Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 36

Giản Vi xách theo hai túi đồ ăn từ trong siêu thị ra ngoài, mỗi bước đi đều vô cùng cảnh giác, sợ tên biếи ŧɦái kia còn đi theo mình.

Xác định không còn người đi theo, thừa dịp đèn xanh mà chạy nhanh sang đường, theo lối cũ trở về nhà.

Giữa trưa xào ớt với thịt bò, rau xanh xào, cà chua với trứng, nấu canh đậu hũ, đồ ăn giống như một bữa cơm gia đình, đủ cho ba người ăn.

Nhưng mà ông nội cùng Từ Lệ không ở lại ăn cơm tối, ở nơi này cho đến hơn 3 giờ chiều, liền rời đi.

Giản Vi vội đứng dậy đỡ ông nội, muốn giữ ông ở lại nhà:" Ông nội hay ông ở lại đây đi ạ, hai ngày nữa là Lâm Cẩn Ngôn đi công tác về rồi."

Ông nội ha ha cười rộ lên:" ông già này ở đây chả khác gì bóng đèn của hai đứa, vẫn nên về nhà thì hơn. Đợi đến cuối năm hai đứa về thăm ông là được."

Giản Vi lo lắng nhìn về phía mẹ Lâm Cẩn Ngôn.

Từ Lệ khẽ cười:" ông bảo cháu tới còn nhìn bác làm gì."

Giản Vi lúc này mới dám gật đầu, đồng ý.

Tiễn người lớn ra đến cửa, nhìn xe của họ biến mất ở nơi xa, mới xoay người đi vào nhà.

Nghĩ Lâm Cẩn Ngôn ngày mai sẽ trở về, cô liền thu dọn nhà cửa.

Nhưng mà nhà quá lớn, mặc dù là thu dọn đơn giản nhưng cũng cảm thấy mệt, vẫn luôn bận rộn đến hơn 5 giờ mới xong.

Làm một chút đồ ăn đơn giản, lên lầu ôn tập.

Ôn tập một chút mà đã khuya rồi.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Giản Vi cúi đầu nhìn một cái,là Lâm Cẩn Ngôn gọi video cho cô.

Cô nhanh chóng chấp nhận, Lâm Cẩn Ngôn đi công tác năm ngày, chỉ có thể bớt chút thời gian ngắn để gọi cho cô, Giản Vi thấy anh vô cùng lợi hại.

Video được tiếp, thấy Giản Vi bên này vẫn còn sáng đèn, trên bàn còn một đống sách vở, là đang học.

Lâm Cẩn Ngôn thấp giọng,nhíu mày:" Sao vẫn còn chưa ngủ?"

Giản Vi nhìn đồng hồ:" mới hơn 10 giờ mà."

"Đi ngủ sớm một chút,đừng khiến anh lo lắng."

" Em biết rồi,một lát nữa liền đi ngủ."

Giọng nói lạc đi, nhớ tới chuyện ban ngày, liền nói với Lâm Cẩn Ngôn:" Lâm Cẩn Ngôn lúc em đi mua đồ ăn, có một tên biếи ŧɦái theo dõi em."

Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy lập tức căng thẳng, đầy mặt lo lắng hỏi:" Người nào? Em không sao chứ?""

"Không có việc gì, là em đánh ngã hắn."" Giản Vi cười giản xảo, vô cùng kiêu ngạo.

Lâm Cẩn Ngôn không biết cụ thể mọi chuyện, chỉ nghe thấy vậy đã sợ hãi vô cùng:"" có thấy mặt hắn không?"

Giản Vi cũng không gây thù với ai, chỉ có bọn vay nặng lãi, nhưng anh đã giải quyết sạch sẽ, chúng không thể nào quay lại.

Giản Vi lắc đầu:" Em không thấy rõ, em vừa quay đầu hắn liền trốn, cả người Tây trang nhìn không ra là người có ý đồ xấu."

Lâm Cẩn Ngôn nghe được, nhíu chặt mày,một lát, nghiêm túc dặn dò:" Đợi anh về, đừng đi ra ngoài, chú ý cửa sổ, giữa an toàn.""

