Cường Thế Sủng Ái

Chương 93

Cố Phán biết được mình mang thai là vào ngày cô và Thẩm Mộ Ngạn làm lễ cưới.

Từ sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Cố Phán đã xin thời gian nghỉ kết hôn ba tháng.

Đương nhiên là, "Thời gian nghỉ kết hôn" này không phải là xin công ty, mà là xin phép fan hâm mộ.

Dù sao việc tiếp xúc với bên ngoài trong thời gian kinh doanh hoàn toàn không giống với lúc không hề xuất hiện trước ống kính.

Tuy Cố Phán luôn tùy hứng, cũng không để ý tới những chuyện này, nhưng cô có thể đi một đường đến bây giờ, cũng không thể tách rời khỏi fan hâm mộ.

Bọn họ xem cô là thần tượng, lại tốn rất nhiều thời gian cùng tiền bạc trên người cô. Cô ra bất kỳ quyết định gì, cũng cần phải thông báo cho bọn họ một tiếng.

Cũng may sau một màn cầu hôn ở buổi biểu diễn kia, mọi người đều đã có chuẩn bị. Lúc Cố Phán gửi tin "Xin nghỉ phép" lên Weibo, hỏi đám fan hâm mộ có đồng ý hay không, phía dưới đều đồng loạt là【 phê chuẩn 】.

Thậm chí còn có fan hâm mộ trêu đùa gửi gói biểu cảm cụ già hài hước, phía trên in mấy chữ to màu sắc sặc sỡ 【 trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử 】.

Tối hôm đó có fan hâm mộ ồ lên rằng Cố Phán ấn like Weibo của fan hâm mộ đã gửi gói biểu cảm kia. Sự việc huyên náo rất lớn trong vòng tròn người hâm mộ, mọi người đều đang suy đoán công chúa nhỏ nhà bọn họ có phải là xin nghỉ kết hôn xong lại sắp xin nghỉ sinh con không.

Siêu thoại một hàng lại tiếp một hàng gửi đi ——

【 Bản thân hãy còn là trẻ con! “Ma ma“ không cho phép con sinh con!!! Tổng giám đốc Thẩm, anh phải kiềm chế một chút! Mặc dù nếu không sinh thì anh chính là tới già mới có con! Nhưng anh không thể bắt nạt công chúa nhỏ của chúng tôi như vậy! 】

Những cái này Cố Phán cũng không biết, vẫn là về sau lúc các thành viên ban nhạc trò chuyện trong nhóm Wechat, mới loáng thoáng nói tới. Mọi người còn hỏi cô, có phải trượt tay hay không.

Cô trượt tay cái rắm!

Lúc ấy Cố Phán lập tức cầm điện thoại đi tới thư phòng tìm Thẩm Mộ Ngạn, dáng vẻ khởi binh hỏi tội, lại không ngờ, đổi lấy, chính là một câu nhẹ nhàng của người đàn ông ——

"Xin lỗi, trượt tay."

"..."

Được thôi, bạn trên mạng đã cho anh trí tưởng tượng:)

Có điều cũng may, về sau việc chuẩn bị cho hôn lễ quá mức bận rộn, Cố Phán cũng không có thời gian tính toán những chuyện nhỏ nhặt này nữa.

Thật ra theo lời anh trai cô, hôn lễ này cô vốn không cần phải tự tay làm mọi chuyện. Nhưng trước đây Thẩm Mộ Ngạn vì cô mà trả giá thêm một chút, cô không có gì tốt hơn báo đáp, loại chuyện có liên quan đến hai người thế này, cô không có lý do mà lười biếng nữa.

Thế là trong hai tháng đó, từ việc xác định nơi tổ chức đến quyết định danh sách khách mời, Cố Phán đều làm từ đầu tới đuôi đâu ra đấy, thậm chí ngay cả quà tặng cùng thiệp mời chọn cái gì, cô đều lần lượt so sánh tới lui mới xong.

Đương nhiên, quá trình này Thẩm Mộ Ngạn cũng tham dự trọn vẹn. Có lẽ về mặt thời gian anh không dư dả bằng cô, nhưng hai tháng chuẩn bị hôn lễ, anh gần như không để Lý Trì bố trí bất kỳ chuyến công tác nào. Mỗi ngày đúng giờ đi làm, sau khi về đến nhà thì không hề động vào công việc nữa, mà vội trước vội sau cùng Cố Phán.

...

Thời gian chớp mắt mà qua, rất nhanh đã đến đêm trước hôn lễ.

Địa điểm mà hai người chọn tổ chức lễ cưới là một hòn đảo ở nước ngoài, cũng là tài sản riêng của Thẩm Mộ Ngạn. Ban đầu lúc Cố Phán chọn địa điểm thì rất băn khoăn, luôn không quyết định được chắc chắn, kết quả sau khi nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn cầm tới một vài giấy chứng nhận tài sản riêng, lập tức trước mắt sáng ngời.

