Còn bao nhiêu bí mật mà Alex chưa kể? Vy có cảm giác như mỗi một bí mật được mở ra đều là một nỗi đau của Alex.
Có một điều mà Vy biết Vy yêu Alex vì sự thẳng thắn đôi khi phũ phàng của Alex. Yêu nhau một thời gian, Vy hiểu rẳng chuyện gì đến lúc thì Alex mới nói. Nếu không bị rơi vào hoàn cảnh đặc biệt thì Alex không bao giờ nói ra.
Vy ngồi xuống ghế cạnh Alex và ôm chặt lấy tình yêu của mình.
- Dạy em chơi piano nhé. Anh có biết nhìn thấy anh và Trang ngồi chung ghế cùng nhau chơi em đã ghen tị thế nào không?
Alex khẽ gật đầu.
Vy đòi Alex dạy chính bản nhạc của Alex và Tracy trước đây, Vy muốn nó sẽ là bản nhạc của Alex và Vy. Hơi mạo hiểm vì có thể sẽ khiến Alex nhớ Tracy nhiều hơn nhưng nếu thành công thì Vy sẽ khiến Alex dần quên Tracy.
Từ hôm đấy, tối nào Alex cũng dạy Vy khoảng một giờ đồng hồ. Từ việc nghe tiếng và nhìn đến lúc tập thật là hoàn toàn khác nhau. Được tay phải thì quên tay trái. Hơn một tuần rồi mà tay Vy vẫn lóng ngóng. Alex đã gợi ý bài khác dễ hơn nhưng Vy vẫn đòi học bằng được.
3 tháng sau...
Vy đã gần hoàn thành bản nhạc đầu tiên.
Người ta nói khi yêu có những sức mạnh khó lý giải, ban ngày Vy cố tập khi Alex đi làm.
Tối nay Vy sẽ chơi bản nhạc đầy đủ không cần trợ giúp của Alex. Hôm nay Vy sẽ chơi không ngập ngừng, sẽ không còn "thế nào nữa?"
Có tiếng mở cửa.
- Anh ăn gì chưa?
- Rồi.
Alex đi tắm. Trở ra không thấy Vy ngồi đợi cạnh piano như mọi khi mà đang xem phim. Alex ngồi xuống bên cạnh:
- Tối nay không tập nữa à?
- Không.
- Nản rồi à?
- Hmmm... Phim hay lắm, xem đi.
Alex yên lặng ngồi cạnh Vy xem phim. Gần 12h mới hết. Alex đứng lên đi vào phòng ngủ. Vy lại ngồi xuống, mở nắp đàn.
Điện thoại Alex chợt rung. Số không có tên.
- Này, tôi vừa viết blog cho anh mà không hiểu tại sao. Mà không đọc được đâu, có biết cũng không muốn đọc đâu.
Alex ngờ ngợ một lúc, số của Tracy Alex đã từng thuộc nằm lòng nhưng Alex cũng đã gạt nó dần ra khỏi ký ức.
- Tôi quên cô từ lâu rồi.
- Không cần anh nhớ.
- Đồ khốn!
- Đồ khốn! Alex nhắn lại
- Haha
Alex tự nhiên thấy bực bội. Alex xóa tin nhắn, không trả lời nữa.
5 phút sau, lại tin nhắn từ số đó.
- Thôi ngủ đi. Ngủ ngon.
Tại sao cứ ám ảnh mãi, đã cố quên rồi, gần quên rồi nhưng sao cứ xuất hiện vào những lcus như thế này. Alex quăng điện thoại xuống giường, ngồi phịch xuống.
Vy đã chơi xong không mắc một lỗi, rất tình cảm nhưng khi quay mặt hướng sang phía phòng ngủ trông chờ một sự tán thưởng của Alex thì... chỉ là một khoảng không gian tĩnh lặng. Hơi thất vọng!
Vy phủ khăn lên phím đàn, đậy nắp rồi đi vào phòng ngủ.
Khuôn mặt Alex như mất hồn.
- Anh không nghe thấy gì à?
- Có. Em chơi hay lắm. Không cần anh hướng dẫn nữa rồi. Alex nhanh chóng trả lời.
Rõ ràng có gì đó không ổn, Vy không chắc nhưng không dám hỏi lại Alex.
- Ngủ đi em. Muộn rồi.
Mình không còn yêu cô ta nữa. Hay giờ cô ta lại muốn mình quay lại, chiều chuộng như ngày nào.
Điện thoại lại rung.
- Ngủ chưa?
- Chưa.
- Nhắn tin cho tôi làm gì?
- Thích.
- Không lừa được thằng nào nữa à? Muốn tôi quay lại à?
...
Nửa đêm rồi, Alex đang nhắn tin với ai. Có vẻ bực dọc thì phải, cứ thấy quăng điện thoại.
Tôi hết yêu cô rồi. Tại sao cô lại quay lại vào đúng lúc này.
Ký ức trỗi dậy.
- Ba mẹ anh sẽ thế nào nếu biết chuyện hai đứa?
- Chắc là bị đuổi ra khỏi nhà.
Alex đã bịa ra câu chuyện con nuôi vì muốn giữ thể diện. Mẹ Alex đã không ít lần mắng nhiếc Alex khi hàng xóm xì xào "không biết nó là con trai hay con gái, hay bê đê?"
Không phải ra ở riêng mà là Alex bỏ nhà đi. Cuộc sống ngắn ngủi, cùng lắm là chết.
Với số tiền tiết kiệm, Alex rời khỏi nhà, để lại một bức thư.
"Con mệt mỏi lắm. Cuộc sống tự do là được làm gì mình thích. Con chẳng quan tâm đến việc người khác nghĩ như thế nào. Có lẽ la sai lầm lớn nhất khi để con xuất hiện trên cuộc đời này. Con sống tốt. Bố mẹ sẽ không còn phải thấy xấu hổ khi người khác hỏi về con. Để rồi sau đó lại lên lớp, giáo huấn con phải như thế này, như thế kia. Đây là sự giải thoát cho con và cả cho bố mẹ. Bố mẹ đừng lo cho con."
Hãy hưởng thụ một cuộc sống hoàn hảo trước khi chết. Toàn bộ số tiền tiết kiệm mang đi ngày đó chỉ đủ thuê 6 tháng tiền nhà. Hết tháng này là ra đường. Ta sẽ đi đâu?
Nếu biết sự thật như thế, Vy có còn yêu mình không? Thân mình còn chưa lo xong.