Anh Đừng Bắt Nạt Em

Chương 24: Viêm ca không làm người nữa

Lời tỏ tình đột ngột này, đối với thần kinh yếu như Tần Ấu Âm mà nói, chẳng khác nào một quả bom nguyên tử.

Mặc dù đã đoán được phần nào, vẫn không tránh khỏi bất ngờ.

Nhưng đến cả lén lút nghĩ về chuyện này mặt mũi và tai cô đèu đỏ bừng, huống chi Cố Thừa Viêm thẳng thắn tự mình nói ra như vậy.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Tay Tần Ấu Âm run lên, suýt nữa làm đổ bát, cô vội cúi đầu xuống, toàn thân nóng như lửa đốt.

Toàn bộ trái tim Cố Thừa Viêm bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Anh nghiêng người, tới gần cô hơn, thanh âm nhẹ nhàng: “Nhục Nhục, em không biết anh thích em nhường nào đâu.”

Viêm ca nghĩ gì liền nói đó.

Anh không giỏi lòng vòng, cũng không biết cách trau chuốt ngôn từ.

Tần Ấu Âm bị anh kích động đến nghẹt thở, giọng nói nhỏ như muỗi: “Anh, anh đừng nói nữa.”

Trái tim cô mỏng manh, chốc lát liền không chịu nổi.

Cố Thừa Viêm bề ngoài giả vờ như một con sói đuôi lớn, nhưng thâm tâm khẩn trương vô cùng.

Mấy năm gần đây anh dọc Nam về Bắc, không việc gì không dám làm, không trở ngại nào có thể cản đường anh, thế nhưng về mặt tình cảm, anh hoàn toàn trống rỗng. Đây là lần đầu tiên, anh tự tay moi trái tim mình ra, đưa cho cô gái nhỏ xem.

Nhưng, cô gái nhỏ của anh, không cho anh lên tiếng nữa.

Cố Thừa Viêm vô thức dồn cô vào góc sofa, l*иg ngực dâng trào ngọt ngào, nhíu mày nói: “Anh không ép em, nhưng anh muốn em hiểu được tâm ý của anh. Anh không cần em nói cảm ơn hết lần nào đến lần khác, anh chỉ cần câu trả lời của em.”

Tần Ấu Âm bị bóng dáng cao lớn của anh bao phủ, không phản kháng được, núp trong góc tường, mở to đôi mắt to tròn.

Anh ở ngay trước mắt, với tay là chạm tới.

Mọi chuyện tốt hay không tốt của anh, đều xuất hiện trong tâm trí cô.

Cố Thừa Viêm hỏi: “Vì sao không để anh nói? Đối với anh, em thật sự không…”

Thật sự không có tình cảm sao?

Nhịp tim Tần Ấu Âm đập rất nhanh, đầu óc và cảm xúc trở nên hỗn loạn, bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, cô vô thức nói: “Em đối với anh…”

Cố Thừa Viêm không thích việc cô ngày càng lùi ra xa, anh vươn tay kéo cô lại, đường tay áo theo cơ bắp bị vén lên, để lộ những hình xăm phức tạp.

Tần Ấu Âm liếc qua, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Trở ngại lớn nhất giữa cô và Cố Thừa Viêm, hiển nhiên là cái này.

Tần Ấu Âm nói dùng giọng mũi thì thào: “Em đối với anh, luôn có chút sợ hãi.”

Sợ?

Trái tim Cố Thừa Viêm rơi xuống.

Tần Ấu Âm sợ anh?

Cố Thừa Viêm không chú ý đến những chi tiết khác, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này còn chẳng tình nguyện nhìn anh, vị chua chát lan truyền, khiến thái dương anh nhảy dựng.

Đúng lúc anh có rất nhiều lời muốn nói, đột nhiên trà quán tắt đèn tối om, toàn bộ chìm vào trong bóng tối, khách hàng giật mình la hét.

Tần Ấu Âm cũng sợ hãi kêu lên một tiếng.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, Cố Thừa Viêm không kịp suy nghĩ, tay trực tiếp vươn ra kéo cô gái nhỏ vào trong lòng: “Không sao, không sau đâu, có anh ở đây.”

Tần Ấu Âm vô thức nắm lấy vạt áo của anh, cả người bị ôm chặt, trán dựa vào l*иg ngực rắn chắc người nọ.

