*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến hạm không nhanh không chậm mà ở vũ trụ sâu thẳm lại lộng lẫy đi qua, Augustus hoàn thành huấn luyện hôm nay, xé xuống ghi chú hoạt động hôm nay dán ở một bên, nhìn thoáng qua tinh vân xinh đẹp ngoài cửa sổ, xoay người đi vào phòng tắm.
*Chiến hạm và tinh vân mình sẽ để hình miêu tả ở đây nha:
Có lẽ là do huấn luyện xong có chút mệt mỏi, lực chú ý của hắn không tập trung chỉ mấy, thời điểm lấy sữa tắm trượt tay một cái, bình thủy tinh tinh xảo rớt trên mặt đất, sữa tắm màu trắng chảy đầy đất.
Vị sữa bò nồng đậm nháy mắt tràn đầy cả phòng tắm, Augustus khẽ nhíu mày, thu thập hết hỗn độn đầy đất, tắm rửa xong rời đi.
"...... Ngày hôm qua buổi sáng 10 giờ 30 phút, quân đoàn Vưu Lâm chính thức cùng quân đoàn cấp dưới với tinh hệ C tọa độ 1-24 triển khai chiến đấu, hai bên tổng cộng thương vong......"
Nghe được tin tức, Augustus đến mí mắt đều lười đến nâng một chút, chỉ là nhìn người ngồi ở sô pha chơi mô hình: "Ngài đã chơi cái mô hình kia cả một ngày."
Mô hình chơi vui lắm sao.
Trong thanh âm của tiểu sói con có chút bất mãn vi diệu, như là bạn nhỏ bị ngó lơ, thoạt nhìn rất thờ ơ, nhưng bản năng vẫn là muốn được chú ý nhiều một chút.
Sở Từ đem khối mô hình trong tay khảm vào hơn phân nửa mô hình, cười vọng qua: "A, tôi không chú ý. Lại đây, để tôi nhìn cậu xem nào."
Trong không khí, luồng hơi thở tin tức tố Omega u ám tựa hồ trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Augustus bỗng nhiên cảm thấy khát, không chỉ là khát nước.
Hắn đi qua, ngồi ở bên cạnh Sở Từ. Sở Từ buông mô hình, quay đầu, cẩn thận đánh giá hắn.
Trong khoảng thời gian này trải qua huấn luyện cộng thêm bổ sung dinh dưỡng, tiểu sói con bộ dáng lộ rõ biến hóa, hình thể không còn đơn bạc, bả vai cung đường cong cơ bắp cánh tay trở nên càng thêm săn chắc, eo bụng tuy rằng bị quần áo che nhìn không tới, bất quá lúc trước cậu lại xem qua vài lần Augustus huấn luyện, trong lúc lơ đãng lộ ra cơ bụng khỏe mạnh rắn chắc, là cái loại vừa thấy liền biết chứa đầy lực lượng, nhưng không có ai sẽ hoài nghi hắn bạo phát.
Bị cậu dùng loại ánh mắt này nhìn, Augustus khống chế không được mà cả người cứng đờ, còn tê tê.
Nơi ánh mắt của cậu đi qua, đều như là có tí điện tinh tế đang cháy bỏng.
Tin tức tố hơi thở càng rõ ràng.
"Tiểu quỷ" Sở Từ cúi người qua, cố ý ở bên tai hắn nhẹ nhàng hỏi: "Cậu đỏ mặt cái gì?"
Augustus lại nhẫn nại không được, đột nhiên đứng dậy: "Tôi đi cho làm bữa ăn khuya cho ngài."
"Tôi không cần bữa ăn khuya" Sở Từ hàm chứa ý cười nói: "Tôi muốn kem sữa bò."
Cậu dừng một chút, lại chế nhạo mà thêm một câu: "Muốn hai phần, coi chừng cháy."
Augustus: "......"
Phòng bếp ở chiến hạm cùng phòng nghỉ ngơi kém một khoảng cách, nhưng luồng hơi thở tin tức tố u ám kia như cũ vứt đi không được, thậm chí còn so với vừa nãy càng rõ ràng.
