Chương 12 (H)
Đưa Junghwa về chung cư Hani không lỡ để cô đi, Hani không muốn để Junghwa rời xa mình một chút nào. - Mới đây lại nhớ em rồi, thật sự tôi không muốn xa em chút nào.
- Em rất muốn ở cùng Hani nhưng mai phải đi học rồi, Hani phải về đi ngủ sớm và em cũng cần đồng phục và sách vở để dùng. - Junghwa khẽ vuốt má cậu - Hani về đi, trời bắt đầu lạnh rồi.
- Mai tôi sẽ đón em, tôi muốn thấy em đi vào trong rồi tôi sẽ đi. - Cậu đút 2 tay vào túi quần đứng nhìn cô. Junghwa lại gần hôn nhẹ lên má cậu làm cậu thấy có chút lạ bởi lần này là do Junghwa chủ động.
- Em vào trước đây. Hani ngủ ngon - Cô tách khỏi người cậu rồi đi vào
- Em cũng vậy.
Thấy Junghwa bước vào trong xong cậu bắt đầu ngồi lên xe để chuẩn bị đi về thì chuông điện thoại của cậu vang lên. Rút chiếc điện thoại lên và áp lên tai nghe
- Solji! Tối muộn rồi chị gọi tôi có việc gì?
- Không có gì, chỉ là tối mai tôi sẽ đưa cậu trở về nhà để gặp ông bà Ahn. Tôi nói trước để cậu có sự chuẩn bị - Giọng của Solji bên đầu dây bên kia vang lên
- Được! Tôi sẽ sắp xếp rồi mai sẽ nói lại cho chị, nếu không còn việc gì thì tôi xin cúp máy trước - Giọng cậu trở nên ảm đạm, bố mẹ cậu là người cậu rất muộn gặp lại nhưng khi biết họ còn sống mà không cho cậu biết làm cậu có chút khó chịu. Chịu cảnh nhìn mọi người có gia đình êm ấm mà cậu phải sống trong cô đơn, thật sự cậu rất khó chịu.
Lái xe về đến nhà, cởi bỏ bộ quần áo trên người rồi bước vào phòng tắm. Cậu rất lo sợ nếu mai gặp lại bố mẹ thì cũng có một phần khó nói. Bởi cậu yêu Junghwa con gái của người đã từng sát hại họ nhưng bất thành. Cậu rất sợ phải xa cô. Nước mắt cậu rơi xuống hoà cùng với dòng nước. Cắn chặt môi mình lại để cố kìm nén
- Hani à, mày đã quá mềm yếu rồi!
Cậu cố tắm gội thật nhanh rồi đi ra ngoài, khoác chiếc áo tắm ra ngoài rồi đi vào trong. Cầm chiếc điện thoại lên nhắn tin cho Jackson
From Hani
Cậu có rảnh không, tôi muốn đi uống một chút. Đi được không?
Nhắn tin cho Jackson xong, cô mặc tạm một chiếc hoodie màu xanh đen, cùng với quần quần jean màu xám. Mở cửa phòng ra rồi đi sang bên phòng Jackson gọi
- Jackson cậu còn thức không?
"Cạch"
Cửa phòng Jackson mở ra, cậu ta đầu tóc bù rù quần áo sộc sệch nhìn Hani.
- Tôi ngủ quên từ trưa đến giờ, lúc cậu nhắn tin thì tôi mới dậy. Tôi cũng đang đói nữa, đi ăn với uống một chút thôi. Lâu rồi tôi với cậu không đi uống. Đi thôi, tôi biết một quán gần đây đồ ngon và có rượu
- Ừm!
.
.
.
.
.
Tại quán ăn
Cậu và Jackson ngồi xuống, gọi ra 3 chai sọu với ít đồ nhắm. Jackson mồm phồng lên vì đồ ăn, nhồm nhoàm nói
- Hôm nay có chuyện gì sao lại gọi tôi vậy? Mọi lần tôi rủ có bao giờ cậu đi đâu.
- Chỉ là có chút chuyện nên cần giải khuây một ít thôi - Hani cầm chén rượu đưa lên uống một hơi
- Nói đi tôi nghe - Jackson lấy rượu rót cho cậu.
Cậu thở một hơi dài, cầm lấy chén rượu lên uống tiếp. Gục đầu xuống, nước mắt khẽ rơi. Lầm bầm nói
- Bố mẹ tôi...., họ vẫn chưa chết. Rõ ràng ngày đó tôi đã nhìn thấy 2 cái xác cháy đen, tại sao bây giờ lại nhận được tin họ vẫn còn sống - Cậu nấc nhẹ, hai tay úp vào mặt để che đi những giọt nước mắt - không phải tôi không vui vì họ còn sống, nhưng tôi sợ mình sẽ mất Junghwa
Jackson kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, kéo cậu lại gần vỗ về. Jackson biết Hani là một người như thế nào, một chuyện để cậu khóc nấc lên như vậy thì chắc nó đã vượt quá sức chịu đựng của cậu đến nhường nào
- Không sao đâu, Cậu sẽ không mất cô ấy đâu. Đừng khóc! Nhưng tại sao chuyện này lại Liên quan đến Junghwa chứ?
