏ đi vào giấc ngủ, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng của hắn: "Dao Quang, việc này cùng ngươi không có quan hệ."

Dao Quang ngừng một chút, hỏi: "Thời điểm...... ngươi bị, có đau hay không?"

Hắn không muốn nói rõ mấy chữ kia, hắn là Kim Ô, không có ai sẽ so với hắn rõ hơn, Thái Dương Thần Hỏa gặp được yêu ma sẽ làm gì.

"Đau chứ, nhưng mà sau đó có ngươi ở, cũng không còn đau như vậy."

"Nhưng ta chỉ bên ngươi một năm."

Dao Quang thanh âm run rẩy, "Ta chỉ bên ngươi một năm...... Sao so được, sao có thể so với ba ngàn năm."

Hắn nói, biển lửa sôi trào, trong đó quanh quẩn lệ khí thâm trầm.

Càn Nguyên thật là tuổi lớn, già cả mắt mờ, Tiểu Thần Quân này nơi nào còn sắp nhập ma, rõ ràng đã nhập ma.

Sở Từ bỗng nhiên ôm lấy vai hắn, chống lại trán của hắn, nói: "Đều đã qua."

Dao Quang ánh mắt trốn tránh, như là không dám nhìn cậu: "Nhưng ta chỉ cần tưởng tượng đến ngươi bị nhốt ba ngàn năm, ta liền đau lòng...... A Từ, ngươi không cần đi nữa, lưu lại nơi này vẫn luôn bên ta được không, sẽ không có người lại khi dễ ngươi, cũng sẽ không lại dùng lửa khi dễ ngươi, chỉ có hai ta, chỉ có ngươi cùng ta......"

Hắn nói đến câu sau, có chút mơ hồ không rõ.

Nhưng Sở Từ vẫn là nghe rõ: "Ngươi muốn đem ta nhốt ở nơi này sao, Dao Quang?"

Ý nghĩ xằng bậy trong lòng bị chọc phá, Dao Quang có chút chột dạ, lại nhịn không được nguỵ biện: "Không phải nhốt! Ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, chúng ta ở bên nhau có cái gì không đúng? Ngươi đi ra ngoài sẽ có người vẫn luôn nhìn ngươi, ta ghét người khác nhìn ngươi, cũng ghét ngươi nhìn người khác, ngươi chỉ nhìn ta không được sao?"

"Ta thật ghét người khác nhìn ngươi, mỗi lần có người nhìn ngươi, ta đều muốn móc đôi mắt người đó."

Hắn đã nhập ma, mỗi tiếng nói cử chỉ đều chỉ biết ác niệm cùng hung hăng, tâm ma sẽ điều khiển hắn, khiến hắn làm ra chuyện trái ngược với bản thân.

Hắn nói muốn cùng Sở Từ ở bên nhau, liền thật biến hóa ra xiềng xích, quấn quanh ở trên eo Sở Từ. "A Từ."

Hắn lẩm bẩm nói: "Thích ngươi, rất thích ngươi...... Cùng ta luôn ở bên nhau đi, không bao giờ tách ra......"

Sở Từ bỗng nhiên nói: "Quên ta đi, Dao Quang."

Dao Quang ngẩn ra, như là không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, ánh mắt trống rỗng một lát, bỗng chốc dâng lên khởi một loại cố chấp chưa bao giờ từng có, cố chấp đến đáng sợ: "Ta không."

"Phải quên ta," Sở Từ thả nhẹ thanh âm, "Dao Quang, ngươi biết ta là ma, cũng nên biết yêu ma không có thất tình lục dục. Ta không thích ngươi, một chút cũng không thích, ngươi dù chấp nhất, ta cũng sẽ không......"

Sở Từ câu nói kế tiếp không kịp nói ra, Dao Quang một phen bưng kín miệng cậu, "Đừng nói nữa, ta không tin, ngươi sao có thể sẽ không thích ta."

Dao Quang mất khống chế, đem những lời này lăn qua lộn lại lặp lại vài lần, bỗng nhiên đem cậu đẩy ngã, "Ngươi rõ ràng là thích ta......"

Hắn ánh mắt một mảnh đen nhánh, là đau hiệu bị tâm ma hoàn toàn khống chế.

Sở Từ tùy ý hắn xé quần áo của mình, thời điểm khi hắn dựa lại đây hôn môi mình, không lùi mà tiến tới, đón nhận.

