Chiều thứ năm, gần đến giờ lên lớp học bơi, Tần Ấu Âm do dự đứng trước cửa kí túc xá, trước mắt lại hiện lên bốn chữ “cơ bụng tám múi”, hiện tại đã quá muộn để rút lui.
Cô thà để học kỳ sau học bù, còn hơn là mặc đồ bơi đứng trước mặt đại ma đầu.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Lại nói, bởi vì sự xuất hiện của anh mà lớp học vốn ít người đã hết sạch suất, hoàn toàn có thể hình dung ra số người có mặt sẽ đông đến cỡ nào.
Tân Nguyệt thu dọn đồ đạc xong xuôi, khoác lấy vai cô: “Đi thôi Âm Bảo, sắp muộn giờ rồi.”
Tần Ấu Âm phiền muộn vỗ mặt mình: “Tớ muốn bỏ tiết.”
Đứa trẻ bình thường yêu thích việc học hơn bất kỳ thứ gì, đột nhiên bị ép thành dạng gì, mới có thể nói ra lời muốn bỏ tiết.
Tân Nguyệt mang theo ý sâu xa, hỏi: “Vì trốn tránh anh tớ?”
Tần Ấu Âm rầu rĩ nhìn Tân Nguyệt, đối với bộ dạng bình thản như không của cô ấy có chút bất bình: “Là cậu nói cho anh ấy thời gian lên lớp của bọn mình sao?”
“Phải.” Tân Nguyệt hào phóng thừa nhận, “Dẫu sao cũng là anh trai tớ mà, anh ấy với tớ đều rất thích cậu, tớ lại muốn cậu làm chị dâu nhỏ của tớ. Cho nên đâu có gì là sai trái, phải không?”
“Hơn nữa, theo như tớ biết, con người Cố Thừa Viêm vô cùng cố chấp, nếu không đạt được mục tiêu tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Coi như hôm nay cậu bỏ tiết, vậy còn lần sau thì sao? Kỳ này không học, vẫn còn kỳ sau, anh ấy sẽ không từ bỏ đâu.”
Tần Ấu Âm cúi đầu, khẽ hức một tiếng.
Tân Nguyệt bị vẻ đáng yêu của cô làm cho thích thú, ôm lấy cô vỗ về: “Đã bị Cố Thừa Viêm nhìn trúng, cơ hội thoát khỏi vô cùng nhỏ. Chi bằng cậu trực tiếp đối mặt với anh ấy, xem như anh ấy không tồn tại, không quan tâm đến là được.”
Nói xong, Tân Nguyệt kéo Tần Ấu Âm ra ngoài.
Bên trong kí túc xá nam, Cố Thừa Viêm vẫn chưa rời đi.
Đề phòng sự cố ngoài ý muốn, anh cố tình rửa sạch những hình xăm hiện tại, chuẩn bị dán hình mới.
Lúc cọ cánh tay với nước, Cố Thừa Viêm mơ hồ cảm thấy hình xăm mình mua lần này chất lượng không tốt như đợt trước, khi sử dụng dễ dị ứng, hơn nữa rất dễ dàng rửa sạch.
Thời gian có hạn, anh không nghĩ nhiều nữa. Dán xong hình xăm mới, soi gương xác nhận không có vấn đề, sau đó mới cầm theo chiếc khăn tắm lớn đi tới bể bơi trong nhà.
Mười phút trước giờ học, bể bơi đông nghịt người.
Lần đầu tiên Tần Ấu Âm bước vào bể bơi trường, bị đủ thứ làm cho choáng ngợp.
Tân Nguyệt bóp mặt cô: “Âm Bảo, cậu đến Đông Bắc một thời gian rồi, có phải vẫn chưa tới nhà tắm chung bao giờ không?”
Tần Ấu Âm mơ màng: “Nhà tắm chung?”
Tân Nguyệt cười lớn: “Xem ra vẫn chưa tới, nơi này chưa xem là gì đâu, tốt xấu vẫn còn mặc đồ. Đợi đến khi tớ dẫn cậu ra thử phòng tắm bên ngoài, toàn bộ đều là chị em khoả thân.”
Trong phòng thay đồ có rất nhiều nữ sinh, Tân Nguyệt quyết liệt giành được hai vị trí.
Tần Ấu Âm nhìn những cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xung quanh, xấu hổ đưa tay đến vạ áo, chuẩn bị cởi ra.
