Trong vòng mấy tháng sau đó, Đổng Thiện Thiện trốn tránh kiên quyết hơn.
Bất kể là Cố An Nam gọi điện thoại hay là gửi tin nhắn, cô đều không nhận cũng không trả lời. Thậm chí ngay cả sau khi tới ở tại nhà cũ, cũng dặn dò người giúp việc trong nhà, không được mở cửa cho Cố An Nam.
Thỉnh thoảng vì triệt để né tránh anh, đến cả lời mời của chị em cô cũng từ chối. Có điều về sau lịch trình của ban nhạc cũng rất căng, trái lại chị em tốt cũng không rảnh rỗi đi tìm cô, cho nên trong một đoạn thời gian rất dài, cô đều trốn ở trong nhà, cửa lớn không ra, cửa sau không bước.
Anh cả cũng đã nhắc cô mấy lần, nếu không muốn về thành phố S thì trước tiên có thể đến làm việc ở chi nhánh của Thẩm thị bên thành Bắc này.
Tuy anh không nói rõ, nhưng Đổng Thiện Thiện nghe ra được, anh cả là muốn bồi dưỡng cô sau đó kiếm cho cô một vị trí ở Thẩm thị.
Đổng Thiện Thiện không có tham vọng quá lớn, nhưng cũng không muốn cứ ở trong nhà làm sâu gạo, cho nên lúc đó đồng ý rất thoải mái, chẳng qua vừa nghĩ tới Cố An Nam, thì lại do dự, sau khi xoắn xuýt một trận, mới nói để tránh qua khoảng thời gian này rồi nói.
Thẩm Mộ Ngạn biết suy nghĩ của cô, trái lại im lặng không nói thêm gì nhiều.
Trong khoảng thời gian đó, Đổng Thiện Thiện vừa bị Cố An Nam quấn lấy, cũng vừa rơi vào trong một lần khủng hoảng xoắn xuýt nhất trong đời.
Trước giờ cô chưa từng đối mặt với tình huống như vậy.
Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã không tin tưởng bất kỳ hứa hẹn gì nữa, cũng không cần sự chăm sóc quá nhiều của bất kỳ ai.
Cha luôn nói sẽ không rời xa cô, nhưng cô còn chưa đầy mười tuổi, thì ông đã bỏ chạy cùng người khác rồi.
Trái lại mẹ cô thật sự vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhưng bà cũng có cuộc sống của riêng mình, bà cũng có theo đuổi của mình, cho nên bắt đầu từ khi còn rất nhỏ, cô cũng không có bất kỳ mong đợi gì với bà.
Người thân còn như vậy, càng đừng nhắc tới những người khác.
Cố Phán thì là người duy nhất từng nói về sau sẽ luôn ở bên cô, nhưng cảm giác mà chị em cho cô, lại có khác biệt rất lớn với Cố An Nam.
Đổng Thiện Thiện thừa nhận, những lời của Cố An Nam hôm đó, khiến cho tâm tư bình tĩnh mười mấy năm qua của cô, bỗng nhiên nổi lên không ít gợn sóng.
Cô đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng được nghe, những lời "Anh che chở em" giống như hắn nói kia.
Mẹ cô rất tốt với cô, bất kỳ yêu cầu gì cũng đều thỏa mãn cô, nhưng khi trò chuyện thường ngày, nói qua nhiều nhất cũng vẫn là cô gặp chuyện thì phải tỉnh táo, phải tự mình kiên cường.
Tất cả người xung quanh, dường như cũng đều hi vọng cô ngoan ngoãn lớn lên, trưởng thành thành cái cây có năng lực tự vệ, không cần ỷ lại người ngoài.
Thật ra lúc nhỏ, thỉnh thoảng cô cũng sẽ ghen tị với chị em tốt. Cô cảm thấy Phán Phán vẫn luôn có chỗ dựa, cô thì chẳng có gì cả.
Nhưng về sau Đổng Thiện Thiện cũng nghĩ thông suốt, có lẽ mỗi người có số mệnh của mình, cô không có được, cũng không thể cưỡng cầu.
Cô đã buông bỏ nhiều năm như vậy, bây giờ lại đột nhiên có một người cho cô bờ vai, nói với cô, cô có thể tới dựa vào anh.
Thật lòng mà nói, dù cô có ý chí sắt đá đi nữa, cũng không thể không rung động.
Thế nhưng rung động thì rung động, Đổng Thiện Thiện vẫn còn có chút lý trí.
