Chim Công Trắng

Chương 4

Kỷ Nguyên chuồn ra vườn hoa, đi dọc theo hồ nước. Thực vật nước phía Nam phong phú, cái gọi ra tên, cái không gọi ra tên, xen lẫn đầy thích thú.

Cô đi lên mấy bậc thang, tại chỗ cao có một cái đình tám góc, dẫn nước chảy xuống một dòng thác nước nho nhỏ. Bên cạnh thác nước là một cây hoa hòe Ấn Độ, nước bắn lên cành hoa, xinh đẹp óng ánh.

Chẳng ai quay về biệt thự tự làm mất mặt.

Kỷ Nguyên nghe được tiếng kêu kỳ lạ, cô quay đầu nhìn, một con chim công trắng đi qua dưới tàng cây hoa. Nó kéo lê lông vũ thật dài, từng bước một đi vào trong vườn vải.

Kỷ Nguyên muốn xem chim công xòe đuôi, thế là cô đi xuống đình bắt kịp nó.

Trong rừng vải có nước chảy, cạnh dòng nước trồng một ít hoa hồng chuối tây, ngăn cản tầm mắt. Con chim công trắng kia đã không thấy bóng dáng đâu.

Kỷ Nguyên tưởng rằng xuất hiện ảo giác, ai lại để mặc một con chim công đi tới đi lui vậy?

Ai ngờ quay người lại, cô gặp được con chim công trắng kia. Nó chẳng hề sợ người, đi qua bên cạnh cô một cách thản nhiên.

Cô nhìn chằm chằm không dời mắt.

Bỗng nhiên có người nói: “London muốn cùng em đi ăn.”

Cô ngẩng đầu, đầu Lý Mậu đội mũ rơm, trên vai vác một cái cầu thang gỗ, đứng trước mặt cô, giống như một công nhân chăm sóc cây cảnh.

Kỷ Nguyên mỉm cười, hỏi: “Nhà anh còn có chim công gọi là New York không?”

Lý Mậu nhoẻn miệng cười, nói: “Đây là bảo bối của Liêu Tuấn, cố ý đặt một cái tên tiếng Anh.”

Liêu Tuấn từ miệng người ngoài còn dễ gần hơn bản thân anh ta.

Lý Mậu nhìn thấy dị ứng trên mặt Kỷ Nguyên đã tốt hơn nhiều, nhưng anh không nhắc tới, chỉ hỏi: “Em muốn cùng tôi đi hái vải không?”

Bầu không khí đình trệ một lúc, ánh nắng xa tắp chậm nửa nhịp.

Kỷ Nguyên ừ một tiếng.

Lý Mậu tháo xuống cái mũ rơm trên đầu, rất tự nhiên nói: “Nắng lắm, em đội cái này đi.”

Cô còn chưa phản ứng lại, cái mũ rơm đã nhẹ nhàng đặt trên đầu cô.

Lý Mậu đi đằng trước, chim công trắng thích đi ở giữa, Kỷ Nguyên chỉ có thể theo phía sau.

Cô luôn ngắm nhìn vẻ lộng lẫy của con chim công, ánh nắng rọi trên dòng suối, chiếu trên cây chuối, có khoảnh khắc âm thanh và hình ảnh tựa như đang ở trong mộng, nhuộm đẫm cảm xúc rất ưu thương lại rất vui mừng.

Lý Mậu chọn một cây vải trong rừng cây, đặt cây thang sát bên, ổn định chân thang, theo cái thang chậm rãi trèo lên chỗ cao.

Kỷ Nguyên ngửa đầu nhìn trái vải đỏ tươi trên cây, còn có vóc dáng không tệ của anh, có cảm giác muốn phạm tội.

Lúc này cô mới phát hiện, toàn thân anh vương vấn khí khái trí tuệ và tĩnh lặng, cái đẹp chân chính cũng chỉ là thế thôi.

Lý Mậu vươn tay hái được một cành vải tươi mới, anh cúi đầu hỏi Kỷ Nguyên ở bên dưới: “Nhiêu đây ăn đủ không?”