- Bởi....bởi người cố ý sát hại bố mẹ tôi chính là ba của cô ấy. Khi Junghwa và mẹ của cô ấy biết chuyện này thì họ đã bỏ đi và cô ấy chưa hề gặp ba từ hồi còn 6 tuổi. Nhưng tôi sợ rằng ba mẹ tôi sẽ không để yên cho cô ấy. Jackson à, tôi phải làm gì chứ? Mai là ngày tôi đi gặp họ
Jackson vẫn không nói gì, mở nắp chai soju đưa cho tôi và cậu ấy cũng mở cho chính mình một chai.
- Đã vậy thì hôm nay chúng ta uống cho giải hết đi. Uống hết đi, tôi không muốn thấy người anh em của tôi phải buồn như vậy.
- Anh em gì chứ, tôi là nữ mà - cậu cau mày
- Nhưng với tôi thì cậu giống nhau một người anh trai vậy. Cạn ly
Hani bật cười, lấy tay áo lau nước mắt trên mặt. Cụm chai với Jackson rồi tu một hơi, mặc kệ cho vị đắng của rượu lan tràn khắp thực quản và dạ dày của mình, cậu uống cạn chai rồi hạ xuống, đầu có chút choáng váng bởi cậu không phải là người giỏi uống rượu. Jackson uống xong thì cũng bắt đầu lè nhè, nhưng vẫn chưa dừng ở đó. Cậu vẫn uống tiếp, cậu muốn nó rửa sạch đi nhưng nỗi buồn và lấp đầy nó là một bị đắng.
.
.
.
.
.
Junghwa vừa chợp mắt được một lúc thì có điện thoại vang lên, là số của Hani. Nhìn lên đồng hồ thì cũng đã 1h30 sáng. Thầm nghĩ tại sao cậu lại gọi muộn đến vậy. Mở điện thoại rồi áp lên tai
- Muộn như vậy rồi Hani vẫn còn chưa ngủ sao?
- Chào cô, cô có phải là người tên Junghwa không ạ? - một giọng nói lạ vang lên qua điện thoại
- Xin hỏi, là ai đang cầm điện thoại vậy ạ - Trong lòng cô có dấy lên một chút lo lắng bởi người nghe không phải cậu
- Tôi là chủ quán rượu và chủ của chiếc điện thoại này đang say và nằm gục trên bàn. Bởi vì cô ấy gọi tên cô nên tôi mới gọi điện cho cô. Cô có thể đón họ không? - Chủ quán nói với giọng thở dài - Họ đã uống hết 7 chai Soju đấy, tôi nghĩ cô nên đến sớm
- Ông có thể nhắn tin địa chỉ cho tôi để tôi có thể đến đón họ ạ
Gọi điện xong, cô bật dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài. Bắt taxi đi đến quán rượu ven đường, thì thấy cậu với Jackson nằm gục lên bàn, mặt cậu đỏ lên vì uống nhiều. Thanh toán cho người chủ quán xong, rồi cùng ông chủ quán đưa 2 người họ vào xe.
Sau khi về đến nơi, chật vật đưa Jackson lên phòng xong thì đến lượt Hani. Vì uống quá nhiều mà cậu đã nôn thốc nôn tháo ra bộ quần áo đang mặc. Junghwa rất giận vì cậu uống nhiều đến mức không chịu được. Đặt cậu nằm lên trên giường, cố gắng cởi bộ quần áo trên người cậu xuống. Sau khi cởi chiếc áo hoodie rộng thùng thình có bãi nôn ở trên ra thì trên người cậu chỉ độc một chiếc bra màu đen. Jungwha đỏ mặt quay đi và mang theo chiếc áo bẩn bỏ ra để giặt. Xong xuôi mọi thứ thì cô quay trở lại phòng ngủ, Mở tủ ra và lấy một bộ quần áo ngủ để mặc cho cậu thoải mái. Vừa mặc được chiếc áo ngủ vào cho cậu thì cũng đến lúc phải cởi bỏ chiếc quần jean và thay vào đó là chiếc quần ngủ. Cô nhẹ nhàng động vào chiếc khuy quần và cởi nó ra rồi kéo chiếc khoác quần xuống. Hani nhổm người dậy ôm chặt lấy cô kéo xuống.
Mặt Junghwa đỏ đến mức có thể nói là rất giống quả cà chua. Cậu bắt đầu hôn nhẹ lên đôi môi của cô, rồi bắt đầu ngấu nghiến nó như một con thú đói khát. Chiếc lưỡi không nhìn được mà tiến vào trong, tham lam ăn hết những giọt mật bên trong. Nhiệt độ căn phòng trở nên nóng hơn và chìm trong tĩnh lặng. Giờ đây chỉ còn tiếng hoà quyện của 2 đôi môi chạm vào nhau. Junghwa cũng không nhịn được mà đáp lại, cô nghiêng đầu để đôi môi và chiếc lưỡi của mình có thể hoà quyện vào với đôi môi kia. Hani khẽ dứt ra để lấy hơi thở rồi lại tiến vào, đôi môi cô như một liều thuốc phiện khiến cậu không thể không yêu nó. Junghwa khẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ khi đang tập trung mυ'ŧ lấy đôi môi của cậu và nuốt từng ngục mật ngọt vào trong.