Cô luôn cảm thấy mình và Cố An Nam bắt đầu không rõ ràng, anh đối với cô rốt cuộc là xuất phát từ góc độ trách nhiệm hay yêu thích, trước mắt vẫn chưa biết được.
Đôi khi người có cảm xúc xúc động, có thể làm ra rất nhiều chuyện vượt qua lý trí.
Nếu bây giờ mọi chuyện anh làm, thật sự chỉ là kết quả của sự xúc động, vậy sau khi cô cho là thật, thì phải làm sao?
Một khi anh tỉnh táo lại, có khi nào lại lạnh mặt vứt bỏ cô giống như đối xử với những người phụ nữ khác không?
Đổng Thiện Thiện lo lắng không yên, lại xoắn xuýt mờ mịt.
Cứ như vậy, cô ôm suy nghĩ thế này, kéo dài tới mấy tháng.
Trong mấy tháng này, Cố An Nam gần như không cắt đứt liên lạc với cô. Mỗi lần cô kéo đen một số, cách mấy ngày anh sẽ lại tìm được một số mới mà tiếp tục.
Không có quy luật, cũng không có giới hạn thời gian.
Có đôi khi là sáng sớm gọi điện thoại, nói anh ở ngay bên ngoài nhà họ Thẩm, vừa xuống máy bay đi công tác về, tiện đường mua cho cô bữa sáng, hỏi cô có muốn đi ra ngoài lấy mà ăn không.
Đổng Thiện Thiện nửa mê nửa tỉnh không hề nghĩ ngợi lập tức cúp điện thoại, đợi về sau ngủ đủ, tỉnh táo hoàn toàn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thì người đã đi rồi.
Còn có lúc, anh gọi tới vào buổi tối.
Có hai lần anh gọi tới vào buổi tối cũng không nói chuyện, bên kia có tiếng gió, có tiếng hít vào nhả ra khá lâu, hẳn là lúc anh ở trong bóng đêm hút thuốc nhớ đến cô.
Qua rất lâu, anh mới thong thả làm một câu: "Anh biết em đang sợ cái gì, nhưng người như anh đây, cái khác không nhiều, kiên nhẫn cũng không phải ít. Cho nên tạm thời em trốn đi, được. Nhưng nếu muốn tránh anh cả đời, vậy chỉ có thể xin lỗi trước rồi, không có khả năng."
Lần đó Đổng Thiện Thiện vội vàng dập máy, đồng thời lại cấp tốc kéo đen dãy số mới của anh.
Cô nằm trên giường lớn trong phòng mình, cảm nhận được rất rõ ràng, tiếng tim đập dồn dập trong l*иg ngực, càng lúc càng nhanh.
Mà cũng từ đó về sau, Đổng Thiện Thiện lại rơi vào bên trong giằng co càng ngày càng mâu thuẫn của bản thân.
Mỗi lần Cố An Nam gọi điện tới hoặc là gửi tin nhắn, cô đều lựa chọn cách cư xử như trước đó.
Nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng, bản thân đã bắt đầu mơ hồ mong đợi lần xuất hiện tiếp theo của dãy số xa lạ.
Về sau, vào một ngày nào đó của tháng sau, cô bỗng nhiên ốm một trận.
Nửa đêm hôm trước cô sốt cao, sáng sớm hôm sau người giúp việc dường như phát hiện cô không thích hợp, vội vàng gọi điện cho Thẩm Mộ Ngạn.
Lúc Đổng Thiện Thiện mơ mơ màng màng nghe thấy người giúp việc nói chuyện điện thoại, thì đã muốn ngăn cản. Nhưng lúc ấy cả người cô sốt đến chẳng còn chút sức lực nào, căn bản không kịp mở miệng.
Sau đó cũng không biết qua bao lâu, một bàn tay lớn có chút lạnh khẽ đặt lên trán cô, chỉ chốc lát, người đứng bên giường trầm giọng mở miệng, kêu người giúp việc gọi điện thoại cho bác sĩ Lưu.
Mí mắt Đổng Thiện Thiện nặng vô cùng, nhưng trong mơ mơ màng màng cũng phân biệt ra được đây là giọng Thẩm Mộ Ngạn, mà bác sĩ Lưu mà anh nói, chính là bác sĩ tư của anh.
Về sau xảy ra gì nữa, cô cũng không nhớ rõ. Cô chỉ biết mình ngủ mê man rất lâu, khi tỉnh lại lần nữa, bên ngoài trời đã tối rồi.
Mà người bên cạnh, cũng đã đổi thành một người khác.
"Tỉnh rồi à?"