Augustus theo bản năng nhìn về phía phòng nghỉ ngơi, cho rằng rời xa cậu là có thể khôi phục bình thường, kết quả không chỉ có không khôi phục, còn trở nên tâm phù khí táo.
Hắn bực bội mà dùng đầu lưỡi chọc chọc hàm răng, chỉ cảm thấy việc lớn không tốt.
Nếu không đoán sai, hắn đại khái là đυ.ng tới kỳ dễ cảm.
Cũng may vừa mới bắt đầu, chỉ là đối với hơi thở tin tức tố mẫn cảm hơn nhiều, chỉ cần hắn tìm được thuốc ức chế, là có thể hoàn mỹ giải quyết vấn đề này.
Hắn làm hai phần kem, áp xuống tất cả xao động, dường như không có việc gì mà đem kem đưa đến trước mặt Sở Từ.
Nhưng hắn xem nhẹ lực ảnh hưởng của Sở Từ đối với hắn.
Bất quá chỉ rời đi một lát, rồi lại trở lại bên người Sở Từ, tin tức tố ngọt ngào ập vào trước mặt suýt nữa làm hắn mất khống chế.
"Cẩn thận một chút, bảo bối" Sở Từ đón được ly pha lê lạnh lẽo, đỡ lấy Augustus: "Kem rớt không quan trọng, cậu té ngã, chính là tôi sẽ đau lòng."
Augustus không rảnh lo cậu nói, người này luôn là như vậy, tâm tình tốt, lời ngon tiếng ngọt nhiều đến không cần tiền, nhưng không có một câu nói thật, tất cả đều là đang dỗ người chơi, ai tin chính là đồ ngốc vô địch vũ trụ.
Toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung ở trên tay hai người chạm nhau, còn có một đoạn cánh tay dán sát nhau, truyền tới xúc cảm hơi lạnh, mềm mại.
Hai người khoảng cách quá gần, gần đến có thể cảm giác được hỏi hấp lẫn nhau.
Hơi thở tin tức tố rõ ràng có thể ngửi thấy.
Ngày thường thanh lãnh giống như là hoa hồng bị tuyết bao trùm, chỉ có thể nghe thấy hơi thở u ám, giờ này khắc này lại ngọt ngào đến tột đỉnh.
Augustus gần như hoảng loạn mà đẩy ra tay Sở Từ: "Tôi đi tìm chút đồ."
Thuốc ức chế, hắn cần thuốc ức chế, nếu không áp chế, hắn cũng không dám bảo đảm chính mình sẽ làm ra chuyện gì.
Người này đối với lực ảnh hưởng của hắn cùng những Omega có ý đồ dụ dỗ hắn căn bản là cách biệt một trời. Cậu không cần câu dẫn, không cần nhào vào trong ngực, chỉ là một câu, một lần hô hấp, là có thể làm lực khống chế mà hắn tự cho là kiêu ngạo tan rã hết.
Augustus trốn vào phòng chính mình, tiêm xong thuốc ức chế, sợ một liều không đủ, lại tiêm thêm một cái.
Trong phòng không bật đèn, một mảng đen tối, hắn trầm mặc mà ngồi ở dưới đất, dựa lưng vào giường, nâng tay lên che lại đôi mắt.
Qua hồi lâu, hô hấp trầm trọng dần dần có xu hướng bằng phẳng.
[ Hắn tiến vào kỳ dễ cảm. ]
[ Sau đó thì sao. ] Sở Từ đang hết sức chuyên chú từ kem lấy ra dâu tây ăn, nghe được hệ thống nói, cũng chỉ là không để ý lắm mà đáp lại một câu.
[ Hắn dùng thuốc ức chế, bất quá vô dụng, hắn sẽ rất cần ngài. ]
[ Thôi được, nhưng mà mi nói cho ta cũng vô dụng, ta muốn hắn tự mình tới tìm ta. ] Sở Từ cong lên đôi mắt: [ Ta đúng là chủ nhân thật thiện lương mà, vậy xem hắn có dám hay không. ]
Hệ thống: [...]