Khi hôn môi, đôi mắt của cậu cũng chậm rãi trở nên sâu không lường được, giống như sương mù nặng nề trong đêm khuya, nhưng cùng tâm mà muốn không chế của Dao Quang khác nhau, cậu đây là dự định cho việc muốn khống chế người khác.

Dao Quang ngã vào ôn nhu của cậu, chậm rãi dỡ phòng bị xuống, tiếp theo, Dao Quang liền phát hiện, ký ức của hắn có dấu hiệu buông lỏng.

Như là có ai đó muốn lấy đi ký ức của hắn.

Dao Quang ngây ngốc, ngay sau đó, hắn bị Sở Từ phản ngược đè lên mặt đất, Sở Từ như cũ vẫn hôn hắn, chỉ là trong nụ hôn triền miên này, tất cả ký ức trong đầu Dao Quang về cậu, từ đầu bắt đầu, nhanh chóng tán loạn.

Dao Quang ý thức được cái gì, từ tâm ma giãy giụa ra, hoảng loạn thất thố mà muốn đẩy cậu ra, nhưng mà không biết vì sao, thân thể của hắn bị giam cầm, không thể động đậy.

"Không cần......" Dao Quang hoàn toàn điên rồi, nức nở khẩn cầu hắn: "A Từ, không cần...... Cầu ngươi...... Không cần......!"

Hắn trơ mắt mà nhìn ký ức một năm kia đều bị người lấy ra, mà lại là người này lấy đi. Bộ dạng A Từ ngồi ở trước cửa sổ bất đắc dĩ mà nhìn hắn cười, hắn nhìn thấy hình ảnh mình nhìn trong sông có cá, nhảy xuống nước muốn bắt cá, ngược lại làm A Từ một thân là nước; mùa hè oi bức, hai người tránh ở dưới bóng cây, hắn bay trở về thành trấn, từ một cái giếng sâu lấy ra dưa lê đã rửa sạch, lại vui vẻ mà ôm về đưa cho A Từ; bọn họ hai người cùng nhau đi qua núi, trên núi có một ngôi chùa, hắn không nhìn bảng tên liền đi vào xin săm, sau đó mới phát hiện là miếu Tống Tử Quan Âm*, chọc cho A Từ cười nửa ngày, hỏi hắn muốn sinh con trai hay gái......

*Tống Tử Quan Âm được biết đến là một vị Bồ Tát có thể ban phước cho những gia đình hiếm muộn hoặc mong muốn có con trai. Bà được thờ ở nhiều nơi từ nhà dân, miếu, chùa tới cả cung điện nguy nga của vua chúa.

Nhân gian bốn mùa, xuân hạ thu đông, cùng A Từ ở bên mỗi một ngày đều là ngày tốt, mỗi một ngày hắn đều muốn nhớ cả đời. Nhưng hiện tại, những ký ức đó như đèn kéo quân từ trước mắt hắn chuyển qua, lại vô thanh vô tức hóa thành một đống bột mịn.

Dao Quang kiệt lực mà giãy giụa, hốc mắt đỏ bừng: "Không cần...... Ca ca, cầu ngươi...... Không cần như vậy đối với ta, cầu ngươi......"

Hắn nói năng lộn xộn mà cầu xin, như một con thú bị nhốt cả thân mệt kiệt sức: "Ca ca......"

Cho dù là làm chuyện tàn nhẫn, Sở Từ vẫn ôn nhu, khuôn mặt ôn nhu, vòng ôm cũng ôn nhu.

Dao Quang chưa từng có một khắc nào, sẽ thống hận ôn nhu của cậu giống như bây giờ.

Nước mắt của hắn mới vừa chảy ra, lại bị lửa nóng cháy thiêu bốc hơi, chỉ còn lại đường nước trên mặt.

Tâm ma dần dần biến mất, ký ứ của hắn cũng hóa thành hư ảo.

Dao Quang vẫn không nhúc nhích, trong mắt trống rỗng, chỉ giấu một đống tro tàn bị đốt.

Sở Từ buông hắn ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt cứng đờ cứ của hắn, sau một lúc lâu, cong khóe môi lên: "Bây giờ đại khái thật sự sẽ không gặp lại nữa.... Tiểu Thần Quân tiếp tục làm thần minh vô ưu vô lự của ngươi đi, ngươi vốn dĩ nên là như thế."