Ngay khi Tân Nguyệt đặt túi xách xuống, điện thoại đổ chuông ầm ĩ, cô vừa nhấc máy sắc mặt liền thay đổi: “Đợi đến khi tan học không được sao? Phiền quá đi mất, được được được, tôi biết rồi.”
Tần Ấu Âm có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Tân Nguyệt nhíu mày cúp điện thoại: “Âm Bảo, hội học sinh có việc gấp kêu tớ qua một chuyến, không thể lên lớp cùng cậu được rồi.”
Tần Ấu Âm nuốt nước bọt, gật đầu: “Không sao, một mình tớ có thể.”
Đồ bơi hai người giặt sạch xong đều được đặt vào trong túi của Tân Nguyệt, Tân Nguyệt vội vàng đưa một trong hai chiếc túi giống hệt nhau đưa cô: “Xin lỗi cậu, tiết sau nhất định sẽ có mặt với cậu.”
Tân Nguyệt đi rồi, Tần Ấu Âm hít sâu một hơi, lặng lẽ động viên bản thân.
Sợ gì chứ?
Một tiết học thôi mà.
Cô đứng tại chỗ, học theo người khác, nhanh chóng cởi bỏ trang phục, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lôi đồ bơi ra.
Đột nhiên chết lặng.
“Tân Nguyệt!”
Có gọi theo cũng vô ích, Tân Nguyệt đã sớm biến mất.
Tần Ấu Âm nhìn bộ đồ bơi hở lưng gợi cảm màu đỏ rượu trên tay, bất lực không còn gì để nói.
Là Tân Nguyệt cầm nhầm bộ đồ bơi siêu bảo thủ của cô rồi.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Bên ngoài, giáo viên hô lớn: “Mọi người nhanh lên nào, nếu không muốn bị trừ điểm thì trong ba phút tập trung về đây.”
Tần Ấu Âm khóc không ra nước mắt.
Bên trong, những người khác thay xong đồ, đang đánh giá thân hình của nhau.
“Ôi, bộ này của cậu đẹp ghê, mặc lên đường nào ra đường đó.”
“Đừng khen nữa, của cậu cũng đâu tệ, bộ này giá cỡ một ngàn tệ đi? Cùng Cố Thừa Viêm lên lớp mà cậu đầu tư nhiều thật đó.”
“Chị đây có thân hình, đương nhiên phải khoe ra rồi, ngộ nhỡ người ta đổi ý thì sao?”
“Này, người ta đã công khai tỏ tình rồi, cậu vẫn chưa chết tâm sao?”
“Được rồi, nghe nói nữ sinh của học viện Trung Y đó vừa gầy vừa bé không có thịt thà gì đâu, còn hơi đơn thuần nữa kìa. Nữ sinh như vậy, làm gì có nam sinh nào thích được? Không tin hôm nay chúng ta nhìn xem.”
Tần Ấu Âm nghe thấy, bất giác nhìn lại bản thân, mấy người đang nói chuyện phiếm kia đều là chân dài eo thon ngực nở.
Giáo viên hét lớn lần nữa: “Còn một phút cuối.”
Tần Ấu Âm thu tầm mắt, cắn răng chịu đựng, dùng tốc độ nhanh nhất mặc đồ bơi.
Người trong gương, căn bản không giống cô chút nào.
Cô nhắm mắt hít sâu một hơi, hai tay đưa lên mặt, thẳng lưng hết mức, chạy ra ngoài phòng thay đồ, đứng sau cùng hàng nữ sinh.
Ngay khi Tần Ấu Âm vừa ổn định vị trí, liền nghe thấy tiếng thở dốc và cảm thán xung quanh.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mọi người đều kiễng chân nhìn về phía nào đó. Cô cư nhiên liếc theo, ánh mắt nhất thời đông cứng, tim đập rộn ràng.
Từ phòng thay đồ của nam, một bóng dáng cao ráo chậm rãi bước ra.
Thân hình anh nổi bật trong đám đông, mái tóc ngắn màu đen, khuôn mặt sắc nét. Trên bờ vai rộng vắt một chiếc khăn tắm lớn, phần ngực và bụng được che đi một nửa dưới thắt lưng là chiếc quần đùi dài đến đầu gối.
Sự hưng phấn của đám nữ sinh toàn bộ biến thành: “Cẩn thận quá đi, học bơi có cần kín đáo vậy không?”