Kỷ Nguyên lên tiếng đáp lại.

Lý Mậu chậm rãi xuống cái thang, đưa vải cho cô. Kỷ Nguyên cầm lấy, nhìn xung quanh, lại không thấy con chim công đâu.

Lý Mậu nhìn ra sự lo lắng của cô, anh nói: “Lát nữa nó sẽ trở lại.”

Hai người ngồi dưới gốc cây ăn vải, núi non xa xa xanh biếc, làn gió mùa hè rất mát rượi, mang theo mùi cỏ cây thơm dịu.

“Chỗ này buổi tối ngắm sao rất đẹp, trên cây treo đèn nhỏ chớp tắt, có thể thấy ngân hà.” Lý Mậu nói.

“Được sống ở đây rất có phúc.” Kỷ Nguyên nói.

Lý Mậu ờ một tiếng, không nói thêm nữa.

Cảm giác giờ phút này, tựa như bạn bè tình cờ tụ họp một chỗ uống rượu, về phần khi nào uống xong thì không có tính chuẩn xác, có lẽ chỉ chớp mắt, trên tay hai người chỉ còn cái ly trống không.

Lý Mậu phát hiện trong lòng mình có thêm một loại cảm xúc miễn cưỡng, trong lòng hơi kỳ lạ, không khỏi nhìn chăm chú Kỷ Nguyên một lát.

“Trái vải vừa hái xuống, còn nhiệt tính, không thể ăn nhiều quá.” Anh mới vừa nói xong câu đó, cảm thấy xoang mũi nóng lên, vốn muốn nhắc nhở cô, ngược lại mình chảy máu mũi trước.

Lý Mậu thoáng ngẩng đầu lên, lục lọi cái túi lớn, lấy ra một cái khăn, đưa cho Kỷ Nguyên nói: “Em thấm nước chiếc khăn này giúp tôi.”

Lúc này Kỷ Nguyên mới phát hiện tình cảnh của Lý Mậu, cô cầm chiếc khăn, đi đến cạnh dòng suối nhỏ, thấm suối nước mát lạnh, vắt khô, nhẹ nhàng đắp trên trán anh.

Khí nóng của Lý Mậu hơi giảm xuống, cảm thấy có một người phụ nữ quan tâm đến mình, cảm giác rất tốt.

Kỷ Nguyên lại không để ý, chỉ nói: “Chim công trắng xòe đuôi rồi.”

Lý Mậu thoáng nhìn, London không biết từ chỗ nào chạy trở về, dựng thẳng lông vũ xinh đẹp tựa như cái quạt lớn trắng như tuyết, bước đi thong thả vòng quanh cây vải, ánh mắt nó ngó qua bên kia, giống như chứa vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa…

Lý Mậu nói: “Hầm nó, lại mua một con mới cũng không khó.”

London hồn nhiên không nhận ra, vẫn xoay tròn vẻ xinh đẹp rực rỡ của nó.

Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười,

bỗng nhiên di động vang lên, là Tống Mân tìm cô. Lý Mậu hỏi: “Phải đi à?”

Kỷ Nguyên nói phải.

Anh à một tiếng, nói: “Có rảnh ra ngoài ăn cơm nhé?”

Cô khựng một chút, rồi đồng ý.

Anh nhìn cô đi dọc theo cây chuối tây bên dòng suối nhỏ đi xa.

Kỷ Nguyên đi được một nửa, sực nhớ mũ rơm vẫn còn ở trên đầu mình.

Cô muốn trả lại cho Lý Mậu, còn chưa đến gần đã nghe được tiếng người nói chuyện.

Cũng chẳng khó phân biệt, là Hạ Thanh Thanh.

Hạ Thanh Thanh chất vấn Lý Mậu chuyện đầu tư thất bại gần đây.

Lý Mậu không đáp lại.

Hạ Thanh Thanh càng không khách khí hơn, nói: “Cậu không có việc ra vẻ nịnh bợ, dụ bà ngoại đi nghe hội âm nhạc gì đó, nhớ tiền của bà ngoại phải không?”