Thình thịch thình thịch, bên tai là nhịp tim rộn ràng của anh.

Cô cắn môi, gắng kìm nén sự ngại ngùng đang dâng lên.

Không bao lâu sau, có người phục vụ cầm nến chạy ra: “Thật xin lỗi quý khách, đột nhiên nhảy áp, rất nhanh sẽ ổn định trở lại. Ông chủ nói tối nay giảm giá 20% cho tất cả mọi người.”

Cố Thừa Viêm hoàn toàn không chú ý đến.

Anh gần như quên mất bản thân đang ở nơi nào.

Năm giác quan đều bùng nổ, cánh tay gắt gao ôm lấy người trong lòng, anh nghiêng người qua, thận trọng tận hưởng hương thơm dịu nhẹ của cô.

Người phục vụ rời đi, ánh đèn nhanh chóng bật sáng trở lại, mạch điện đã được khôi phục.

Tần Ấu Âm thở hổn hển, cả mặt đỏ bừng.

“Có điện rồi Tiểu Viêm ca, anh, anh buông em ra.”

Cố Thừa Viêm gục đầu vào vai cô, ánh mắt sắc lạnh.

Mẹ kiếm, cái nhà hàng dở hơi này, vừa mất chưa bao lâu đã lại có điện, sau này anh mà đến nữa thì là chó.

Sau khi xảy ra ngoài ý muốn, Tân Nguyệt cũng đưa hai bóng đèn còn lại quay về. Tần Ấu Âm như được cứu vớt, dùng hai tay làm mát mặt, hoang mang nói: “Bọn mình, bọn mình về đi được không?”

Tần Nguyệt dùng ánh mắt khinh thường liếc Cố Thừa Viêm.

Tỏ tình với chị dâu nhỏ của em thất bại rồi sao.

Trong mắt Cố Thừa Viêm đầy vẻ phiền muộn, lạnh lùng quét qua cô.

Cút ngay.

Ra khỏi nhà hàng, Tần Ấu Âm giống như bị giẫm lên đuôi, co chân chạy nhanh một cách kinh ngạc, tựa hồ sợ quái vật hung dữ kia giữ lại.

Quái vật hung dữ Cố Thừa Viêm đi sau, nhìn cô lao vào kí túc xá, khó chịu hét lên: “Tần Ấu Âm.”

Tần Ấu Âm không biết phải làm sao.

Cố Thừa Viêm hỏi: “Em sợ anh đến mức không thể quay đầu nhìn một cái sao?”

Lòng Tần Ấu Âm hỗn loạn.

Tiểu Viêm ca không phải người xấu.

Cô từ lâu đã không còn sợ anh như trước nữa, nhưng hình xăm đánh nhau chửi bậy, đều là những thứ cô muốn tránh.

Làm ân nhân, làm chủ tịch, làm bạn bè, cô đều cố gắng không phớt lờ.

Thế nhưng, anh đề ra một mối quan hệ thân thiết như vậy.

Cô vốn không biết thế nào là tình yêu, thậm chí bởi vì bóng ma tâm lý năm xưa lúc còn ở nhà dì nhỏ mà luôn tồn tại đề phòng với người khác phái, càng huống hồ thêm nếm nhiều sắc thái nguy hiểm thế này.

Đối với sự rụt rè không tên này, khiến cô bất giác đau lòng.

Tần Ấu Âm quay người, cúi thấp đầu, không biết vì sao hơi muốn khóc. Cô khẽ nói: “Xin lỗi, chúc ngủ ngon.”

Cố Thừa Viêm đứng dưới lầu rất lâu, ánh mắt luôn hướng về nơi cửa sổ sáng đèn. Cái nhìn tò mò của người qua kẻ lại khiến anh khó chịu, mới về kí túc xá.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Bạn cùng phòng thấy anh đi vào, lập tức tranh công: “Viêm ca, anh có bưu kiện, em lấy giúp anh rồi.”

Cố Thừa Viêm nhìn sang, thấy trên bàn có một hộp hàng.

Anh không có ấn tượng, lúc mở ra mới biết đó là hình xăm dán anh đặt lần trước, chuyển phát quá chậm, giờ mới nhận được.

Mấy người đàn ông cao lớn hung tợn, xăm đầy hình thù rối mắt như thế, Tần Ấu Âm rất thích.