Thuốc ức chế không phải là hoàn toàn không có hiệu quả, kỳ dễ cảm lúc đầu hoàn toàn có thể ngăn chặn, trạng thái hòa hoãn được. Augustus khôi phục bình tĩnh, chủ động xin mấy ngày nay tách ra ngủ.
"Tôi không có vấn đề" Sở Từ chớp chớp mắt, dù sao chỉ cần hắn ở đây, cậu liền không cảm giác được đau đớn: "Nhưng mà cậu thật sự không có vấn đề gì sao?"
Augustus bình tĩnh mà đáp: "Tôi cũng không có vấn đề."
Vẫn là rất có vấn đề.
Hắn mất ngủ.
Augustus lăn qua lộn lại, giống như đứa trẻ từ mép giường lăn đến bên kia, đếm cừu thật lâu, vẫn không có biện pháp ngủ.
Thiếu hô hấp cùng khí tức của một người, tựa hồ nơi nào đều không đúng.
Rõ ràng lúc trước cũng là một mình một người.
Rõ ràng chỉ có ngủ chung lần đầu, lần sau đều là tách ra ngủ.
Hắn trằn trọc nửa đêm, không thể nhịn được nữa mà đi một chuyến vệ sinh.
Vũ trụ tự nhiên không có thay đổi ngày đêm, nhưng vì làm mọi người không đến mức mơ hồ về thời gian, chiến hạm sẽ tự động bắt chước ngày đêm.
Thời điểm đèn trắng sáng lên, Augustus như trút được gánh nặng mà đứng dậy, làm tốt bữa sáng, để người máy đưa đến phòng Sở Từ, chính mình trực tiếp vào phòng huấn luyện.
Cứ theo lẽ thường huấn luyện xong, hắn tùy tay click mở quang não, quang não lập loè một chút, rơi xuống vầng sáng rõ ràng.
Tin tức mới nhất lại là đánh giặc, thời đại của chiến tranh, tin tức cũng không có nội dung mới lạ gì, đơn giản lại là ai cùng ai đánh nhau, ai thắng ai thua, người bình thường cũng lười xem, hắn cũng chỉ là vì muốn dời đi lực chú ý một chút.
Hắn còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng ra ngoài đối mặt với Sở Từ.
Tin tức chuyển tới cuối cùng, người chủ trì vừa chuyển, bỗng nhiên đem đề tài từ chiến sự khẩn trương chuyển sang màu đỏ nhẹ nhàng.
"Nhiều thế lực hướng Sở gia mời, hoặc ý đồ cùng Sở gia liên hôn......"
Bát quái hiển nhiên so với chiến sự nhàm chán càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngắn ngủn mấy câu, số lượng bình luận tăng vọt.
Augustus nhìn tinh võng đàm luận đến khí thế ngất trời, ngón tay đặt ở trước màn hình sáng, thật lâu không lướt xuống.
Liên hôn? Cùng người kia?
Hắn còn chưa sửa sang tốt lại thấy những lời này, sau đó dâng lên cảm xúc phức tạp, bình luận liền từng bước từng bước từ trước mắt hắn hiện lên.
[ Lấy thực lực của Sở gia, vị gia chủ kia cùng ai kết hôn đều tính là cường cường liên hợp, rốt cuộc tôi cảm thấy lấy thái độ của cậu ấy đến con trai của thế lực thứ năm cũng dám đánh, cậu ấy cũng rất chướng mắt rác rưởi. ]
[ Tôi có phải hay không có khả năng còn sống nhìn thấy vũ trụ nhất thống? ]
[ Thật tò mò vị gia chủ kia sẽ lựa chọn ai, tui thật muốn tự tiến cử, nhưng tui không xứng. ]
Augustus lạnh lùng mà nghĩ, các người xác thật không xứng.
Không muốn xem tiếp, hắn trực tiếp đóng quang não.
Có lẽ là trên chiến hạm chỉ có hai người bọn họ nên đã cho hắn một loại ảo giác. Cho tới bây giờ, hắn mới giật mình tỉnh lại, người ái mộ Sở Từ phi thường rất nhiều, nhiều đến nỗi khó có thể tưởng tượng được.
