Xuân Vũ Và Từ Phong

Chương 19: Nổi sởi

Loáng cái đã tới tháng 6, đã vào hè, trời oi bức.

Ông Trịnh Miểu mời mấy người bạn từ tỉnh khác tới thăm nhà, ông rất chú ý lễ tiết nên người cha hiếu thảo của Trịnh Miểu cố ý nhờ người mời nhóm hát kịch “Ngũ nữ mừng thọ” đến diễn. Xem kịch thì náo nhiệt mới vui, Trịnh Miểu gọi điện thoại cho Từ Phong “Ông nội tôi có tổ chức bữa tiệc, cậu sẽ tới chứ?”

Từ Phong tính toán lịch trình, cảm thấy có thể sắp xếp được, chủ yếu là bên này nóng đến không chịu nổi, anh giải thích với bên liên doanh sẽ để lại mấy nhân viên kỹ thuật, sáng hôm sau đáp máy bay về.

Thời gian gấp gáp nên Trịnh Miểu gọi nói sẽ để Tiểu Xuân đón anh ở sân bay, nói anh gửi số hiệu chuyến bay, giờ đến cho anh ta. Xuống máy bay, Từ Phong lấy hành lý kéo ra ngoài, cả biển người bên ngoài cổng ra, nào hoa nào biển tên nhìn đến hoa cả mắt. Mất một lúc Từ Phong mới thấy Lương Xuân Vũ, người đông quá nên cô bị ép sau cái cột kim loại, tay cầm bảng tên trắng viết tên anh, cô đang nhìn xung quanh.

Lát sau, rốt cuộc cô cũng nhìn sang hướng anh, vẻ mặt ngập ngừng. Cô nhìn Từ Phong, chần chừ rồi gọi anh “Giám đốc Từ?”

Từ Phong ở nhà máy phía nam California trong hai tháng, thời tiết ở đó khô nóng, ánh nắng mặt trời cực kỳ nhiều, là thị trường năng lượng mặt trời lớn nhất thế giới, so với trong nước thì giống y như biển lửa. Từ Phong vẫn mặc đồ như khi còn bên đó, quần màu xám cát biển, áo thun không tay trắng, bên ngoài khoác áo sơ mi ngắn tay. Mặc đồ kiểu như mới đi dọn gạch về, so với dáng vẻ thường thấy ở công ty thì như một trời một vực, nên không có gì lạ khi Lương Xuân Vũ không nhận ra anh ngay. Từ Phong kéo hành lý đi về hướng Lương Xuân Vũ.

Tiếng ồn trong sảnh quá lớn, Lương Xuân Vũ đưa tay giúp anh kéo hành lý, tay mới vươn ra chạm vào tay cầm đã bị Từ Phong cản lại, cười nói “Em nghĩ mình là “thủy thủ đại lực sĩ” hả?”

“Anh mang nhiều đồ quá, tôi giúp anh mang vài thứ”

“Đều là đồ vứt đi, không nặng lắm”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.

Xung quanh đều là đám người chen chúc, lối đi chật hẹp, đen nghịt người, đám đông trước mặt ào tới gần, vai Lương Xuân Vũ bị va phải, bị lôi theo dòng người. Từ Phong vội vàng buông tay nắm hành lý, ôm lấy eo cô cố gắng đưa cô khỏi đám đông, xung quanh toàn người là người, anh nắm tay cô, kề sát cửa kính di chuyển ra bên ngoài. Từ Phong cao lớn, Lương Xuân Vũ mới tới bả vai anh, quay đầu lại, để thoát khỏi đám đông hỗn loạn nên không né tránh tay anh. Lòng bàn tay bên dưới mịn màng, ẩm ướt và mát mẻ, bàn tay Từ Phong nắm còn thừa cả vòng.

Trong lòng anh thầm than, gầy quá. Tiện thể lại nghĩ, về sau anh sẽ nuôi dưỡng cho mập mạp lên.

Tưởng tượng vậy lại thấy muốn cười. Gánh thì nặng mà đường thì xa à…

Bên ngoài mặt trời chói chang, mới ra khỏi sảnh sân bay, cái nóng đã bao trùm hết các lỗ chân lông, cái nắng hè chói chang như thiêu đốt mặt sàn xi măng, đúng tầm 2 giờ 30, không khí oi bức đến không dám hít thở sâu. Từ Phong buông lỏng tay cô, bước ra ngoài, hai người không che dù, đặt hành lý vào xe rồi lần lượt lên xe.

Chiếc xe cũng y như chảo dầu, nóng không chịu nổi, Lương Xuân Vũ đưa chai nước cho anh, Từ Phong vặn ra uống một hơi hơn nửa chai, đặt qua một bên, lắc bẻ cổ, đưa tay xoa xoa vùng cổ. Lương Xuân Vũ liếc nhìn cổ anh, một mảng đỏ dày đặc, một vệt đỏ hồng như sởi nổi lên trên một bên cổ anh, ngay cả vùng da xung quanh cũng bị đỏ rực theo.

