Quý Lăng Xuyên chớp lấy thời cơ, quyết định công khai bạn gái với toàn thể công ty trong buổi họp.
Tin tức này làm mọi người sợ ngây người. Người quản lý còn hỏi anh: “Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?”
Lúc này Quý Lăng Xuyên đang ngồi trên sô pha, cúi đầu đưa tay chạm lông mày, giọng có chút ngại ngùng: “Bảy năm rồi.”
Quản lý kinh ngạc: “Yêu nhau bảy năm rồi???”
Anh lắc đầu: “Là em yêu, yêu cô ấy bảy năm.”
Đúng là đầu voi đuôi chuột.
Hoài niệm về lần đầu tiên gặp cô là khi anh đang tìm mua sách chuyên ngành trong hiệu sách, vừa mở cửa vào đã thấy bốn tầng đều chật kín người, thì ra hôm nay là ngày Thái Khang Vĩnh tổ chức fansign ở đây. Anh đang đi lên tầng thì tự dưng hàng người bị chen lấn, cô đứng ở trên bậc thang bị ẩn ra, cả người ngã về phía sau, chân bước hụt. Theo bản năng anh đưa tay ôm lấy hông cô giúp cô lấy lại thăng bằng. Nhìn cô mang vẻ mặt hoảng hốt mà thấy cô đáng yêu vô cùng, tựa như từng thước phim quay chậm vậy. Đột nhiên một xúc cảm rung động thức dậy làm người ta cảm thấy nghẹt thở.
Anh chỉ nghĩ rằng đây là ảo giác của anh thôi, cho tới khi anh làm nhân viên ở cửa hàng 7-11 gặp lại cô, nhìn thấy cô đang kiễng chân để lấy chai nước. Quầy thu ngân thì đang gọi anh ra đứng nhưng bước chân anh lại không tự chủ đi về phía cô, giúp cô lấy chai nước. Anh nhớ khi đó, cô giữ chai nước trong tay, ngẩng đầu lên cười với anh: “Cảm ơn anh nhiều.”
Từ đó về sau, anh không bao giờ gặp được ai mang nụ cười xinh đẹp như vậy nữa, nụ cười ấy tựa như một đóa hoa nở rộ trước mắt anh.
Cũng vì nụ cười nơi cô mà dự định làm nhân viên hai tháng ở cửa hàng bị anh dẹp hết, anh làm ở đây hơn một năm trời, mãi tới khi cửa hàng bị dỡ bỏ mới thôi…
Một tuần trước khi cửa hàng di dời anh không gặp được cô, nhưng lại được nhân viên của công ty quản lý idol để mắt tới…
——-
Bàn bạc cả một buổi chiều, cuối cùng công ty cũng quyết định sẽ giải quyết vấn đề. Ngay lập tức Quý Lăng Xuyên quay sang người trợ lý xin chìa khóa, đánh xe đi đón người.
Từ Đông Đông đối với chuyện gặp mặt gia đình hai bên thì vô cùng lo lắng thấp thỏm, lên xe anh rồi nhưng vẫn nhìn trước ngó sau, chắc chắn không bị ai theo dõi mới lôi hai chai rượu từ trong túi ra: “Em xem tin nhắn của anh rồi, ba em không thích rượu ngoại đâu, ông chỉ thích rượu này, rượu này thôi…”
Bởi vì không biết nhiều về rượu, không gọi tên được nên cô liền quơ quơ chai rượu ra trước mặt anh.
Anh liếc mắt nhìn, bỗng nhiên nắm lấy tay cô: “Em làm móng đúng không?”
Từ Đông Đông ngẩn người, cô cảm thấy đàn ông rất ít khi để ý từng chi tiết của bạn gái như vậy, huống hồ cô vẫn luôn luôn sơn màu trong suốt, hôm nay chỉ vẽ thêm mấy bông hoa nhỏ thôi.
“Ừ, trông nổi lắm hả anh?”
Anh thấp giọng “Ừ” một tiếng, chỉ là mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
Được anh hỏi như vậy, bỗng dưng bao hồi hộp cũng biến mất, cất rượu vào túi, rồi đưa tay lên nhìn đi nhìn lại.
Tựa như sao băng không ngừng xẹt qua bầu trời, soi sáng đôi bàn tay của cô. Trong mắt anh tràn ngập hình bóng xinh đẹp của người bên cạnh, tựa như bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không thể làm gì khác đành thừa dịp xe đang dừng đèn đỏ mà vuốt ve bàn tay cô. Chạm đến ngón áp út, bỗng dưng anh nặng tay hơn hẳn, rồi lại cười rộ lên.
Từ Đông Đông được anh nắm tay mà tâm ý phiền loạn, trong lòng như xảy ra động đất, mãi đến khi anh đỗ xe xong mới phát hiện ra hai người đi tới đỉnh núi chứ không phải về nhà mình.
“Không phải đã hẹn ở nhà em sao?” Cô hỏi.
“Em nhớ nhầm rồi.” Anh nói xong xuống xe vòng qua mở cửa cho cô. Chỉ cần anh muốn làm gì là có thể quyết định trong chớp mắt khiến cô không dám chắc chắn, đang do dự thì được anh ôm vào lòng, dẫn xuống đuôi xe. Anh đứng yên, mở cốp xe ra, bên trong đều là hoa hồng đỏ tươi. Gió nhẹ nhàng lướt qua, để hương hoa lan tỏa.
Tâm trí Từ Đông Đông bỗng nhiên “Bùm” một tiếng, bởi cảnh tượng anh quỳ một chân trước mặt mình…
Hết chương 7.