Xe đạp của tôi nằm chỏng chơ ở bãi trống, tôi nhìn quanh một lượt, những tiếng xôn xao giờ đã ở tít chân trời nào, tựa như chúng chưa hề xuất hiện.
Dự cảm xấu nổi lên như trống trận, nhưng tôi vẫn cố gắng suy nghĩ theo chiều hướng tích cực nhất. Rằng thì là kẻ nào đó chỉ tháo hơi xe của tôi hoặc cùng lắm tháo săm lốp của tôi vứt đi mà thôi. Nhưng không, hiện thực tàn khốc hơn tôi nghĩ rất rất rất nhiều! Khung xe bị gãy làm đôi, hai bánh nát bét, nan hoa chọc ra chọc vào, bung khỏi vành, bàn đạp gẫy gập lại, yên xe cũng bị rạch nát.. Đây không còn là cái xe nữa đâu, nó chính xác là một đống đồng nát hơn đấy! Khéo khi gọi người mua đồng nát vào họ cũng ngại không muốn bê nó đi, vì đồ này quá không đáng tiền!
Tôi suy sụp đến mức đứng không vững, phải dựa vào tường để tự xoa dịu nổi đau tiếc của. Vậy là hết, chiếc xe đạp cà tàng cũng bị người ta phá hỏng! Và rất dễ đoán đám phá hỏng cái xe của tôi chính là bọn cùng lớp chết tiệt! Biết tôi nghèo nên cố ý đánh vào kinh tế đây mà, đã thế tôi còn không bắt được tận tay day tận trán chúng nó. Mẹ kiếp! Khốn nạn! Tôi muốn đốt trường!
"Ối trời! Sao thế này?" Lúc này cô trông xe mới từ đâu chạy về, gương mặt đang hớn hở chợt tái đi "Cháu làm gì đây?"
"Cô trông xe kiểu gì mới đúng!" Tôi đang tiếc của chết đi được còn bị người này vặn lại kiểu đổ lỗi, bực mình nói thẳng "Người ta phá xe cháu cô cũng không biết, còn hỏi cháu làm gì?"
"Con xe cà tàng của cháu ai thèm phá?" Cô ta nhìn tôi thật kĩ, rồi nhìn cái xe, khinh miệt nói "Hay cháu chán nó rồi, cố ý làm cách này để được đền xe mới?"
"Cô nói chuyện kiểu gì vậy?" Tôi trợn mắt, có cảm giác cả thế giới đều chống lại mình. Áp lực này quá khó chịu, khiến ngực tôi tức anh ách! "Cô không trông xe, để đồ hỏng còn trách người khác? Nếu cháu muốn xe mới thì đã nhân lúc cô đi trộm một cái trong kia rồi chứ chẳng phải phá xe rồi đợi cô về kiểu này!"
"Còn định trộm xe nữa?" Cô ta lập tức nhảy dựng lên, gào lớn "Mẹ mày, nhà mày không ai dạy mày à? Hôm nay tao phải dạy lại mày mới được! Theo tao đến phòng giáo viên! Ngay lập tức!"
"Đồ điên!" Tôi nhổ nước bọt, cảm thấy không nên tranh cãi với kẻ không có khả năng nghe hiểu. Cô ta vẫn cứ ra sức chửi bới khiến một đám học sinh bị thu hút, vây lại xem "Đi thì đi, tôi xem ai mới là người phải chịu trách nhiệm!"
"Mẹ kiếp! Đồ mất dạy, bố mẹ mày chết hết nên không ai dạy dỗ nổi mày đúng không? #-$'×=(#¶:#(:..."
Tiếng chửi bới vang khắp bốn biển, đám người vây xem ra sức chỉ chỏ, có vài người còn lục đυ.c rút điện thoại đời mới ra chuẩn bị quay phim chụp ảnh. Tôi vốn dĩ không định chấp nhặt người này, nhưng khi nghe thấy lời rủa xả kia, tôi nhanh chóng đi tới chỗ xác xe đạp, cầm lấy bánh xe bị tháo rời, tung Vυ'T một phát khiến nó bay giữa bụng cô ta: "CÂM MẸ MỒM ĐI!"
"Ối giời! Đánh nhau!"
"Dám đánh cả cô trông xe! Khϊếp vãi!"
"Đi gọi thầy đi!"
"..."