“Hình như anh ấy đang nhìn sang bên này.”
“Nhìn ai? Nhìn ai thế? Có phải nhìn tớ không?”
Gò má Tần Ấu Âm đỏ bừng, vội vàng co người, trốn vào trong nhóm người.
Mọi người đứng không theo thứ tự nên có chút hỗn loạn, Cố Thừa Viêm quét mắt một vòng, không tìm thấy bộ đồ bơi màu xanh lam đậm mà anh đích thân chọn cho cô.
Đứa nhỏ chưa tới.
Lòng dâng lên nôn nóng.
Giáo viên bắt đầu điểm danh, Cố thừa Viêm uể oải trả lời xong, tiếp tục tìm kiếm.
Đám nữ sinh thấy ánh mắt anh khoá chặt về bên này, thì thầm to nhỏ với nhau.
“Thấy chưa tớ đã nói mà, Cố Thừa Viêm vẫn là thích phong cách gợi cảm.”
“Đúng đó, Tần Ấu Âm kia rốt cục có bao phần khô khan, phải tận mắt nhìn xem mới được.”
Lời vừa dứt, giáo viên gọi lớn cái tên cuối cùng trong danh sách: “Tần Ấu Âm.”
Hàng nữ sinh gần như im lặng trong giây lát.
Bên nam sinh điểm danh rất nhanh, đã kết thúc, chỉ còn lại thanh âm rõng rạc của giáo viên bên nhóm nữ.
Cố Thừa Viêm nheo mắt.
Giáo viên hơi dừng, lặp lại: “Tần Ấu Âm tới chưa?”
Tần Ấu Âm siết chặt ngón tay, yếu ớt tăng âm lượng: “Đến rồi ạ.”
“Ở đâu, không nhìn thấy.”
Đám nữ sinh đồng loạt quay đầu, toàn bộ ánh mắt dồn về nơi cuối hàng, bọn họ cùng nhau di chuyển để lộ ra người đứng cuối.
Đám đông vừa tản ra, toàn bộ ánh đèn trong bể bơi tựa hồ chiếu rọi nơi đó.
Cô gái nhỏ co ro đứng tại chỗ, toàn thân trắng như tuyết, hai chân thẳng tắp thon thả, bộ đồ bơi màu đỏ rượu bó sát cơ thể để lộ vòng eo mảnh mai, dịch lên trên là bộ ngựa nở nang đầy đặn. Trái ngược với thân hình đầy quyến rũ này, là khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét tinh xảo. Khí chất vừa ngây thơ vừa hấp dẫn cái nhìn người khác.
Mấy người ba hoa ban nãy mắt trợn tròn, biểu tình đồng loạt biến sắc.
Ánh mắt Cố Thừa Viêm gắt gao khoá chặt Tần Ấu Âm, lông mi cụp xuống, đôi mắt híp lại hiện lên vẻ tức giận.
Anh lạnh lùng quay đầu: “Đều thu cmn hết mắt lại, đó là vợ của ông.”
Đám nam sinh đổ mồ hơi lạnh, lần lượt quay đầu lại.
Giáo viên gọi Tần Ấu Âm: “Bạn học, em đứng dịch lên một chút.”
Tần Ấu Âm ngoan ngoãn bước lên bài bước, phần khoét lưng phía sau áo tắm ngang nhiên đập vào mắt nhiều người hơn.
Tấm lưng ngọc ngà, mịn màng hoàn hảo.
Đầu Cố Thừa Viêm như muốn nổ tung, không thể chịu đựng thêm nữa, anh kéo khăn tắm trên vai xuống, sải bước rời khỏi vị trí. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, anh quấn khăn tắm quanh người cô, nghiến răng nghiến lợi, thanh âm khàn khàn ngây dại phát ra.
“Tần Ấu Âm, em có thể nghĩ cho của anh một chút không?”
Anh thiếu chút nữa móc sạch ánh mắt của mọi chàng trai.
Tần Ấu Âm hoảng loạn ngẩng đầu.
Đáy mắt sâu thẳm của Cố Thừa Viêm bốc lửa.
Mấy nữ sinh ban nãy nhìn thấy anh đến gần, đều cau có nhíu mày.
Cố Thừa Viêm nhàn nhạt quét mắt nhìn qua: “Cau có cái gì, đây là vợ tôi.”