Nhưng đổi thành anh?

Hàng lông mi dài của cố Thừa Viêm rủ xuống, anh xắn tay áo lên, quả nhiên hình xăm cũ đã bay màu dần. Anh rút một tờ hình xăm giấu trong quần áo, đi vào phòng tắm, khoá cửa lại.

Viêm ca đứng dưới vòi hoa sen, ngẩng đầu lên.

Dòng nước mát lạnh chảy dọc khắp cơ thể.

Sau khi rửa sạch hình xăm cũ, anh nhíu mày nhìn làn da đỏ hơi đau nhức, lấy hình xăm mới dán lên.

Thật là, uỷ khuất biết bao.

Dựa vào cái thứ này để duy trì sự chú ý của Tần Ấu Âm với anh.

Vậy đứa nhỏ đó, vì sao lại sợ anh?

Anh so với mấy hình xăm này còn doạ người hơn.

Cố Thừa Viêm mang theo sự lạnh lẽo bao vây bản thân bước ra khỏi phòng tắm, dáng vẻ hung dữ đến mức người khác không dám nhìn thẳng, khiến cho người bạn cùng phòng vừa đi tới của anh giật mình: “Ôi mẹ ơi, Viêm ca, doạ chết em rồi!”

Viêm ca đúng lúc đang chán ghét cái từ này, hỏi: “Chỗ nào doạ người?”

Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau, lặng lẽ nuốt nước bọt.

Viêm ca của đêm nay, khí chất doạ người, ánh mắt doạ người, biểu tình doạ người, hình xăm cũng doạ người.

Cố Thừa Viêm bực bội nhướng mày: “Nói.”

Bạn cùng phòng than thở: “Hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi, anh đẹp trai muốn khóc, một chút doạ người cũng không có, em dùng sinh mệnh này để đảm bảo.”

Cố Thừa Viêm vuốt mái tóc ẩm ướt của mình, đi vòng qua, nằm trên giường vắt tay lên trán.

Chính xác, anh rốt cục doạ người ở đâu chứ?!

Bạn cùng phòng lấy can đảm, đứng dưới giường tầng nhắc nhở: “Anh, tuần sau bắt đầu lớp học bơi, ngày mai phải chọn tiết, anh đừng quên đó.”

Rất lâu sau, Cố Thừa Viêm mới hỏi: “Lớp học bơi?”

Bạn cùng phòng hưng phấn gật đầu: “Lãnh đạo trường mới quyết định, toàn bộ tân sinh viên đều được học. Địa điểm bể bơi trong nhà, nam nữ học chung, thời gian tự chọn. Mọi người đều đang cố gắng chọn trúng lớp có hoa khôi các ngành.”

Cố Thừa Viêm ngẫm nghĩ một lúc, thần kinh đột nhiên nảy lên.

Chết tiệt.

Nam nữ cùng học bơi?

Anh vội vàng lấy điện thoại, nhắn Wechat cho Tân Nguyệt: “Mau hỏi chị dâu xem chọn tiết học bơi nào.”

Tân Nguyệt đang vắt chân gặm táo, nhận được tin nhắn, khẽ hừ hai tiếng.

Da mặt đúng là dày, tỏ tình thất bại rồi còn dám gọi người ta là chị dâu.

Cô buông quả táo xuống, “Chị dâu nhỏ.”

Tần Ấu Âm ngồi trước máy tính, thoáng sững sờ.

Tân Nguyệt tự tát mình: “Lỡ miệng.”

Cô hắng giọng, nghiêm túc dịch qua bên đó, “Âm Bảo, cậu chọn tiết học bơi chưa? Hay là chúng ta cùng chọn một lớp đi?”

Tần Ấu Âm vừa đăng nhập vào hệ thống trường, ngoan ngoãn gật đầu: “Tớ muốn chọn lớp ít người.”

Trình Gia và Tề Tinh Tinh môn chuyên ngành nhiều, cơ hội lựa chọn ít ỏi, thời gian khớp lịch đều là lớp có đông người.

“Được, cậu nói sao thì làm vậy.” Tân Nguyệt thuận theo cô, “Vậy chiều mai không có tiết, chúng ta dạo phố mua đồ bơi nhé.”