Giọng nói rơi xuống đất, Sở Từ cũng biến mất không thấy.

Viên Văn nôn nóng mà đợi nửa ngày, chỉ nhìn thấy ngọn lửa trên người Dao Quang khi cháy khi tắt, hiện tại lại hoàn toàn an tĩnh, ông bị làm hồ đồ, căn bản phân không rõ Dao Quang hiện tại rốt cuộc là trạng thái gì.

Rốt cuộc là nhập ma hay không nhập ma?

Ông ở trong phòng đi tới đi lui, bỗng nhiên, ông nhìn thấy Dao Quang biến thành Kim Ô, một thân lông chim lộng lẫy, không còn có một chút ma khí, thuần túy trong sạch.

Hắn không nhập ma?

Viên Văn còn chưa kịp vui sướиɠ, liền thấy Kim Ô giang cánh, bay qua bầu trời, chỉ còn lại một tiếng rêи ɾỉ thật dài, nhưng lại tuyệt vọng.

Thanh âm này bi thương làm tâm người đau đớn.

Tháng sáu nhân gian chợt rơi tuyết lớn, bông tuyết bay lả tả, che đậy cả nhân gian.

Ồn ào náo động, an tĩnh, phồn hoa, đơn sơ, sinh cơ dạt dào, tử khí trầm trầm...... Vô luận là cái gì, tất cả đều bị một đợt tuyết lớn rơi che giấu.

Giữa đất trời trắng xoá một mảnh, mặt trời tránh sau mây đen, không thấy thân ảnh, không lộ ra tia nắng.

Bá tánh rung chuyển bất an, tưởng là dự triệu cho tai hoạ, người lớn lo lắng sốt ruột, lo lắng hoa màu trên đất, bọn nhỏ tự nhiên lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo ở trên nền tuyết chơi đùa.

Trên nền tuyết rất mau xuất hiện mấy người tuyết xiêu vẹo, bọn nhỏ lại kiêu ngạo như làm ra thứ gì ghê gớm lắm, tranh nhau đua đòi.

Một trận gió thổi qua, mang theo tiếng nói chuyện vô ưu vô lự.

"Mẹ ta nói, tháng sáu tuyết rơi, là thiên tai đấy, chúng ta phải chết rồi."

"Mới không phải đâu," một đứa trẻ non nớt khác phản bác: "Ta cảm thấy là mặt trời buồn, nó mới không vui vẻ như vậy, thời điểm ta buồn cũng muốn trốn trong ổ chăn."

"Là thiên tai!"

"Không phải!"

......

Sở Từ đi dưới gió tuyết, không có một mảnh bông tuyết nào rơi trên người cậu, nghe được những đứa trẻ cãi nhau, cậu bỗng nhiên dừng lại, vươn đầu ngón tay, đón một bông tuyết.

Nhiệt độ cơ thể của cậu quá lạnh, bông tuyết nhu nhược không xương dừng ở trên đầu ngón tay cậu, sau một lúc lâu mới hòa thành nước tuyết

Trong suốt, có chút giống nước mắt của người kia.

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Từ: Tôi chưa bao giờ gặp qua người tìm tôi làm bác sĩ, là cái loại người hay thỉnh cầu mấy thứ kỳ quái như này này.

Thành toàn cho ông.jpg

Pi: Hu hu hu ta hận ngươi ( xoay người hắc hoá).

Mỗi một con chim hắc hóa đều có một chàng vợ vô tình, tiếp tục đốt nhang cầu nguyện.

Thuận tiện, Từ Từ thật sự cảm thấy quên cậu là có thể giải quyết tâm ma của Quang pi, tư duy logic của yêu, không thể theo người thường làm ( Hữu dụng thì hữu dụng, nhưng mà tác dụng phụ còn lợi hại hơn cơ).

- -------------------------------------

Editor: Nếu mọi người nghi ngờ A Từ có yêu Dao Quang chưa thì mình chỉ nói một câu như này thôi.

Càn Nguyên bảo A Từ không biết yêu hận, A Từ cũng đã bảo là bản thân không phải ai yêu cậu thì cậu phải có nghĩa vụ đi quản bọn họ sống hay chết.

Tha cho Càn Nguyên do ông chấp nhận hi sinh vì Dao Quang, còn cứu Dao Quang thì là vì A Từ động tâm rồi╰(*"︶"*)╯♡.