Thanh âm tuyên bố chủ quyền của Viêm ca rất cao, toàn bộ nghe xong liền rối loạn một phe. Vì thế giọng nói mang tính sát thương cực thấp của Tần Ấu Âm “Ai là vợ của anh?” hoàn toàn chìm trong đủ loại tạp âm.
Giáo viên lớp học bơi đều trẻ tuổi, đối với tình huống này ngược lại có chút hứng thú. Sau khi xem xong một trận náo nhiệt, nhanh chóng tập hợp toàn bộ mọi người lại, giảng dạy vài động tác cơ bản: “Mọi người tự do tập luyện đi, đợi lát nữa sẽ có mấy đàn anh đàn chị đến giúp đỡ, có thể tích luỹ kinh nghiệm.”
Cố Thừa Viêm đi thẳng vào phòng thay đồ, gọi một cuộc điện thoại: “Tân Nguyệt, chuyện đồ bơi là thế nào?”
Tân Nguyệt mơ màng: “Sao vậy? Bộ đồ siêu cấp bảo thủ đó là anh mua cho chị dâu nhỏ, anh còn không hài lòng?”
Cố Thừa Viêm phát điên: “Đồ cô ấy mặc là---”
Hai chữ gợi cảm này, anh không thể thốt ra, đành oán hận nói: “Màu đỏ.”
“Màu đỏ?” Tân Nguyệt vội vàng mở túi ra xem, “Đệch, em cầm nhầm rồi, đồ của cô ấy ở chỗ em…”
“Đừng phí lời, mau mang về đây.”
Tân Nguyệt không dám sơ suất, vội vàng cầm đồ bơi trở về, Tần Ấu Âm mặt mũi đỏ bừng, phi như bay vào trong thay đồ bơi.
Dáng vẻ ban nãy của cô, lặng lẽ thu hút biết bao nhiêu con mắt cơ chứ.
Trái tim Cố Thừa Viêm nhảy lên, huyệt thái dương giật căng.
Mẹ nó, anh nhìn cô mặc bộ bảo thủ kia còn lưu luyến đến mức đêm về nằm mơ. Hiện tại đi đi lại lại trong bộ đồ gợi cảm thế này, sẽ không phải nói quá nếu như anh muốn tàn sát toàn bộ những người đã nhìn thấy.
Thay xong đồ bơi, Tần Ấu Âm cuối cùng đã cảm thấy tự tại thoải mái hơn. Cô có thể cảm nhận được sự tức giận mạnh mẽ của Cố Thừa Viêm ngày hôm nay, cô không dám tuỳ tiện kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh thêm, sợ hãi trốn càng xa càng tốt.
Hơn nữa, thái độ anh rấy hung dữ, hình xăm cũng đặc biệt doạ người.
Anh tiến, cô lùi.
Anh đuổi, cô trốn.
Kết quả là, Cố Thừa Viêm so với ban nãy càng phẫn nộ hơn.
Anh không hành động hấp tấp nữa, dang rộng đôi chân dài, phiền não ngồi ở hàng ghế nghỉ bên hồ bơi, ánh mắt chăm chú nhìn về bóng dáng nhỏ bé.
Giáo viên đứng không xa vỗ tay tập trung: “Mọi người chú ý, đàn anh đàn chị của mọi người đều tới rồi. Để thúc đẩy tinh thần học tập, nam nữ phối hợp, có thắc mắc thì tìm tôi.”
Cố Thừa Viêm căn bản không có hứng thú, đến một cái nhìn cũng không thèm đưa qua.
Nhưng mà, anh phát hiện Tần Ấu Âm sững sờ một lúc, hướng theo nơi mà cô đang cau mày nhìn, không khỏi chửi thề một tiếng.
Từ Nhiễm mặc quần đùi áo ngắn tay, mỉm cười ôn nhu, trong đám người thì bóng dáng của anh đặc biệt hút mắt. Anh tìm kiếm Tần Ấu Âm, trực tiếp chạy đến chỗ cô: “Tần sư muội, em ở đây sao? Luyện tập thế nào rồi?”
Tần Ấu Âm chưa xuống nước, chỉ ngồi góc đung đưa chân, “Vẫn, vẫn ổn ạ.”
“Anh dạy em.”
“Không cần đâu, anh, anh giúp người khác đi.”
Từ Nhiễm cười, “Chúng ta cùng khoa, anh nhất định sẽ ưu tiên em hơn.”