Cố An Nam vẫn ngồi ở bên giường, khẽ dựa vào đầu giường xem tài liệu. Sau khi nghe thấy cô hơi có chút cử động, thì liền đặt toàn bộ lực chú ý trên người cô.
Đổng Thiện Thiện nghe thấy tiếng anh xong, còn tưởng rằng mình ốm đến sinh ra ảo giác, đợi mở mắt ra nhìn trong chốc lát, sau khi xác nhận đúng là Cố An Nam, mới chậm chạp lấy lại tinh thần.
"Anh... sao anh vào đây?"
"Người giúp việc nhà em mở cửa cho anh, anh dùng chân đi vào."
Cố An Nam vốn còn cho là sau khi cô bé này mở mắt ra nhìn thấy mình, sẽ có chút cảm động, ai ngờ câu đầu tiên cô hỏi thế mà lại là cái này, trong lúc nhất thời lửa giận lại hơi bùng lên, giọng điệu không xem là tốt lắm.
Nhưng nghĩ lại, cô còn đang ốm, chính mình dù lại tủi thân hay giận dỗi đi nữa, cũng không đến mức bắt nạt người bệnh.
Thế là dừng lại một chút, hắn trước tiên đỡ cô ngồi dậy, sau đó cầm lấy cốc nước ở bên cạnh, đưa tới bên miệng cô.
"Uống nước trước, sau đó từ từ ăn gì đó rồi uống thuốc."
Hiện tại Đổng Thiện Thiện có loại cảm giác hư nhược sau khi bệnh nặng đi qua, cả thân thể đều trống rỗng cực kỳ, chẳng qua suy nghĩ lại rất tỉnh táo.
Cô thuận theo động tác của anh nhấp mấy ngụm nước vào bụng, cổ họng thoải mái hơn rồi, mí mắt hơi cụp xuống, cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Anh trai em gọi anh đến à?"
Đổng Thiện Thiện dám khẳng định, Thẩm Mộ Ngạn tuyệt đối đã trở lại, hơn nữa nếu anh ấy không gật đầu, Cố An Nam cũng sẽ không thuận lợi đi vào nhà như thế, lại yên ổn như thế ngồi trong phòng ngủ của cô.
"Hắn có cái dự án rất khẩn cấp, phải đi công tác, vừa vặn khi đó anh ở bên ngoài cửa nhà em, hắn liền để anh vào chăm sóc em."
Bàn tay đang nắm lấy cái chăn của Đổng Thiện Thiện siết lại thật chặt, vẫn không ngẩng đầu.
"Anh lại tới đây làm gì?"
Cố An Nam quả thực sắp bị cô bé này làm cho tức hộc máu rồi. Hắn hít sâu một hơi, vất vả lắm mới đè xuống suy nghĩ muốn nổi giận, tiếp đó, móc ra một cái cái hộp nhỏ từ trong túi áo, ném cho cô.
"Hôm nay không phải là sinh nhật em à? Tặng em cái này."
Đổng Thiện Thiện ngẩn người, sinh nhật cô á? Sao cô cũng không nhớ nhỉ?
Cô ngồi đó cẩn thận nhớ lại, muộn màng phát hiện hôm nay hình như đúng là sinh nhật của mình, cô vội vàng tìm điện thoại tới, quả nhiên, tin nhắn Wechat thu được một đống lớn.
Gửi tới nhiều tin nhắn nhất chính là Cố Phán, cô ấy còn gọi cho cô mấy cuộc điện thoại.
【 Wechat 】 Cố Phán: Này người chị em!!! Chỗ tớ mới kết thúc công việc, chờ tớ nhá! Buổi tối tớ về thành Bắc đón sinh nhật với cậu!!!
Còn có tin nhắn chúc mừng của mẹ cô ——
【 Cục cưng à, sinh nhật vui vẻ, mẹ đã mua quà cho con ở nước F, chuyển phát nhanh hẳn là mấy ngày này sẽ đến nơi, chú ý kiểm tra rồi nhận nhé. 】
Về phần những người khác, anh cả chuyển cho cô một khoản lớn tám chữ số, ý gì không cần nói cũng biết, ngoài cái đó ra, cũng chỉ còn lại có một vài tin nhắn chúc mừng có hệ thống.
Các mối quan hệ của Đổng Thiện Thiện vô cùng đơn giản, mỗi năm đều như thế.
Nhưng năm nay, bởi vì Cố An Nam đơn phương xông vào, bỗng nhiên khiến sinh nhật của cô, có phần không giống vậy nữa.