Cả người cậu giờ đây như lửa đốt, thêm với hơi men rượu thì làm nó càng cháy bừng bừng. Tiếng rên của Junghwa làm cậu không nhịn được mà càng muốn cô hơn. Du͙© vọиɠ ngày một lớn, không thể ngăn cản được mà phải để nó thoát ra. Junghwa và cô quấn lấy nhau, càng lúc càng điên dại. Hai chiếc lưỡi đưa đẩy không có hồi kết, đôi tay của cậu bắt đầu làm việc mà nó cần làm. Nhẹ nhàng cởi từng cúc áo sơ mi rồi vứt nó sang một bên như thể nó là vật đã cản trở cậu đến với cô. Rải những nụ hôn xuống dưới cổ của Junghwa và để lại một dấu ấn trên xương quai xanh của cô. Cậu khẽ thì thầm
- Đêm nay, em có thể trao cho tôi chứ! - Hai người giờ đây ở rất gần với nhau, chỉ cách nhau một khoảng cách rất nhỏ. Junghwa ôm chặt lấy người cậu
- Em luôn là của Hani
Cậu khẽ mỉm cười và tiếp tục công việc của mình. Những ngón tay ấm áp lướt nhẹ trên làm da của cô chạy dọc vòng eo thon gọn của Junghwa làm cô có chút rùng mình vì buồn, bàn tay cậu đã chạm đến cạp quần của cô. Tay nhẹ nhàng kéo nó xuống. Cậu hôn nhẹ lên đùi trong của cô. Giờ đây trên người cô chỉ độc một chiếc bra và chiếc qυầи ɭóŧ. Hani dừng lại, cởi hết quần áo trên người mình ra. Junghwa khẽ quay đi chỗ khác vì ngại, múi bụng của cậu làm cô không khỏi ngạc nhiên bởi nó. Rất rắn chắc, từng mũi lộ ra khiến cô khao khát chạm vào nó.
Khẽ đặt Junghwa nằm ngay ngắn rồi cậu cũng thuận tay lột phăng chiếc bra của cô. Cậu dường như đã mất lí trí, không ngại nhùng mà ngậm lấy nó. Tay còn lại thì nắn bóp khỏa bên cạnh làm cô không chịu được mà rên lên. Cô nắm chặt lấy ga giường và cắn chặt lấy môi mình để không thoát ra tiếng rêи ɾỉ.
Cậu hôn nhẹ lên bụng của cô rồi bắt đầu đi xuống dưới. Khẽ cởi chiếc quần còn sót lại của cô và để nó ra chỗ khác, cậu áp người mình lên trên cơ thể trần trụi của cô, ngay lập tức quấn vào chân cô mà cọ xát nơi nhạy cảm của cả hai rồi kề miệng vào tại Junghwa khẽ thì thào
- Junghwa....tôi muốn em!
Junghwa khẽ rên rồi ôm chặt lấy eo cậu. Cậu nhếch môi mỉm cười đẩy chân của Junghwa lên trên cao, rồi vùi mình vào nơi đỏ hồng đang đẫm ướt dịch tình của cô, khẽ hôn lên hạt nhỏ làm Junghwa run rẩy rên lên. Dùng sức mυ'ŧ lấy hạt đậu nhỏ rồi tham lam nuốt hết dịch ngọt vào trong. Hani làm cô phát điên khi liên tục ân ái với nơi đó của cô. Những ngón tay dài đã bắt đầu tiến vào trong cô, vì đây là lần đầu nên có chút đau. Nước mắt của cô ứa ra cấu chặt lấy lưng của cậu, cậu đáp nhẹ một nụ hôn lên giọt nước mắt của cô
- Hãy tin tôi, tôi sẽ không làm em đau.
Junghwa khẽ gật đầu, cậu bắt đầu tiếp tục. Lần này nhẹ nhàng hơn vì sợ cô đau, Junghwa dần dần quen với nó và khẽ rên lên. Hani bắt đầu tăng tốc khi thấy Jungwha rên, tốc độ dần tăng lên. Hani khẽ cười nhìn cô, lúc thường ngày thì thật thuần khiết, còn trên giường thì phóng khoáng đến lạ thường. Đến khi Junghwa trải qua cao triều. Cậu mệt lử ngã xuống bên cạnh, ôm chặt lấy cô.
- Cảm ơn em vì hôm nay, bảo bối!
"Tình yêu không có nghĩa là nhìn nhau mà có nghĩ là cùng nhau nhìn về 1 hướng"
"Tình yêu của tôi giống như một đường thẳng, nhưng vì em mà tôi sẽ bẻ cong nó"
_________________
Tôi hứa là tôi làm r nha, mn bị tôi cho H hụt thì bây h tôi bù rồi nha. Đọc và ủng hộ mình nhé ❤️