Lý Mậu chẳng ừ hử gì cả.

“Mấy năm nay, dự án do cậu phụ trách lợi tức bình thường, ai chẳng biết cậu thiếu tiền chứ? Dự án trong tay Liêu Tuấn, lợi tức trung bình hơn hai mươi phần trăm. Ai lại không biết mỗi năm cậu đều bị so sánh với nó?”

Hạ Thanh Thanh bóc ra vết sẹo, cố ý không cho người khác rút lui.

Lý Mậu chẳng muốn tranh luận với chị ta, đứng dậy muốn đi.

Giọng điệu Hạ Thanh Thanh dịu xuống một chút, nói: “Chẳng lẽ tôi không biết tất cả dự án của cậu đều liên quan tới việc đầu tư lĩnh vực mới sao? Trong nhà coi cậu là binh sĩ đi thử nước, cái nào có tính phiêu lưu thấp thì giao cho Liêu Tuấn, có tính phiêu lưu cao thì ném cho cậu. Tôi không tin cậu không oán hận?”

Lý Mậu phản đối, rốt cuộc lên tiếng cười nói: “Chị họ, nói nhiều quá, không dễ gả ra ngoài đâu.”

Hạ Thanh Thanh nóng nảy, nói: “Tôi là suy nghĩ cho cậu thôi.”

Lý Mậu không cảm kích, nói: “Chị lo rộng quá đi.”

Hạ Thanh Thanh không chịu buông tha, hỏi lại: “Liêu Tuấn sẽ thừa kế gia nghiệp, phải tích lũy danh dự của nó, sao nó không tiếp nhận những dự án khó khăn chứ? Nó cũng không phải không có năng lực? Chỉ bởi vì nó là chiêu bài của nhà họ Liêu, chuyện tốt để nó chiếm hết sao?”

Lý Mậu thở dài, hỏi: “Rốt cuộc chị muốn nói gì?”

Hạ Thanh Thanh đi một vòng lớn như vậy, đương nhiên không phải mục đích này.

Chị ta cân nhắc hỏi: “Cậu cảm thấy thiên kim nhà họ Lam thế nào?”

“Ai?” Lý Mậu hỏi.

“Con gái một của nhà họ Lam, Lam Dĩnh đó! Cô ta có thiện cảm với cậu, nếu cậu cưới cô ta, bố vợ tương lai của cậu chỉ có một đứa con rể là cậu, khẳng định sẽ bồi dưỡng cậu. Cậu cũng không cần bị Liêu Tuấn chèn ép, cậu nói đi?”

Phép khích tướng một hồi lâu này, hóa ra là làm mai à.

Hạ Thanh Thanh còn nói: “Năm ngoái lão tiên sinh đến nhà chúng ta làm khách cũng nói, mạng của cậu là nhờ vợ, tương lai đại phú đại quý, nhất định sẽ nhờ tới vợ mình.”

Lý Mậu nhoẻn miệng cười, nói: “Lời nói của lão sâu rượu kia có thể coi là thật sao? Tôi là một người đàn ông, có tay có chân, tại sao cần nhờ tới vợ tương lai tạo dựng sự nghiệp chứ?”

Hạ Thanh Thanh nói: “Cậu cưới Lam Dĩnh, không phải hợp với lời nói của lão tiên sinh kia sao?”

Lý Mậu nhịn cười nửa ngồi xổm, trêu chọc chim công trắng: “London à, mày thấy thế nào? Bây giờ tao có phải nên thu dọn hành lý đến nhà họ Lam ở rể không?”

Hạ Thanh Thanh tức đến nghẹn lời.

Chim công trắng cao quý chẳng thèm để ý thứ tầm thường của nhân gian.

Lý Mậu giả vờ ngốc nghếch như vậy, Hạ Thanh Thanh hoàn toàn hết cách với anh, chị ta sa sầm mặt bỏ đi.

Kỷ Nguyên nghe xong cũng buồn cười, cô đặt mũ rơm trên một tảng đá bên dòng suối, lặng lẽ rời khỏi.