Dường như Cố An Nam cũng thấy hơi xấu hổ, thấy cô nhóc này thật lâu mà chưa mở miệng, liền tìm cái lý do đứng dậy ra ngoài.
"Trước tiên em cứ từ từ, anh đi ra ngoài một chuyến trước."
Đổng Thiện Thiện còn chưa kịp đáp lại cái gì, Cố An Nam đã đi ra khỏi phòng rồi.
Thật ra trong lòng cô có phần gấp gáp, thế nhưng lại không biết nên nói gì. Im lặng hai giây, tay cô không khống chế được, mở cái hộp quà nhỏ bị Cố An Nam ném trên chăn kia ra.
Đặt bên trong, là một cái trâm cài áo, kiểu dáng có phần chín chắn cổ lỗ, nhưng viên kim cương bên trên, thì lại rất hào phóng...
Đổng Thiện Thiện bỗng nhiên nhớ đến những lời Cố An Nam đã nói với cô mấy ngày trước.
Anh nói: "Con người anh ấy à, nếu nghiêm túc mà nói, trước giờ hẳn là chưa từng thật sự yêu ai. Trước kia rất đần độn, đối xử với người khác phái không để tâm, cho nên cũng không biết làm thế nào để theo đuổi người khác.
Nhưng trong ấn tượng của anh, theo đuổi con gái đều phải tặng đồ nhỉ? Vậy hẳn là tặng đồ càng quý, càng có thể thể hiện thành ý?"
Mặc dù Đổng Thiện Thiện không biết giá cả chính xác của cái trâm cài này, nhưng nhìn viên kim cương ở phía trên, thì tuyệt đối là bên trong phạm trù "Càng quý" rồi.
Cô ôm chăn cầm cái hộp nhìn một lúc lâu, thật lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
Bỗng nhiên, trong sân vang lên một loạt tiếng khởi động xe, Đổng Thiện Thiện giật mình, ngay lập tức nghĩ đến chính là ——
Chẳng lẽ Cố An Nam đi rồi?
Cô không hề nghĩ ngợi, vén chăn lên đi chân đất chạy xuống lầu.
Nhưng còn chưa chạy đến cửa biệt thự, thì bỗng nhiên bị người gọi lại.
"Đi làm gì đấy?"
Đổng Thiện Thiện sững sờ, quay đầu lại, thì nhìn thấy Cố An Nam đang bưng bát đi tới từ hướng phòng bếp.
Anh nhìn cô một vòng từ đầu đến chân, cuối cùng thấy cô không đi giày, lông mày nhíu lại rất sâu.
"Không biết bản thân còn đang ốm à?"
Vừa nói, Cố An Nam vừa đặt cái bát đang cầm trong tay lên bàn trà trong phòng khách, rồi đưa tay ra lấy một đôi dép lê sạch sẽ cho cô mang vào.
"Lần sau mà không mang giày xuống lầu nữa, thì đem dép lê khâu vào chân em." Miệng hắn nói ra lời hung ác, nhưng lúc ngồi xổm xuống, động tác trong tay lại dịu dàng khác thường.
Sau khi làm xong những thứ này, hắn lại đắt người đến ngồi xuống ghế sô-pha trong phòng khách, sau đó cầm lấy cái bát vừa mới buông xuống.
"Ăn chút cháo trước đi, đang ốm cũng không thể ăn cái khác, chờ khỏi bệnh rồi, em muốn ăn cái gì, anh mua về cho em."
Đổng Thiện Thiện nhìn cái thìa đưa tới bên miệng mình, thoáng ngập ngừng, rồi nhấp một miếng.
Đợi lúc hắn ở bên kia khuấy đều bát cháo, cô bỗng nhiên mở miệng hỏi câu: "Vừa rồi là ai đi thế ạ?"
"Lái xe của anh, bên công ty cần phần tài liệu này của anh gấp. Anh xem xong ký tên rồi để anh ta đưa trở về."
Vốn dĩ Cố An Nam cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng sau đó lại ngẩng đầu, trông thấy biểu cảm của cô xong, thì bỗng nhiên như là nghĩ tới điều gì.
Hắn hững hờ cong môi cười một tiếng, "Thế nào? Vừa rồi tưởng là anh đi, nên mới vội vã chạy ra ngoài à?"
Đổng Thiện Thiện cúi đầu, không nói lời nào.
Lúc này tầm mắt cô rơi vào trên tay Cố An Nam, phát hiện ngón tay thon dài vốn sạch sẽ, giờ phút này nhiều thêm mấy vết máu.
"Làm sao thế này?" Cô vừa nói, vừa chỉ vết thương giữa ngón tay anh.