Có hòn đảo không cần tốn tiền lại có phong cảnh đẹp, vì sao không dùng chứ? Vả lại khách khứa cô muốn mời cũng không nhiều, trên cơ bản đều là bạn bè thân thích, cho nên cũng không lo quá nhiều người không đủ chỗ ở.

Cho nên một ngày trước lễ cưới, hai chiếc máy bay riêng chở hơn trăm người bay tới hòn đảo tư nhân kia.

Thành Bắc có tập tục, một đêm trước lễ cưới, cô dâu chú rể không thể gặp mặt, nếu không hôn lễ sẽ gặp điềm xấu.

Cố Phán không tin cho lắm, nhưng khổ nỗi ông bà Cố đều mê tín kinh khủng, từ sớm đã dặn dò cô, có chuyện gì thì mau nói với Thẩm Mộ Ngạn, nói xong rồi thì về phòng nghỉ ngơi, yên tâm chờ ngày mai làm cô dâu.

Cô nghe xong thì bĩu môi, đem hành lý giao cho người phục vụ bên đó rồi lộc cộc chạy tới trước mặt Thẩm Mộ Ngạn.

"Ông bà nội mê tín quá đi. Còn kêu chúng ta lát nữa tách ra, không thể gặp nhau nữa. Em vốn còn muốn bảo anh tối nay đi đốt pháo hoa với em đấy!"

Khách khứa ở xung quanh đều bận rộn xách hành lý của mình đi vào phòng. Ngồi máy bay lâu như vậy, họ cũng thật sự mệt mỏi, lúc này căn bản không có lòng dạ nào mà chú ý tới cô dâu chú rể nữa.

Thế nên Thẩm Mộ Ngạn không hề cố kỵ, ôm chặt lấy eo cô.

"Pháo hoa thì anh đã cho người chuẩn bị rồi. Ngày mai hôn lễ xong xuôi, buổi tối chúng ta sẽ mở tiệc riêng, một lần để em xem cho đã?"

Cố Phán thoáng kinh ngạc nhìn anh, "Tối mai á? Ý anh là gì? Tối nay anh thật không định gặp em nữa à?"

"Ông bà nội rất ít khi đưa ra yêu cầu, đừng chống lại." Thẩm Mộ Ngạn đưa tay sửa sang lại tóc cho cô, "Còn nữa, có vài lời đồn, cũng không phải là không thể tin."

"......"

Cố Phán không còn lời nào để chống đỡ, đường đường tổng giám đốc của công ty được niêm yết, thế mà cũng ở chỗ này làm chuyện mê tín?

Được thôi, cô làm phiền rồi:)

Có điều cũng may đêm đó cho dù không có Thẩm Mộ Ngạn, cũng còn có mấy cô bạn gái đi cùng cô.

Chị em tốt của cô thì không cần nói, mặc dù anh trai cô dây dưa không muốn để Đổng Thiện Thiện tới, nhưng người chị em vừa cho một ánh mắt, anh trai cô cũng không dám nói thêm gì nữa.

Còn có Nam Từ và Hứa Nùng, hai cô vợ trẻ của người anh em của Thẩm Mộ Ngạn.

Bốn cô gái đêm đó mở tiệc áo ngủ ở trong phòng, chẳng qua các cô cũng không dám uống rượu, dù sao hôm sau có việc quan trọng như vậy, lỡ như thật sự uống nhiều quá hỏng việc...

Thôi đi, chuyện kinh khủng loại này các cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Dù vậy, tối hôm đó các cô cũng ầm ĩ đến rất khuya. Về sau vẫn là Thẩm Mộ Ngạn nghe tin, phân phó một người phục vụ uyển chuyển nhắc nhở các cô nên nghỉ ngơi, các cô mới từ từ nhỏ tiếng đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, từ sớm Cố Phán đã bị kéo dậy trang điểm, làm tóc.

Đến hóa trang cho cô chính là thợ trang điểm lúc trước vẫn làm cho ban nhạc G5, với Cố Phán cũng xem như người quen cũ, cho nên rất biết cô phù hợp với kiểu trang điểm nào.

Không giống như trang điểm để biểu diễn trên sân khấu, hôm nay thợ trang điểm gần như không tốn công lắm, thứ nhất Cố Phán vốn dĩ dáng dấp xinh đẹp, có căn bản, trang điểm kiểu gì cũng đều khống chế được. Thứ hai nữa là, hôm nay là lễ cưới, không giống như bình thường, cho nên không cần trang điểm đậm cùng tạo hình quá mức rườm rà.