Trước khi ý thức của hắn còn chưa phản ứng lại, hắn đã rời khỏi phòng huấn luyện, đi đến bên cạnh Sở Từ.
"Ngài sẽ kết hôn sao?"
Sở Từ bị hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa xuất hiện dọa một chút, mô hình trong tay rơi xuống ở trên thảm: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Tôi là hộ vệ của ngài." Augustus nói.
"Cho nên?" Sở Từ cười khanh khách mà nhìn hắn.
"Tôi chỉ bảo hộ ngài" Augustus dừng một chút: "...... Nếu là ngài kết hôn, có thể kết thúc hiệp ước của chúng ta không?"
"Vậy muốn từ bên người tôi rời đi sao" Sở Từ ý vị không rõ mà trả lời: "Sẽ có một ngày như vậy, không cần cấp."
Sẽ có một ngày nào? Là ngày ngài cùng người khác kết hôn, hay là ngày thả hắn rời đi?
Không có được đáp án chính xác, Augustus càng thêm bực bội.
Tiểu sói con đôi mắt chậm rãi đỏ lên.
Sở Từ phảng không phất phát hiện thấy nguy hiểm, thong dong mà nhặt lên mô hình, dựng mô hình.
[ Hắn nhẫn thật giỏi. ]
[ không nhẫn, hắn cũng không sống đến hiện tại. ]
Augustus trước khi mình mất khống chế, đem chính mình giam vào phòng.
Thuốc ức chế tựa hồ mất đi tác dụng, cái loại trạng thái đến máu đều nôn nóng ngóc đầu trở lại. Hắn hô hấp dồn dập, kiệt lực muốn ngăn chặn cổ xúc động xưa nay chưa từng có.
Loại xúc động này dị thường khát vọng Sở Từ.
Muốn gặp cậu, muốn nghe cậu nói chuyện, muốn ngửi được hơi thở của cậu, muốn ôm cậu.
Augustus lại tiêm ba cây thuốc ức chế, chính là hoàn toàn vô dụng, lũ tin tức tố kia trước sau quấn quanh ở bên người hắn, như bóng với hình.
Hắn bất tri bất giác đi đến trước phòng Sở Từ, cửa phòng như cũ tự động mở ra.
Phòng Sở Từ vẫn luôn sáng đèn, độ sáng theo trạng thái của cậu biến hóa, khi nghỉ ngơi, ánh đèn chỉnh sang ánh sáng tối tăm nhất.
Giờ phút này, ánh đèn kia còn sáng ngời.
Nhìn thấy hắn tới, Sở Từ không chút nào ngoài ý muốn "Cậu như thế nào lại đây."
Augustus đi đến trước mặt cậu, nửa quỳ ở bên người cậu, ngẩng đầu nhìn cậu: "Chủ nhân."
Sở Từ nhướng mày, hơi cúi đầu, rất có hứng thú mà cùng hắn đối diện: "Cậu gọi tôi như vậy, là muốn xin tôi chuyện gì sao?"
Augustus hầu kết khẽ nhúc nhích, tất cả tự chủ đều bị tin tức tố thơm ngon đánh sâu đến quân lính tan rã.
Hắn áp lực vươn tay, một chút một chút nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay thon dài của Sở Từ, chậm rãi đem Sở Từ đẩy ngã trên giường.
Hắn bảo tồn lý trí, cho Sở Từ đủ thời gian cự tuyệt.
Chính là Sở Từ không có, cậu chỉ cong đôi mắt, tựa hồ vô hạn dung túng mà nhìn hắn.
"Chủ nhân" Augustus mặt chôn ở cổ cậu, nhắm mắt lại, thanh âm nhẹ ách: "Chủ nhân phải có trách nhiệm trấn an hộ vệ của mình."
Sở Từ nâng tay lên, vòng lấy sống lưng căng chặt đến cứng rắn của hắn, gợi lên khóe môi, ngữ điệu hạ xuống ôn nhu, lửa đổ thêm dầu hỏi: "Vậy cậu muốn chủ nhân trấn an cậu như thế nào?"