Giản Vi gật đầu:" em biết rồi, chừng nào anh về?"

Lâm Cẩn Ngôn theo kế hoạch ban đầu phải hơn một ngày mới về nhà, nhưng nghe Giản Vi nói vậy liền cảm thấy không ổn suốt đêm làm việc, rạng sáng liền trở về.

6 giờ sáng, bên ngoài sân bay, bầu trời mùa đông vẫn còn đen sì.

Từ sân bay về đến nhà đã là hơn 7 giờ.

Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động.

Lâm Cẩn Ngôn thay giày vào trong nhà, trực tiếp đi lên lầu ba.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, trong phòng máy sưởi nóng hầm hập, Giản Vi mặc một chiếc váy lụa mày trắng, nghiêng người, trong tay ôm một con búp bê Tây Dương ngủ ngon lành.

Váy trong lúc ngủ lộn xộn mà kéo tới eo, lộ ra qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt,mông nhỏ trắng đến lóa mắt, Lâm Cẩn Ngôn tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, cả người khô nóng.

Anh đi vào, đem áo vest cởi ra ném ở trên ghế.

Cởi bỏ cà vạt, áo sơ mi cũng vì thân nhiệt khô nóng mà cởi bỏ hai nút.

Anh đôi mắt đỏ lên, đi đến bên giường, bàn tay to lớn tiến đến eo cô, trực tiếp kéo người vào trong lòng, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Giản Vi ngủ không sâu, môi bị ngậm nháy mắt bừng tỉnh, trong lòng nhảy dựng, mở to mắt.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô một tiếng, cố cất tiếng nói:" Nhắm mắt lại."

Bàn tay đặt ở bên hông cô, một tấc sau liền di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở trên đùi cô,bàn tay nóng bỏng hướng đến mông cô, năm ngón tay dùng sức bóp nhẹ.

Giản Vi cả người run lên, cả người căng thẳng. Tay Lâm Cẩn Ngôn đặt trên mông cô mà xoa nắn, khiến cả người cô được anh châm lửa.

Cô duỗi tay xuống cầm lấy tay anh, nhưng anh lại không có ý buông ra, bàn tay nóng như lửa ở mông cô đột nhiên di chuyển ra phía trước, ở chỗ kia mà tinh tế vuốt ve.

Ngón tay anh dường như mang theo nguồn điện, cả người Giản Vi bị anh chạm vào liền giống như bị điện giật, đột nhiên run lên, khẽ "A" lên một tiếng,phảng phất như có thứ gì đó đang từ trong cơ thể tràn ra ngoài.

Lâm Cẩn Ngôn thấp giọng bật cười, môi di chuyển đến cắn vào vành tai cô một cái, nói:" có cảm giác?"

Anh tay phải hướng lên, ngón tay thon dài tiến đến gần mép qυầи ɭóŧ của cô ý muốn thăm dò.

Giản Vi sợ tới mức trống ngực đập liên hồi, hoảng loạn mà đè chặt tay anh,:" đừng, đừng như vậy!"

Lâm Cẩn Ngôn động tác chậm lát, một lát sau mới ngừng lại, bàn tay chui vào trong váy, dọc theo bụng nhỏ của cô một đường hướng lên trên.

Bàn tay vuốt ve khắp người, nóng như bàn ủi, khiến cô bất giác rùng mình.

Hàm răng gặm cắn môi cô, đầu lưỡi đang muốn thâm nhập vào trong, Giản Vi bỗng dưng hoàn hồn, vội đẩy anh:" Đừng, đừng...."

Cô theo bản năng trốn ra sau, Lâm Cẩn Ngôn cả mắt đỏ lên, híp mắt lại nhìn xuống.

Giản Vi cảm thấy ngượng cực kỳ:" Em... Em chưa đánh răng đâu."

Lâm Cẩn Ngôn ngơ ngẩn, lát sau bật cười:" Anh không chê em đâu." Bàn tay trực tiếp

chế trụ đầu cô cúi đầu liền áp cô xuống mà hôn.

Nụ hôn của anh hạ xuống khiên trời đất quay cuồng, Giản Vi bị hôn đến cả người nhũn ra, gương mặt đỏ bừng, ý thức mờ mịt, đôi tay gắt gao mà ôm chặt cổ anh."