Cơ bản chỉ đánh phấn nền, lại đơn giản trang điểm mắt cùng màu môi, là thợ trang điểm đã dừng tay rồi.

Nhưng cho dù như vậy, cô gái nhỏ trong gương vẫn xinh đẹp chói mắt như trước.

Sau khi trang điểm xong, dưới sự giúp đỡ của thợ trang điểm, Cố Phán lại mặc váy cưới vào.

Váy cưới là cô tự mình chọn, kiểu lộ lưng thuần một màu trắng, vạt trước thêu hoa văn, trên vạt váy quét đất, đều là vụn kim cương rải rác như ánh sao vậy.

Tạo hình xong, Cố Phán lập tức bảo Đổng Thiện Thiện chụp cho cô một tấm ảnh, rồi không hề do dự gửi ngay cho Thẩm Mộ Ngạn.

【 Wechat 】 Cố Phán: Cũng không biết hôm nay chàng trai nào sẽ may mắn lấy được cô dâu xinh đẹp như vậy nhỉ, em thật ghen tị với anh ta đấy. [ thẹn thùng ]

Chỉ cách vài giây đồng hồ, bên kia đã gửi trả lời ——

【 Wechat 】S: Ừ, anh cũng ghen tị.

Cố Phán nhịn không được nhếch khóe miệng khẽ mỉm cười. Cô thu lại điện thoại không để ý tới người bên kia nữa.

Sau đó thời gian cũng xấp xỉ, dưới sự hộ tống của mấy cô gái, Cố Phán đi ra cửa.

Trong hành lang dưới lầu, hai ông bà nhà họ Cố và Cố An Nam đã sớm đợi ở đó. Ông Cố là mềm lòng nhất, trông thấy cháu gái mặc bộ váy cưới xuất hiện, hốc mắt không tự giác liền đỏ lên.

Trong đầu, hình ảnh Cố Phán kéo thân thể nho nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo đi lại trên đất giống như còn ở trước mắt.

Khi đó con trai con dâu mới qua đời không lâu, cháu gái lập tức từ trong mây rơi xuống, ông Cố đau lòng vô cùng, mỗi ngày cho dù bận rộn đi nữa, cũng phải bớt chút thời gian về nhà chơi với cháu gái, trò chuyện một chút.

Cố Phán thật sự là bảo bối của nhà họ Cố, cả nhà trên dưới cưng chiều từ nhỏ đến lớn, bây giờ đột nhiên, bảo bối của bọn họ sắp lập gia đình rồi, về sau phải sống với người khác, thậm chí phải sinh con dưỡng cái cho người khác, tự cảm nhận một giai đoạn khác của cuộc đời...

Cái này... Vừa nghĩ thôi, đã thấy rất khó chịu.

Cố An Nam nhìn ra ông nội hắn là xảy ra chuyện gì, vội vàng pha trò hòng xoa dịu bầu không khí, "Được rồi, được rồi. Cháu biết vất vả lắm mới gả được con nhóc tinh ranh này đi. Ông bà vui đến chảy nước mắt cũng phải thôi, nhưng cũng đừng làm đến rõ ràng như vậy chứ. Đợi buổi tối chúng ta về phòng đóng cửa lại rồi lén cười, hai ông bà ngoan đi mà."

Lần này thì hay rồi, bầu không khí vốn đang rất xúc động, đều bị Cố An Nam phá hỏng.

Chủ tịch Cố ngứa tay, chủ tịch Cố muốn đánh người.

Chẳng qua so sánh với ông Cố, bà Cố thản nhiên hơn rất nhiều. Bà chủ động nắm lấy tay Cố Phán, như là có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ yên lặng, nói một câu: "Đi thôi, đến giờ rồi."

Cố Phán nâng mắt, mỉm cười gật đầu, chỉ có điều chớp mắt kia khi cô quay người, hốc mắt thoáng chốc cũng ẩm ướt.

Cô kéo vạt váy từng bước một đi về phía trước. Cô biết ai đang đợi cô, trông chờ cô ở bên ngoài, cũng biết sau lưng có ai đang nhìn theo cô, che chở cô.

Bên ngoài đều đồn cô rất đáng thương, thậm chí nhiều năm như vậy Cố Hi cũng luôn giống như con ruồi, ở sau lưng lấy chuyện cô không cha không mẹ tới giẫm đạp cô.

Nhưng chưa bao giờ Cố Phán thật sự để ý, cô biết cho dù không có cha mẹ, tình yêu mà cô nhận được, cũng không ít hơn bất kỳ ai.

Mà chuyện cô phải làm bây giờ, người cô để ý, hi vọng cô làm, cũng vẻn vẹn là ——

Đi từ giai đoạn hạnh phúc này, tới hạnh phúc tiếp theo.