Cố An Nam có chút lúng túng, khẽ ho hai tiếng, "Không có gì, vừa nãy lúc nấu cháo, thái rau không cẩn thận cắt hai cái thôi."
Hắn giống như là muốn chứng minh không phải mình đần, chỉ là thiếu kinh nghiệm mới như vậy, lại gấp gáp bổ sung: "Là lần đầu tiên anh nấu, không làm cháy nhà đã không tệ rồi."
Đổng Thiện Thiện không nói gì nữa, mà nhận lấy bát, thấp giọng đáp: "Để em tự mình ăn."
Cố An Nam cũng không cố ép, mặc dù hắn tự tay đút cho cô thì có chút cảm giác vui vẻ như cho thú cưng ăn, nhưng nếu cô không muốn, hắn cũng thuận theo cô.
Lúc Đổng Thiện Thiện húp cháo, miệng cậu Cố cũng không nhàn rỗi.
"Anh nói em nhé, hôm qua anh lại thức suốt một đêm, đêm hôm khuya khoắt vội theo máy bay trở về, hôm nay đến thành Bắc thì vội vàng tới tìm em..."
"Anh đây vừa bón thuốc vừa bón nước, lại nấu cháo cho em. Nếu như lát nữa em trở mặt không quen biết, vậy thật quá không có lương tâm mà."
"Anh cũng không có yêu cầu khác, hôm nay không phải là sinh nhật em à, em cứ để anh..."
Cố An Nam còn chưa dứt lời, đột nhiên bị Đổng Thiện Thiện cắt ngang ——
"Cố Điềm Điềm."
"..." Cố An Nam cho là mình nghe lầm rồi, "Cái gì? Em gọi lại lần nữa."
"Cố Điềm Điềm." Cô nhìn anh, lại gọi tên mụ của anh một tiếng.
Cậu Cố tức đến muốn bùng nổ, " Cố Điềm Điềm cái gì! Đừng tưởng rằng giờ anh theo đuổi em, nên em có thể nhảy lên mái nhà lật ngói nhé, cái tên này căn bản..."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên lại bị cô chặn đứng: "Cố Điềm Điềm, Cố Điềm Điềm."
"..." Cố An Nam cắn chặt răng, "Làm gì!"
"Cố Điềm Điềm."
"..."
"Chúng ta thử một chút đi."
Cố An Nam vốn đã chuẩn bị xong lời dạy dỗ, uốn nắn cô rồi, lúc này bỗng nhiên đều kẹt ở trong cổ họng.
"Thử cái gì?"
Đổng Thiện Thiện khuấy cháo trong bát, trong con ngươi đang buông xuống, có một tia ranh mãnh.
"Nghe không hiểu thì thôi."
"Thôi là thôi thế nào! Không thể thôi!" Cố An Nam gấp đến độ đoạt lấy bát cháo, "Em nói rõ cho anh! Thử cái gì!"
Đổng Thiện Thiện có phần không biết làm sao, nghĩ thầm cậu thiếu gia này ngày thường nhìn vừa tinh thông lại sáng sủa, sao vừa đến chuyện của bọn họ, thì vừa ngây thơ vừa khiến cho người đến chịu như vậy chứ.
"Anh nói xem? Chúng ta có thể thử cái gì?"
Cách đại khái mười mấy giây sau, Cố An Nam mới chậm chạp nhếch môi lên.
Hắn khẽ nghiêng người về phía trước, trước tiên nắm lấy tay Đổng Thiện Thiện.
"1."
Sau đó, lại lập tức sáp về trước, chống lên trán cô.
Hai người ở khoảng cách gần bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn chằm chằm vào cô, lên tiếng: "2."
Thoáng chốc, đôi môi hơi lạnh khẽ phủ lên bờ môi cô, giống như đang hôn đóa hoa mềm mại nhất, hết sức thành kính, hết sức trân trọng.
"3."
Sau khi rời đi, hắn không lập tức ngồi dậy, mà là vẫn như cũ chống lên trán cô, ở trước mặt cô nhẹ giọng mở miệng ——
"Vừa rồi chính là quá trình chúng ta "Thử một chút", em không phản kháng, không ghét, đã nói rõ là thích rồi.
Cho nên, không cần thử.
Từ hôm nay trở đi, em là của anh rồi."
Đêm đó, ánh trăng dịu dàng, gió cũng dịu dàng.
Có vài lời yêu thương, giống như làm bạn với bóng đêm và tiếng gió, cùng nhau lay động vào lòng người.
(Hết)