Lâm Cẩn Ngôn dần dần mất khống chế, thân thể giống như ngủ một giấc ngàn năm bây giờ được thức tỉnh.

Cơ bụng căng trướng, cơ hồ muốn cắn nuốt anh.

Tình huống lúc này có chút không thể khống chế, liền đặt chân cô

lên eo anh, điện thoại của Giản Vi đặt ở trên gối bỗng đổ chuông,giống như một hồi chuông cảnh báo mà đem lý trí của cô kéo ngược trở về.

Cô sợ tới mức cả người run lên, vội quay người cầm lấy điện thoại.

Vừa thấy điện thoại kêu,

ừ trên giường

ngồi dậy, nhìn màn hình điện thoại,khẩu hình miệng nói với anh:" ông nội."

Giây tiếp theo liền bắt máy:" chào ông nội."

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng của ông:"Vi Vi à, dậy chưa?"

" Dậy rồi ạ, ông nội ăn sáng chưa?"

"Mới vừa ăn, Vi Vi à hôm nay về đây một chuyến, có chuyện ông muốn nói với cháu, để ông cho người qua đón cháu."

Giản Vi vội đáp:" cảm ơn ông nội, không cần đâu ạ Lâm Cẩn Ngôn anh ấy đang ở nhà rồi ạ."

"Vừa đúng lúc, vậy bảo nó đưa cháu lại đây."

"Vâng ạ."

Mới vừa cúp điện thoại, Lâm Cẩn Ngôn lại ép cô xuống dưới thân, môi vừa định áp xuống, Giản Vi vội giơ tay ngăn anh lại:" Đừng náo nữa, ông nội bảo chúng ta qua ăn trưa đấy.""

"Vẫn còn sớm." Anh trong mắt tràn đầy mãnh liệt, giọng nói khàn khàn, liền áp cả người xuống gần hơn.

Hạ thân cứng rắn mà chống ở hai chân cô, Giản Vi sợ đến cả người phát run, muốn đẩy anh ra,lại có chút không đành lòng.

Nhưng Lâm Cẩn Ngôn chung quy vẫn không làm được bước cuối cùng, cảm nhận được cả người cô phát run, liền ôm lấy, đôi môi nóng bỏng mà dán ở bên tai cô, ôn nhu trấn an:" Đừng sợ Vi Vi, anh sẽ không chạm vào em."

Nếu cô chưa sẵn sàng, anh cũng sẽ không muốn vì ham muốn của bản thân mà ép cô.

Giản Vi đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng ôm anh:" Cảm ơn anh, Lâm Cẩn Ngôn."

Lâm Cẩn Ngôn vùi đầu ở cổ cô, thật lâu sau, thấp giọng than một tiếng:" Em thơm quá."

Giản Vu nhịn không được cười:" Anh nặng quá, mau đứng lên đi."

Lâm Cẩn Ngôn lúc này mới đứng lên, khi đứng dậy, tầm mắt Giản Vi lơ đãng dừng ở chỗ hạ thân của anh, đỏ mặt,đôi mắt tức khắc không biết phải nhìn đi đâu mới tốt.

Sao..... Có thể lợi hại như vậy...

Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô, khóe miệng cong lên một ý cười:" Đều là kiệt tác của em đấy."

Giản Vi ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm:" Ai bảo anh trở về liền động dục."

Cô vốn dĩ là đang ngủ mà.

Lâm Cẩn Ngôn híp mắt nhìn xuống, cúi người, một tay chống ở trên giường, một tay khác ở trên mông cô vỗ một cái:" Ai chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ câu dẫn anh?"

Giản Vi ngẩn ra, trợn tròn đôi mắt:" Ai.... Ai chỉ mặc qυầи ɭóŧ!" Cô nắm lấy váy của mình:" Rõ ràng là còn mặc váy!""

Lâm Cẩn Ngôn ý cười thật sâu:" Mặc hay không mặc đều giống nhau."

Giản Vi cắn môi, lườm anh, thật lâu sau, từ trong kẽ răng phun ra ba

chữ:"Lão lưu manh!"