Nói rồi, anh lấy một chiếc phao cứu sinh đưa cho cô, lại hỏi: “Đúng lúc có chuyện muốn tìm em, trong khoa đang thống kê danh sách những người ở lại trường vào kỳ nghỉ ngày 11 để tổ chức hoạt động, em muốn tham gia không?”
Tần Ấu Âm bị thu hút bởi chủ đề này, trong lúc đang nghiêm túc cân nhắc, bất giác đã bị Từ Nhiễm kéo xuống nước.
Cố Thừa Viêm đứng lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Tâm can không phân biệt được là đố kị hay tức giận, chỉ cảm thấy đau lòng rối loạn.
Tần Ấu Âm ai cũng không sợ, chỉ sợ anh.
Anh không kiềm chế được nữa, tiếp cận cô.
Tần Ấu Âm ở dưới nước ôm lấy phao cứu sinh, mấy nữ sinh bên cạnh lóng ngóng chân tay, nhìn thấy Từ Nhiễm, vội gọi: “Đàn anh, có thể giúp một tay không ạ?”
Từ Nhiễm không cách nào từ chối, nói với Tần Ấu Âm vài câu rồi bơi qua bên đó giúp đỡ tạm thời, dự định rất nhanh sẽ trở về.
Tần Ấu Âm một mình nổi trên mặt nước, vô tình quay đầu lại, thấy Cố Thừa Viêm đang đứng trên bờ.
Ánh mắt anh khoá chặt vào cô, không giống nổi sự hung hãn bên trong.
Cô hoang mang tránh né, rủ mắt nhìn xuống, lại thấy hai cánh tay đầy hình xăm buông thõng bên người của anh.
Trước đây chỉ nhìn qua một chút, đây vẫn là lần đầu, tận mắt chứng kiến toàn bộ.
Đường nét hoa văn phức tạp, nhe nanh múa vuốt, hình thù kỳ lạ xuất hiện mọi nơi.
Tần Ấu Âm không dám đối mặt với anh lần nữa, không hiểu vì sao hôm nay anh hơi khác thường, so với ngày thường còn hung dữ hơn.
Theo bản năng, cô ôm lấy phao cứu hộ liều mạng bỏ chạy, trôi xa được một lúc, đột nhiên cảm nhận có điều khác lạ. Cơ thể dường như nặng nề hơn, bộ phận tiếp xúc với nước ngày càng nhỏ.
Không đúng.
Cô vội vàng chồm lấy phao cứu hộ, kết quả chìm xuống càng nhanh.
Phao cứu hộ bị thủng.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Tần Ấu Âm đổ mồ hôi, dưới sự căng thẳng tột độ, tim đập nhanh kịch liệt. Cô mở miệng, nhất thời không phát ra tiếng, nỗ lực đập nước vùng vẫy.
Nhưng càng vậy, pháo cứu sinh càng xì hơi nhanh hơn.
Bên tai Tần Ấu Âm tê dại, toàn thế giới chỉ sót lại làn nước vô biên, cô mơ hồ nghe thấy có người gọi lớn tên mình, sau lưng còn có tiếng đập nước rất to.
Cô dùng sức quay người, vùng vẫy, đầu gần như chìm dưới nước.
Cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt cô, là bóng dáng quen thuộc, đang bơi với tốc độ nhanh nhất về phía cô.
Cố Thừa Viêm lo lắng làm cô sợ hãi, luôn cố gắng cách xa. Thời điểm phát hiện tình hình không ổn, tim gần như bật nảy ra ngoài.
Anh không chút do dự lao xuống nước, phi như bay về phía đứa trẻ.
Ngày càng nhiều người phát hiện sự cố này, cả bể bơi đều kinh ngạc thốt lên, giáo viên cũng chạy qua.
Cố Thừa Viêm hoàn toàn không nghe thấy gì, tốc độ đẩy đến cực hạn, mặt mày tái nhợt nắm lấy cánh tay Tần Ấu Âm. Anh giữ chặt cô trong lòng, ôm eo nhấc chân cô lên.
“Nhục Nhục, nói chuyện với anh.”
Tần Ấu Âm bị ngạt thở trong thời gian ngắn, đầu tóc rũ rượu, thở gấp ho khan vài tiếng, dựa vào vai anh, một chữ cũng không thể nói thành lời.