Những tiếng xì xào lại ầm ầm vang vọng từ bốn phương tám hướng. Tôi chẳng quan tâm, khoanh tay lại, dựa lưng vào tường nhìn bà cô ngoa ngoắt kia đau đến mức ôm bụng, gập người lại. Đến giờ phút này thì có gì phải sợ, mẹ nó, cùng lắm thì thôi học, bà đây đếch lo!
Thầy chủ nhiệm tất tả chạy đến, xuyên qua đám đông những người, lao vào kéo tôi sang một phía. Sau khi nhìn thấy xe đạp hỏng của tôi nằm chỏng chơ ở đó, ngay lập tức thầy đã load được vấn đề rồi! Thầy nhìn tôi một cái rồi vẫy tay bảo mấy bác bảo vệ: "Các bác giải tán học sinh hộ cháu, vấn đề này cần giải quyết nội bộ!"
"Có gì mà giải quyết?" Cô trông xe gào lên, không muốn mất đi sức mạnh quần chúng "Con bé này đã gian dối, có ý trộm cắp còn hành hung người khác.."
"Cô bớt bôi nhọ người ta đi!" Thầy có vẻ khó chịu lắm, gắt gỏng quát lên "Ngày xưa bôi tôi chưa đủ, giờ còn bôi cả học sinh của tôi? Có tin tôi báo cáo hiệu trưởng cho cô nghỉ luôn cần câu cơm này không?"
Quả nhiên cô ta im bặt, tôi nhìn vị giáo viên luôn hiền lành này quát to, ồ, cũng có uy thế lắm chứ đùa. Và dường như trước đây họ có xích mích sẵn, thầy không ưa cô ta lắm.. Thế thì thầy sẽ bênh tôi chứ đúng không?
Nhưng bênh thì thế nào? Tôi cũng đâu có bằng chứng đám trong lớp phá đồ của tôi, chẳng lẽ bắt cô ta đền? Cô ta đâu trực tiếp làm hỏng?..
"Nhiệm vụ của cô là trông xe nhưng cô lại mải vui 20-10 nên rời khỏi khu trực?" Khi chúng tôi đã vào phòng thầy nghiêm túc hỏi "Sau khi cô trở lại thì thấy em học sinh này đứng cùng cái xe hỏng?"
"Cũng không phải do tôi! Học sinh 10A1 mời tôi sang phòng truyền thống nhận hoa mà!" Cô ta già mồm cãi "Là do học sinh lớp cậu ấy, cậu đi mà trách chúng nó!"
Học sinh 10A1 cố ý dụ cô ta khỏi khu vực trông xe để có thời gian vào đó phá hoại tài sản của tôi. Vậy là điều nghi ngờ đã được khẳng định, nhưng không có bằng chứng xác thực, chẳng thể nào kết tội được cả!
"Camera trước cổng nhà xe đâu?" Thầy chỉ vào máy tính trên bàn "Mở ra cho tôi xem!"
"Hỏng rồi!" Mắt cô ta lấm lét, mãi sau mới thú nhận "Lâu lắm rồi tôi không xem camera!"
"Cô tháo ra bán rồi chứ gì?" Thầy cười khẩy "Liệu hồn, tôi mà báo cáo cô chỉ có nước ra đường!"
"Đừng.. Đừng có nói linh tinh!" Cô ta lắp bắp, liếc sang phía tôi nhưng tôi vờ như không nghe thấy gì. Sau đó cô ta cắm cảu, bí quá hóa liều "Hai người định dồn ép tôi chứ gì? Vu khống tôi có tin tôi thuê người chặn đánh hai người te tua không?"
"Đầu cô mất não à?" Thầy chủ nhiệm vỗ bàn một cái, cười khinh thường "Nhìn thẳng vào vấn đề đi, những chuyện cũ tôi mắt điếc tai ngơ coi như không nghe thấy. Nhưng hiện tại cô bỏ đi khỏi chỗ làm, khiến kẻ gian trộm cắp và phá hoại tài sản của học sinh lớp tôi. Gia đình em ấy khó khăn không đủ tài chính mua xe mới, nếu cô tìm thấy kẻ gian thì không vấn đề, còn nếu không.."
"Muốn bắt đền tao à con nhãi kia?" Cô ta vẫn cứ sồn sồn lên găn gái "Mày nghĩ mày đủ sức à? Mày có tin mày bước chân ra khỏi cổng trường một cái là lập tức ăn đập không?"