Cô không thể không thốt lên “Giám đốc Từ, ở phía sau anh bị nổi sởi”

Từ Phong bị ngứa đau rát, hít một hơi “Thời tiết nóng quá, mới mọc mấy ngày nay”

Anh không chịu được cơn ngứa, vừa thò tay ra thì Lương Xuân Vũ cản lại “Đừng gãi, rôm sởi càng gãi càng khó chịu, anh đi bác sĩ chưa?”

“Chưa đi, bác sĩ ở nước ngoài phải hẹn trước mới được” Từ Phong để tay xuống, không thoải mái “Lúc mới nổi anh còn tưởng bị cháy nắng”

Lương Xuân Vũ nhìn chăm chú vài lần, phân tích “Anh bị vầy chính là sởi, nhìn khá nghiêm trọng. Hay là đưa anh tới bệnh viện trước nhé?”

Từ Phong suy nghĩ một hồi “Cũng được, đi đường Trung Bắc đi, đối diện Pizza Hut có một phòng khám”

Lương Xuân Vũ khởi động xe, Từ Phong chịu đựng cảm giác ngứa ngáy ở cổ, bị lệch múi giờ nên anh nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi. Đi tới chỗ dừng đèn đỏ, Lương Xuân Vũ đưa tay vặn nhỏ nút làm lạnh trong xe.

***

Lương Xuân Vũ đỗ xe trước phòng khám, định đánh thức Từ Phong. Râu cằm anh ngắn lún phún, vẻ mặt thả lỏng, ngực phập phồng đều đặn, rõ ràng là đang ngủ rất ngon. Hai tháng rồi Lương Xuân Vũ không gặp Từ Phong, nghe Trịnh Miểu nói anh đưa mọi người ra nước ngoài làm việc. Khi cô đến đón ở sân bay, cô mất một lúc mới nhận ra Từ Phong trong bộ đồ quần rộng, áo sơ mi kia.

Lương Xuân Vũ hơi do dự rồi vẫn đưa tay vỗ nhẹ lưng ghế “Giám đốc Từ, tới nơi rồi”

Bên tai vang lên tiếng động không ngừng, Từ Phong không muốn mở mắt, anh quay mặt về hướng Lương Xuân Vũ, đưa tay bắt lấy tay cô. Cô rút tay lại, Từ Phong mở mắt, mê man nhìn theo bàn tay đang rút lại của cô, từ từ ngồi thẳng dậy, hoàn toàn tỉnh táo.

**

Ngay khi anh bước vào, một bác sĩ trẻ mặc áo khoác trắng bước ra khỏi phòng khám, nheo mắt, liếc nhìn cái bình nước trong sảnh, dừng lại nửa chừng và nhìn lại họ, nhìn chằm chằm một lát.

"Em Từ? Không phải em chứ? Tại sao em lại thành ra thế này? Anh gần như không nhận ra em luôn." Vị bác sĩ trẻ nhìn chằm chằm và vội vàng vỗ vai Từ Phong.

Từ Phong chỉ vào sau gáy “Em nổi sởi, rất khó chịu”

Bác sĩ đầu đinh mới chú ý tới cái cổ hỗn loạn của anh, kiểm tra sơ qua “Em cũng chiếu cố công việc làm ăn của anh quá, đợi gãi trầy hết rồi mới tới, định chi tiền nhiều hơn hả?”. Nói rồi vỗ vai Từ Phong “Vô phòng đi, anh xem cho em”

Từ Phong đáp lời, quay người định nói với Lương Xuân Vũ thì thấy cô đang đứng quay lưng lại, đang lấy ly dùng 1 lần uống nước. Khoảng cách hơi xa, Từ Phong gọi “Tiểu Xuân”

Lương Xuân Vũ theo phản xạ bưng ly quay lại “Dạ, sao ạ?”

Từ Phong chỉ dãy ghế trong phòng khám cười “Em ngồi đợi ở đây một lát, anh ra ngay thôi”

Lương Xuân Vũ “Dạ được”.

Lương Xuân Vũ ngồi trong phòng khám mát mẻ, lấy ly rót thêm nước uống, mồ hôi trên da bốc hơi nhanh chóng, người không còn cảm giác dính dấp nhớp nháp. Lần này gặp Từ Phong, cảm giác rất khó nói, chưa kể lần trước khi quá giang xe Tần Yến Phảng về, cô biết chuyện Từ Phong bị đánh lúc học trung học.

Làm sao mà lại… trùng hợp như vậy?

Anh nói anh còn nhớ mặt một cô bé hôm đó, còn vẽ hình cô bé đó ra đi tìm một tuần mà vẫn không tìm được. Đang nghĩ ngợi thì bác sĩ trẻ kia bước ra vẫy tay gọi cô “Cô bé ơi, tới giúp tôi một tay”

**

Lương Xuân Vũ đứng lên đi theo, Từ Phong đang đưa lưng về phía cô mặc áo sơ mi vào, bác sĩ đầu đinh vội lên tiếng ngăn lại “Đừng mặc vội, để cô bé này giúp em lau qua đã, chỗ này bị nhiễm trùng rồi”

“Vừa rồi cho em chen ngang khám trước, anh còn vài bệnh nhân nữa” bác sĩ đầu đinh chỉ trên bàn trong phòng có một lọ thuốc mỡ và một chai thuốc xịt, nói với Lương Xuân Vũ “Trước tiên xịt thuốc khử trùng cho cậu ấy, khử trùng rồi lau sạch, lúc đi thì nhớ mang theo hộp phấn rôm”

Lương Xuân Vũ gật đầu,vị bác sĩ đó đi ra ngoài ngay.