Từ Nhiễm hoảng hốt, cuối cùng cũng phản ứng lại, anh vội tiến lại gần thì Cố Thừa Viêm phẫn nộ quát lớn: “Cút.”
Anh ôm chặt Tần Ấu Âm lên bờ, kêu mọi người tản ra để cô có không khí. Bàn tay anh áp lên ngực cô, lo lắng hỏi: “Tần Ấu Âm, Âm Âm, em trả lời anh đi.”
Tần Ấu Âm không hôn mê, chỉ là sặc nước không kháng cự được, l*иg ngực đau dữ đội, mắt không mở nổi chứ đừng nói đến nói chuyện.
Cố Thừa Viêm khẩn trương đến phát điên, sơ cứu khẩn cấp vẫn không thấy cô có chuyển biến tốt lên, đành đưa cằm cô về phía mình, cúi đầu dùng môi mình phủ lên môi cô.
Tần Ấu Âm mơ hồ cảm nhận được sức nóng đến gần, gấp gáp ho một tiếng, ngụm nước sót lại cuối cùng cũng trào ra khoé môi.
Cố Thừa Viêm ôm chặt như cũ, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, giúp cô lau nước trên mặt.
Đại ma đầu thường ngày không sợ trời không sợ đất, thời khắc này lại không có cách nào thốt lên lời.
Anh không ngừng an ủi cô, khó khăn dùng cổ họng đau rát của mình hỏi: “Nhục Nhục, khó chịu sao? Thấy đỡ hơn chút nào không?”
Tần Ấu Âm có chút mâu thuẫn, lòng vừa sợ hãi vừa hối hận, tâm trí biết người bên cạnh mình là Cố Thừa Viêm. Anh lại cứu cô, từ dưới mặt nước lên.
Trong vô thức, cô quên đi những người khác, mơ hồ lẩm bẩm: “Tiểu Viêm ca.”
Cố Thừa Viêm vội phản ứng lại, cánh tay đưa lên, không khỏi xoa đầu cô.
Tần Ấu Âm mơ màng mở mắt.
Nhìn không rõ.
Cánh tay xăm hình của cố Thừa Viêm đung đưa phía trước.
Cô mạnh mẽ chớp mắt, nhìn chằm chằm vào đống hoạ tiết trên cánh tay anh, vẫn mơ hồ như cũ.
Lúc này, Tần Ấu Âm vô cùng hoảng loạn, dũng khí bỗng lớn hơn, không tự chủ được mà nắm chặt cổ tay anh hỏi: “Mắt, mắt em có phải bị gì rồi không? Sao em không nhìn thấy gì?”
Cố Thừa Viêm nhấc đầu cô lên.
Tần Ấu Âm đột nhiên ngẩn người.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ngũ quan Tiểu Viêm ca rất rõ ràng, nhưng vừa rồi…
Cô lại cúi đầu, nhìn hình xăm ở cánh tay anh.
Vẫn mông lung như thế.
Tần Ấu Âm sợ hãi ngồi thẳng dậy, giơ cao hai cánh tay của anh, nheo mắt nhìn gần.
Cố Thừa Viêm rốt cuộc đã cảm nhận được chút kỳ quái, đuổi theo ánh mắt của cô, cùng rơi xuống hình xăm lớn trên tay mình.
Hình---
Hình xăm!
Hai mắt anh mở to kinh ngạc, toàn thân như hoá đá, bất động tại chỗ.
Tần Ấu Âm chớp mắt, liếc xuống hình xăm, lại ngẩng lên nhìn cô.
Sau một hồi im phăng phắc.
Cuối cùng, cô đã lấy lại được giọng nói đã mất của mình, không thể tin được, dùng lời dịu dàng nhất cẩn thận hỏi anh: “Tiểu Viêm ca, hình xăm của anh đâu?”
Cố Thừa Viêm ngẩng đầu lên, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hình, xăm, của, anh, đâu?
Anh đặc biệt mua hình xăm loại mới, vì tin quảng cáo nên mới dán đầy cả hai cánh tay, ai ngờ vừa xuống nước đã phai màu.
Mẹ kiếp.
Xong đời.
Cái cửa hàng Taobao đểu.
Lão tử---
Ngay bây giờ, lập tức, muốn lấy cái mạng chó của nơi buôn bán đồ dởm này.
Hơn nữa, còn phải làm lễ truy điệu cho mối tình chưa bắt đầu chớm nở đã cmn héo tàn của ông đây.