Nhìn thấy Tần Ấu Âm xác nhận chọn lớp của ngày thứ năm, Tân Nguyệt trở về chỗ của mình, thuận tay chọn lớp tương tự, sau đó nhắn tin cho Cố Thừa Viêm: “Đã xong, anh tự xem nên làm thế nào đi nha. Đã nói trước rồi đó, em chỉ là người đưa tin giúp anh thôi, anh phải có chừng mực, đừng có ép cậu ấy quá.”

Đặt điện thoại xuống, cô vốn dĩ không muốn tiết lộ chuyện hai người sẽ đi dạo phố.

Kết quả, Wechat của Tần Ấu Âm vang lên, cô nhẹ nhàng gửi một tin nhắn thoại cho đối phương: “Đàn anh, ghi chép của em tạm thời vẫn đủ dùng, không cần anh giúp đỡ đâu ạ. Cảm ơn anh.”

Động tĩnh nhỏ đầy ngọt ngào này, cô nghe còn thấy toàn thân nhức nhối, huống hồ là người đàn ông khác.

Thì ra bao lâu nay anh trai cô còn có tình địch.

Cảm giác khủng hoảng của Tân Nguyệt dâng lên, cô lại mở khung chat: “Bốn giờ chiều mai, em dẫn chị dâu nhỏ đến Joy City mua sắm.”

Hôm sau, Tân Nguyệt cố ý chạy tới trước cửa giảng đường của Tần Ấu Âm chờ, cô vừa tan học lập tức bị tóm gọn.

Tần Ấu Âm cảm thấy hơi ngại chuyện đi mua đồ bơi, nói nhỏ với Tân Nguyệt: “Mua trên mạng không được sao?”

“Mua trên mạng chất lượng không tốt, mặc lên chưa chắc đã đẹp,” Tân Nguyệt kéo cô vào trong xe, hất mái tóc dài rồi nói: “Lại nói, nếu thấy loại đồ bơi hai mảnh có thể mặc thử xem sao, thích hợp mới mua.”

Từ lúc khai giảng cho đến nay, ngoại từ lần ra ngoài với Cố Thừa Viêm, Tần Ấu Âm vẫn chưa có cơ hội đi dạo phố.

Tính cách Tân Nguyệt hoạt bát như vậy, trời sinh biết lấy lòng người khác, cô cũng rất quý mến.

Cố Thừa Viêm sợ Tần Ấu Âm thấy anh liền cự tuyệt, không dám ngang nhiên lộ diện, lái xe đi theo sau chiếc taxi họ ngồi. Lúc tới nơi, đứa trẻ nhà anh đã bị kéo đi hết nơi này đến nơi nọ, không bắt kịp bóng dáng.

Trước tiên, anh vào tầng một mua một đống đồ ăn vặt và trà sữa, cầm túi đồ ăn thơm phức trên tay, ánh mắt nhìn lên khu vực mua sắm.

Bên lan can cửa kính tầng ba, cái đầu nhỏ của Tần Ấu Âm chậm rãi lướt qua, khuôn mặt trắng như sứ nở nụ cười nhàn nhạt, xinh đẹp đến mức khiến anh không thể rời mắt, sự ngọt ngào của cô đến cả đồ ăn trong tay cũng không sánh bằng.

Anh lập tức đi thang cuốn lên lầu.

Tân Nguyệt kéo Tần Ấu Âm vào cửa hàng đồ bơi.

Cố Thừa Viêm không cách nào theo sát, đành dựa vào lan can cạnh cửa, ánh mắt dõi theo cô qua các kệ của cửa hàng.

Biểu tình của đứa trẻ nhà anh đầy hiếu kỳ, mắt sáng rực đầy sao.

Rõ ràng cô chịu qua nhiều tổn thương đến thế, mà đối với thế giới này vẫn mang theo vẻ đơn thuần và hiếu kỳ nhất.

Cố Thừa Viêm đặt ly trà sữa vào trong lòng, nhìn theo thân ảnh của cô không chớp mắt.

Tân Nguyệt chọn một bộ đồ bơi hoạ tiết quả dâu đưa cho Tần Tấu Âm, “Âm Bảo, cậu mặc cái này khẳng định siêu đáng yêu.”

Tần Ấu Âm đỏ mặt: “Quá lộ liễu rồi…”

Cô lấy một bộ hai mảnh bảo thủ đưa cho Tân Nguyệt xem.