Quá trình tổ chức hôn lễ là tương đối theo kiểu Trung.

Không có mấy lời tuyên thệ với chúa trời gì đó, người chủ trì cũng là mời một người họ hàng tương đối hóm hỉnh của nhà họ Cố tới đảm nhiệm. Cho nên cả đám cưới, không khí vừa thân mật vừa náo nhiệt.

Lúc đến lượt người làm chứng phát biểu, lên bục chính là Cố An Nam.

Thật ra, vốn dĩ trách nhiệm này nên giao cho ông Cố, nhưng Cố An Nam dây dưa rất nhiều ngày, về sau vẫn là Thẩm Mộ Ngạn tự mình nói giúp hắn, mọi người mới cho phép hắn làm người chứng hôn.

Cố Phán vẫn có chút thấp thỏm, chỉ lo anh trai cô ở trên đó nói ra lời linh tinh gì, dù sao tiền án tiền sự của anh ấy nhiều lắm, cô không thể không lo lắng.

Cố An Nam đi lên sân khấu, cũng là quen vẻ cà lơ phất phơ. Trước tiên hắn dùng ngón tay đập đập vào micro, nói xong hai câu mang tính hình thức điều tiết bầu không khí, đại khái khoảng nửa phút, hắn rốt cuộc bắt đầu đi vào chủ đề chính ——

"Tôi chưa từng tưởng tượng Cục bột nhỏ trắng nõn nà khi còn bé, có một ngày cũng sẽ mặc vào áo cưới, làm cô dâu của người khác.

Lúc còn rất nhỏ, đại khái lúc ấy vẫn còn học cấp hai đi, mục tiêu cuộc sống của tôi đã từ muốn làm một phi hành gia biến thành làm một người anh trai có thể kiếm tiền. Bởi vì tôi biết công chúa nhỏ nhà chúng tôi thích mua đồ, tôi không thể để con bé chịu khổ hay gặp cảnh nghèo khó. Khi đó tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ tiếp nhận Cố thị, cho nên đầy ắp trong đầu đều là nghĩ làm sao có thể nuôi dưỡng đứa em gái phá sản này tốt hơn.

Về sau tham gia thi đấu giành được tiền thưởng tôi giữ lại, tiền thưởng thi đấu bóng rổ tôi cũng gom lại... Thấm thoát từ cấp 3 đến đại học, cũng tích cóp được không ít tiền.

Vẫn chưa đưa cho con bé, là muốn tìm một cơ hội thích hợp... Kết quả lề mà lề mề liền kéo dài đến tận ngày hôm nay."

Nói tới đây, Cố An Nam lôi ra một cái thẻ tiết kiệm, rất phổ thông, không giống cái thẻ đen không giới hạn mà bình thường hắn mở cho Cố Phán, hơn nữa có thể nhìn ra có chút cũ rồi, cạnh bên của thẻ còn có chút vết tích bị mài mòn.

Cố An Nam dường như cũng có hơi xấu hổ, hắn khẽ vuốt mặt thẻ hai cái, cúi đầu cười cười, thật lâu sau, mới đi về phía Cố Phán.

Sau khi đứng lại trước mặt cô, hắn đưa tấm thẻ qua.

"Này, lúc trước không phải vẫn phàn nàn anh không chuẩn bị quà tân hôn gì cho em à. Cái này tạm thời coi như quà đi."

Nước mắt của Cố Phán rơi xuống thành hàng, Thẩm Mộ Ngạn ở một bên, yên lặng cầm khăn tay lau cho cô.

Thật lâu sau, Cố Phán mới nhận lấy tấm thẻ kia, cùng lúc đó, Cố An Nam lần nữa mở miệng ——

"Phán Phán, anh hi vọng em vui vẻ hạnh phúc hơn so với bất cứ người nào trên đời này. Dù cuộc sống sau này thế nào, anh đều hi vọng em có thể luôn nhìn về phía trước, đương nhiên, cho dù có ngã xuống cũng đừng sợ.

Em còn có anh, anh vĩnh viễn sẽ ở sau lưng em."

Khoảnh khắc đó, tất cả cảm xúc mà Cố Phán cất giấu trong lòng toàn bộ tuôn ra, hình ảnh khi còn bé từng cái một gào thét chạy qua trong đầu, cô khống chế không nổi, khóc không thành tiếng.

Ngay vào lúc Cố An Nam cũng cảm thấy có chút khó chịu, muốn nói ra lời kêu cô đừng khóc, cô gái nhỏ bỗng nhiên không hiểu sao che miệng lại...

—— "Ọe."

Cố An Nam:? Hắn đây là khiến người... cảm động đến buồn nôn à?