Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 400: Ngoại Truyện: Cố Tâm Tây & Vệ Tư Hàn.

Tên trùm kia vừa nhìn thấy Cố Tâm Tây, hắn đã nở một nụ cười gian xảo, đôi mắt không rời trước cơ thể hoàn hảo của cô.

" Cô em, nếu như em chịu đi theo tôi, thì những chuyện vừa xảy ra ban nãy tôi sẽ không tính toán! Em thấy thế nào?" Hắn ta cất giọng khàn khàn hỏi cô.

" Nếu tôi nói không? Chú à, chú già gần bằng ông nội tôi luôn đó, chú đừng có mà trâu già muốn gặm cỏ non chứ!" Cố Tâm Tây thở mạnh đáp, cái tên quỷ già trước mặt là chán sống rồi mà.

" Con nhỏ này, cho mày mặt mũi mày lại không cần đúng không? Người đâu, mau bắt nó lại cho tao!" Bị cô chọc giận, hắn nghiến răng nói.

Nghe thấy lệnh của hắn, đàn em nhanh chóng sấn sổ tới trước mặt Cố Tâm Tây, hơn mười tên to cao vạm vỡ.

" Hừm, nếu biết trước sẽ phiền như vậy, mình nhất định không đến đây uống rượu đâu!" Cô vỗ mạnh vào trán, chán nản nói.

Người nhiều thế này cô chắc sẽ không đánh lại, nhưng cô càng không thể để chúng bắt được. Trước sự hung hãn của bọn chúng, mọi nổ lực của cô đều trở thành công cốc.

" Buông ra tên khốn, đừng có chạm vào người tôi! Bọn người điên này, xem tôi có bứt trụi tóc mấy người không!" Cố Tâm Tây không hề sợ hãi, cô túm lấy tóc một tên trong số chúng mà kéo mạnh.

" Ah, cái con chó điên này!" Tên kia bị kéo đau, hắn vung tay muốn đánh cô.

Cố Tâm Tây lúc này tay đã bị khóa chặt, cô không cách nào có thể đỡ được đòn này của hắn. Cô chỉ còn cách nhắm chặt mắt lại, chờ đợi sự phẫn nộ của hắn.

" Bộp!" Chỉ là tay hắn còn chưa kịp chạm vào người cô, thì đã bị một người khác giữ lại, sức lực mạnh đến nỗi khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.

" Đ...đau quá! Mau buông ra!" Hắn ta sợ hãi kêu lên.

Vệ Tư Hàn ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người kia, hắn trầm giọng nói." Này, các ngươi muốn bắt người, thì cũng phải mở to mắt xem đây là người của ai chứ?"

" Răng, Rắc!" Dứt lời lực đạo cánh tay lại mạnh hơn, hắn nhẹ nhàng bẻ gãy cổ tay của tên du côn kia.

" Gyaaa, tay...tay của ta..." Hắn đau đơn lăn ra đất quằn quại.

Cố Tâm Tây lúc này mới để ý đến người ở trước mặt, cô thấy Vệ Tư Hàn cứ như đang phát ra hào quang vậy.

" Thằng nhãi ranh kia, mày là ai hả? Có biết tao là ai không? Mau đưa con nhỏ kia cho tao, bằng không tao cho người đập gãy chân của mày!" Tên trùm vô cùng tức giận, hắn chỉ thẳng mặt Vệ Tư Hàn mà đe dọa.

" Này, chúng ta có cần giúp hắn hay không? Có vẻ mấy tên kia hơi lợi hại đấy!" Mặc Vũ ở đây lên tiếng, hắn nhìn sang Lục Thần Vũ và Âu Dương Tư Thần hỏi ý kiến.

" Hửm, chờ thêm chút nữa! Để hắn thể hiện một chút, rồi ra tay cũng không muộn!" Lục Thần Vũ bình thản uống rượu, không mấy quan tâm đến chuyện ở trước cửa phòng. Hắn và Âu Dương Tư Thần cứ như là đang ngồi xem phim vậy.

" Ồ, tôi cũng nghĩ vậy!" Âu Dương Tư Thần bây giờ mới chịu cất lời, cũng chỉ vỏn vẹn vài chữ.

Ở bên này Vệ Tư Hàn không một chút sợ hãi, hắn khẽ bật cười thành tiếng, vô cùng khinh thường tên trùm kia.

" Tao không cần biết mày là ai, tao chỉ cần mấy tên kia biết tao là ai được rồi! Đến quán rượu của nhà tao mà muốn gây chuyện, tụi bây là chán sống rồi!" Hắn thở dài nhìn gã đàn ông kia nói.

" Cmn, mày mới là thằng chán sống đó!" Bị khích tướng, tên trùm vội vàng xông lên, muốn tự tay đập cho Vệ Tư Hàn một trận, kéo theo đó là đám đàn em của hắn.

" Bốp, Bốp, Bốp!" Một trẩn ẩu đả xảy ra, Vệ Tư Hàn không chút nương tay mà tẩn cho tên trùm một trận.

Ba người Âu Dương Tư Thần không biết từ lúc nào cũng xông lên, bốn người gọn gàng mà xử đẹp hơn mười mấy tên du côn kia. Chỉ trong vòng mười lăm phút, bọn chúng đã bị đánh nằm la liệt dưới đất

" Này, sợ ngươi hiểu lầm nên ta phải nói, quán rượu này của ta, chứ không phải của tên nhiều chuyện này!" Lục Thần Vũ đi đến gần tên trùm, đá mạnh vào người hắn nói.

" Bọn bây là ai? Là ai hả?" Tên trùm tức giận gào lớn.

" Mày không đủ tư cách để biết đâu!" Âu Dương Tư Thần nhàn nhạt lên tiếng, anh đưa tay chỉnh sửa lại tây trang.

Lúc này Long Duật dẫn người theo vào, hắn nhanh chóng gom đám du côn kia đi ra ngoài, khỏi phải nói cũng biết kết cục của tên trùm kia sẽ rất thê thảm.

" Lục Ca, xin lỗi! Tôi sẽ đưa hắn đi ngay!"

Giải tán xong rồi, Vệ Tư Hàn mới đi đến chỗ của Cố Tâm Tây." Cô sao lại ở đây? Có biết những nơi như thế này rất nguy hiểm hay không?" Hắn lên tiếng hỏi, ngữ khí giống như là trách móc vậy.

" Không đến thì làm sao tôi biết nó nguy hiểm chứ? Cảm ơn các anh rất nhiều, vì đã giúp tôi!" Cô Tâm Tây cúi đầu đáp, cô lúc này còn chưa nhận ra Vệ Tư Hàn, chỉ cảm thấy hắn có chút quen mà thôi.

" Đúng là cô gái ngốc mà!" Hắn thở dài khi thấy độ ngang ngược của cô, nhìn thấy chiếc váy trên người cô bị kéo rách một bên, hắn đưa tay cởϊ áσ khoác đưa cho cô.

" Ngày mai đến công ty hãy trả lại cho tôi!"

" Ồ, tôi nhất định sẽ giặt thật sạch sẽ!" Cố Tâm Tây gật gù nói, đột nhiên cô nhớ ra, hắn làm sao mà biết cô làm ở đâu chứ.

" Anh...Tổng giám đốc, là anh sao?" Cô ngẩng đầu nhìn hắn thật kỹ, rồi bất ngờ mà thốt lên.

_____🌼 To Be Continued 🌼_____