“Cậu ngoan quá, xinh đẹp như vậy cơ mà.” Tân Nguyệt cười, “Nếu thích thì thử xem, quần đùi không cần, mặc thử áo là được rồi.”

Phòng thử đồ nằm đối diện phía bên ngoài.

Từ phương hướng của Cố Thừa Viêm, vừa vặn có thể nhìn thấy Tần Ấu Âm đi vào.

Chiều cao của anh quá nổi bật, gần như không có gì cản trở được tầm nhìn.

Tần Ấu Âm mặc áo rồi nhìn vào gương, cảm thấy quá bó sát cơ thể, cô lặng lẽ mở cửa, muốn đổi một size lớn hơn.

Cánh cửa mở ra chỉ rộng đúng một lòng bàn tay.

Nhưng xương quai xanh tinh xảo, bờ vai trắng ngần, cánh tay thon thả và làn da mềm mại giữa ngực và bụng dưới của cô đã trực tiếp đập thẳng vào mắt Cố Thừa Viêm.

Muốn tránh né đã không kịp nữa rồi.

Thân thể mỹ miều của cô gái nhỏ, mặc dù chỉ thoáng nhìn qua, nhưng giống như một thứ độc dược, dễ dàng ngấm sâu.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Sau khi Tần Ấu Âm thử đồ bước ra, nhân viên cửa hàng nói với cô: “Có một soái ca ban nãy gửi mấy túi đồ này, nhờ tôi gửi lại cho cô.”

Cô ngạc nhiên nhận lấy, nhìn thấy bên trong có một cốc trà sữa giữ ở nhiệt độ thích hợp, đủ các loại đồ ăn vặt, còn có một tờ giấy note, phông chữ bay bổng rất quen thuộc.

“Nếm thử xem, thích ăn món nào thì nói với anh.”

Tần Ấu Âm chấn động, vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng Cố Thừa Viêm đâu.

Đến gặp Tân Nguyệt, dáng vẻ cô vô tội không biết gì.

Tối cùng ngày, Tần Ấu Âm nhận được món quà từ Tân Nguyệt, là bộ đồ bơi còn bảo thủ hơn cả loại mà cô mua, đến phần da trên bụng cũng chỉ lộ một chút, còn có cả tay áo.

Tân Nguyệt căm hận đấm tay vào tường.

Anh trai cô đúng là keo kiệt, mượn danh nghĩa của cô tặng món quà tệ hại như vậy, đáng tiếc cho thân hình vừa trắng trẻo vừa thon thả của chị dâu, một chút đều không lộ ra.

Cố Thừa Viêm nằm trên giường kí túc, nhận được tin nhắn “Chị dâu đã nhận được quà”, anh đặt điện thoại xuống, mắt nhắm lại.

Trong tầm nhìn miên man vô biên, toàn bộ hiện ra đều là cảnh đẹp mà anh tận mắt nhìn thấy buổi chiều.

Dù là da bọc xương, cũng đẹp đến mức không nói thành lời.

Cô luôn rụt rè thu mình, hoàn toàn không nhận thức được bản thân có bao phần toả sáng. Vì thế cô không biết rằng từng cử chỉ hành động của mình, đối với anh mà nói, đều cám dỗ hút hồn.

Cố Thừa Viêm miệng lưỡi khô khốc, khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, toàn thân anh nóng rực, hô hấp nặng nề, cơ thể trắng nõn mềm mại của Tần Ấu Âm nằm trong lòng bàn tay anh, mặc cho anh vuốt ve sở hữu.

Anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến toát mồ hôi, cũng chìm đắm không lối thoát.

Từng tiếng gọi khàn khàn và khe khẽ của cô gái nhỏ, mang theo chút nức nở, không ngừng gọi anh Tiểu Viêm ca.

Anh trên thân thể của cô, hoàn toàn trở nên điên cuồng.

Nhắm mắt một cái, trời đã sáng.

Cố Thừa Viêm chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, ý thức vẫn còn say theo giấc mộng kia, vừa trở mình liền cảm nhận có chút ướŧ áŧ, toàn thân đột ngột đông cứng.

Anh nghiến răng nghiến lợi, đưa tay lên che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Mẹ kiếp!

Anh có còn là con người hay không?!

Nằm mơ làm điều cầm thú đó với cô gái nhỏ, còn cmn phải bò dậy giặt ga giường.