"Thôi im đi!" Thầy chủ nhiệm xua tay "Tôi ghi âm lại rồi đấy, nếu không hẳn hoi tôi báo cáo hiệu trưởng là cô chết chắc!"
"Ghi âm? Ghi âm cái gì?" Cô ta tái mặt, bình thường lại ngay "Dám ghi âm đoạn nói chuyện này, tôi.. Tôi.."
"Thôi cô im đi!" Thầy nhìn qua tôi vẫn im lặng đứng ở góc phòng rồi hạ cú chốt "Hiện tại cô muốn giải quyết thế nào, nói nhanh cho vuông!"
"..." Cô ta lườm qua tôi, tôi tiếp tục giả câm giả điếc. Thầy giáo chủ nhiệm có vẻ ghét người này ác lắm đây này, nói chuyện chặt chém không thương tiếc, đã thế còn không thèm theo quy trình luôn. Chẳng cần gọi ban giám hiệu, gọi công an, cũng không thèm bản tường trình các thứ, cứ thế xử ép bắt người ta nôn ra phương thức đền bù.
Mà bà sồn sồn này cũng dại cơ, không làm sao không báo công an đi. Hay làm nhiều việc xấu kiểu bán cơ sở vật chất của nhà trường nên không dám hó hé gì?
Thôi, cứ ngậm bồ hòn làm ngọt, thầy chủ nhiệm đứng ra nói chuyện hộ chứ tôi có tự đòi hỏi đâu.
"Nó đánh tôi thì tính thế nào?" Cô ta muốn vén bụng lên cho chúng tôi xem vết thương do tôi ném bánh xe vào. Nhưng thầy chủ nhiệm lập tức xua tay ý bảo không cần thiết, rùng mình nhắm mắt "Đau lắm chứ đùa, khéo khi gãy xương!"
"Thế đi giám định rồi gọi cảnh sát nhé!" Thầy trợn mắt nhìn tôi, chắc lại trách cứ tôi cái tội manh động đánh nhau đây mà. Tôi lơ đi, tự mình rút ra được kinh nghiệm lần sau không nên tay nhanh hơn não. Sung sướиɠ vui vẻ được lúc ấy, sau giải quyết hậu quả lại mệt.
"Cô thấy ổn không?"
"Mẹ.." Cô ta chửi bậy một tiếng, sau đó rút ra một bọc giấy bóng đầy tờ 2000 và 5000 "Đây là ngày lương hôm nay của tao, con nhãi, đủ đền cái xe cà tàng của mày rồi chứ?"
"Em xem đi!" Thầy chủ nhiệm định nói gì thêm nhưng điện thoại trong túi áo đột nhiên reo lên. Thầy xua tay ý bảo tôi tự giải quyết rồi nói "Đừng có ghi hận linh tinh, tôi mà tung cái này ra thì mất cần câu cơm đấy!"
"Xui xẻo, biến đi!" Cô ta ném bọc tiền cho tôi, hậm hực trợn mắt nhìn thầy chủ nhiệm đi thẳng ra ngoài.
Cô ta còn định nói gì đó với tôi, nhưng khi thấy tôi bỏ một đám tiền lên bàn thì mặt dịu hẳn "Mày làm trò gì đấy?"
"Xem chuyện trước đó cô bị đám 10A1 dụ đi thì cháu nghĩ cô cũng chỉ là nạn nhân thôi!" Tôi xuống giọng lễ phép, nói kiểu ám chỉ, sau đó tiếp tục chia đôi tiền ra "Hoàn cảnh nhà cháu khó khăn nên khoản này cháu xin để góp thêm mua xe đạp. Còn khoản này cháu trả lại cô, hi vọng vết thương của cô sớm khỏi và nhanh chóng tìm ra được thủ phạm thật sự của vụ này ạ!"
"Hừ.." Cô ta vơ lấy số tiền kia, mặt giãn ra không ít nhưng vẫn không thèm nói gì tử tế với tôi cả.
Có vẻ công tác tư tưởng còn chưa tốt, dụ dỗ thôi không đủ, hẳn là nên đe dọa nữa nhỉ? Nghĩ vậy, tôi đi nhanh ra cửa chính, sau đó giả vờ như quên một chuyện quan trọng lắm, à một tiếng rõ to rồi nhẹ giọng: "Tất cả những chuyện cô và thầy chủ nhiệm nói cháu đều không nghe thấy, cô cứ yên tâm công tác cô nhé! Tạm biệt cô!"