Từ Phong ăn mặc rất bình thường, áo thun lót trắng, đầu vai với cánh tay lộ ra ngoài. Tay dài, vai rộng, anh cao gầy nhưng không ốm yếu, cơ bắp trên tay đều đặn, kéo dài đến xương cổ tay. Anh đưa tay ra “Đưa anh đi, phía trước anh tự làm, em giúp anh bôi phía sau”

Lương Xuân Vũ đưa thuốc cho Từ Phong, nhìn thấy trên bàn có một cái gương gấp thì lấy đưa anh. Từ Phong kéo ghế nhìn vào gương tự khử trùng, bôi thuốc. Anh bôi loạn xạ, nhìn thấy Lương Xuân Vũ đứng sau lưng nhìn anh trong gương, hình như cô đang nhìn chằm chằm vào vệt đỏ sau cổ anh.

Từ Phong không quay đầu lại, chỉ dừng động tác trên tay, nhìn vào ánh mắt Lương Xuân Vũ trong gương hỏi “Sao vậy?”

Lương Xuân Vũ lắc đầu, bước tới trước lấy bình thuốc trên bàn. “Để tôi giúp anh, có vài chỗ bị trầy da, thuốc mỡ dính vào sẽ nhiễm trùng”

“Được” Từ Phong đem tăm bông đưa cô, lát sau nói tiếp “Cảm ơn”

Lương Xuân Vũ khom người xịt thuốc lên cổ Từ Phong, mùi cồn bốc lên bay vào mũi hơi có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lương Xuân Vũ nhăn mũi, hai người ở sát nhau, hơi thở tự nhiên nặng hơn, phun lên cổ Từ Phong tê tê ngứa ngứa. Cô là người làm việc rất cẩn thận, bôi thuốc mỡ cẩn thận, lau vết phát ban đỏ bằng tăm bông, cồn hơi nóng nóng, có lúc vô tình chạm vào cổ Từ Phong bằng đầu ngón tay, cả hai đều không hé răng.

Trong không khí im lặng, Từ Phong nhẹ nhàng hít một tiếng “Xít”

Động tác Lương Xuân Vũ nhẹ hơn “Tôi đè mạnh quá à?”

“Không phải” Từ Phong trả lời “Khi nãy phun cồn, chỗ bị trầy da bị rát”

Lương Xuân Vũ lấy một miếng tăm bông khác giúp anh lau chỗ bị nổi sởi đỏ dày đặc “Tôi sẽ lau bằng bông, anh đừng nhúc nhích”

“Ừ” Từ Phong hơi cựa quậy “Em từng bị rôm sởi chưa?”

“Lúc còn nhỏ bị rồi”

“Rồi em làm gì?”

“Bôi dầu thơm, có khi bôi phấn rôm, sau hai ngày thì đỡ”

“Vậy à”

“Giám đốc Từ, anh có thường xuyên đi nước ngoài không?” Lương Xuân Vũ chủ động mở miệng hỏi

“Không thường, có việc cần thì đi, xa cũng phải đi” Từ Phong nói “Rất khổ, mỗi lần đi phải kiểm tra thời tiết để lựa chọn quần áo phù hợp, thuốc cảm thuốc giảm đau cũng không thể tùy tiện mang theo, phải trình báo trước khi nhập cảnh”

“Tại sao không được mang thuốc cảm theo?”

“À, cũng không phải là không được mang, có vài loại thuốc trị cảm có thành phần morphine hay đại loại vậy thì không thể mang. Thuốc giảm đau cũng vậy, nếu không có giấy tờ cho phép nhập cảnh thì rất có khả năng bị truy tố, dĩ nhiên là theo quy định của từng nước với lại liều lượng được phép mang theo”

“À” Lương Xuân Vũ thay miếng bông khác “Lần này anh đi chỗ nào rất nóng à?”

“Nóng ơi là nóng, nhưng mà nói sao ha, nếu như em đi chơi thì đó là thiên đường, có biển, hồ bơi, công viên nước, muốn chơi cái gì cũng có, nhưng mà nếu đi công tác thì cảm giác không quen, rất khó chịu”

Từ Phong nói tới đó thì quay đầu lại. “Em có đặc biệt muốn đi đâu không?”.

Anh đột ngột quay người, thuốc mỡ bị cọ vào cổ chảy xuống một đường màu trắng. Lương Xuân Vũ lấy một miếng khăn giấy lau khô giùm anh, thuận miệng nói “Ngoại ngữ của tôi không tốt lắm, chắc không đi được”

Từ Phong chợt cười lên, mặt mày anh sống động dịu dàng “Anh sẽ đưa em đi”

Lương Xuân Vũ nghe anh cười, không để tâm, cho là anh đang nói đùa.