Gặp Em Đúng Lúc

Chương 2

Nhận được tin mới từ nam thần cũng đã là chuyện của ba tháng sau.

Cô phát hiện mình được nam thần thêm vào danh sách bạn thân trên WeChat – được xem những trạng thái riêng tư, nghĩ rằng mình đang nằm mơ, vị vậy cô xóa luôn WeChat rồi tải lại lần nữa. Ứng dụng vẫn như thế, giao diện không thay đổi, chỉ là có ba chữ trong danh sách bạn bè nổi bần bật “Quý Lăng Xuyên.”

Mắt như muốn hoa đi…

Lúc đó Từ Đông Đông còn đang xem concert của EXO cùng với bạn thân, ngay sau đó cô hét “A” một tiếng cực kỳ chói tai, nhưng tiếng hét lập tức hòa vào biển EXO-L.

Sau khi thêm anh vào danh sách bạn thân mới nhắn cho anh một tin mà hai tay vẫn run rẩy. Nhắn cho anh hai chữ “Xin chào” nhưng rồi xóa đi, cứ viết rồi xóa. Cuối cùng vẫn là đầu bên kia gửi tin nhắn tới trước: “Xin lỗi, anh đang quay phim ở trong núi, mãi mới tìm được sóng.”

Trong lòng Từ Đông Đông đang nhảy nhót tưng bừng, mãi mới nhắn lại cho anh một cái sticker. Rõ ràng muốn gửi sticker “Hiểu chuyện”, ai ngờ lại trượt tay gửi cái “Cười rơi lệ”…

Đến lúc phát hiện ra, muốn gỡ cũng không gỡ được nữa rồi.

Đầu bên kia nhận được sticker đó mà mỉm cười, nhắn lại một tin: “Em nghĩ anh như vậy hả…?”

“Wowww Từ Đông Đông à, chả phải cậu bảo hôm nay cậu chỉ đi theo tớ thôi mà, sao giờ lại kích động như thế nàyyyy??? Mặt đỏ bừng bừng như con cá trong nồi nước luôn đấy! Nào vừa ý oppa nào? Chỉ cần không phải Trương Nghệ Hưng thì ai tớ cũng có thể thương lượng với cậu!” Bạn thân Từ Đông Đồng quay sang trêu cô.

Lúc này Từ Đông Đông mới giơ tay lên sờ mặt mình, đúng là nóng thật. Tựa như năm mười bảy tuổi ấy, lần đầu tin nhìn thấy Quý Lăng Xuyên, ở cửa hàng tiện lợi 7-11, anh mặc đồng phục nhân viên, kiễng chân lên lấy giúp cô chai nước.

Ai có thể nghĩ được rằng, người nhân viên ở cửa hàng tiện lợi năm đó sẽ trở thành đại minh tinh càn quét khắp châu Á, liên tục xuất hiện trên các phương tiện đại chúng chứ?

Kết thúc concert cũng đã gần nửa đêm, Từ Đông Đông lấy một lý do vụng về để tạm biệt bạn mình, rồi hòa vào dòng người, tìm chiếc xe mà anh nhắn cho cô. Đang bước đi vội vã bỗng nhiên có một bàn tay xuyên qua cửa kính xe nắm chặt lấy cổ tay cô.

Bàn tay anh rất ấm, hơi ấm ấy như muốn thiêu đốt trái tim cô. Một lúc sau, dưới ánh mắt sửng sốt của Từ Đông Đông, anh mới kéo khẩu trang xuống, để lộ ra đôi môi xinh đẹp.

Hồn xiêu phách tán, không biết phải làm gì, cuối cùng đành nghiêng đầu ra nói với cô: “Em lên xe trước đã.”

Một cảm giác vụиɠ ŧяộʍ khó hiểu dâng lên, không biết phải làm gì cho phải. Xe đi ra bờ sông rồi mà cô vẫn không biết mở lời kiểu gì. Có lẽ bởi vì quá bí bách, cô co người lại, xui xẻo hơn là, hôm nay cô còn mặc chiếc váy màu cam trắng đan xen, trông không khác gì một con tôm bị hấp chín.

Nghĩ đến như vậy, mặt cô càng đỏ hơn. Quý Lăng Xuyên có chút ngạc nhiên, lông mày khẽ nhăn lại, đưa tay chỉnh điều hòa, hỏi cô: “Nóng lắm hả?

“À dạ dạ dạ dạ… Đúng đúng đúng… quá nóng, nóng chết mất…” Cô vừa nói vừa giơ tay lên quạt quạt như muốn chứng minh lời nói của mình.

“Đã là mùa thu rồi.” Anh ngờ vực nói, đúng lúc đèn đỏ phải dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn kỹ mặt cô, rồi giơ tay áp lên trán cô.

Động tác của anh vô cùng tự nhiên nhưng như động phải cái gì đó, làm Từ Đông Đông cảm thấy mình giống cái van của nồi áp suất vậy, chuẩn bị bốc khói tới nơi rồi.

May là anh đã nhanh chóng hạ tay xuống.

Từ Đông Đông không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, vì vậy quyết định nhìn chỗ khác để dời sự chú ý.

Ừ thì anh lái xe cũng nhanh nhưng khá ổn định đấy chứ?

Sao có thể không nhanh được?

Từ Đông Đông miên man trong lòng, anh không chỉ có công việc diễn viên đơn giản như vậy, còn có rất nhiều thú vui sau giờ làm, đua xe là một trong số đó, anh còn từng giải kép trong giải đua xe Trung Quốc nữa.

Đèn đường cứ lập lòe lướt qua, chỉ chốc lát đã về đến nhà…

Tại sao mỗi lần anh đưa cô về thì đường về nhà cũng ngắn như vậy?

Lần này chắc chắn phải nói gì đó!! Từ Đông Đông kích động cổ vũ bản thân.

“Anh vừa mới quay xong à? Hôm nay trở về sao?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.

Anh chỉ đeo khẩu trang che đi miệng mũi, đôi mắt vẫn như vậy, đẹp đến mức không cho người ta rời mắt chứ đừng nhắc tới dáng vẻ khi chuyên tâm lái xe, đẹp trai không biên giới…

Anh thấp giọng “Ừ” một tiếng.

“Anh không mệt à?” Cô cau mày, máu bà mẹ lại nổi lên: “Ít nhất phải nghỉ ngơi rồi mới về chứ? Sao phải về gấp như vậy?”

Xe dừng lại bên ngoài tiểu khu, những chiếc đèn l*иg màu đỏ bay dập dờn trong gió.

Điều hòa trong xe để nhiệt độ khá cao, anh vén tay áo lên, đặt hai tay lên tay lái, nhưng mặt lại hướng về phía cô, đôi mắt ánh lên tia cười: “Bởi vì muốn gặp em.”

Hết chương 2.