Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 89: Cô ấy đi theo tiếng gọi của tình yêu rồi

Lục Thần Vũ không thèm đếm xỉa đến Lương tổng, hắn đi đến đạp mạnh vào người hai tên đàn ông đăng giữ tay Vũ Đình, khiến chúng ngã lăn lóc.

" Lục đại ca, mong anh tha cho tôi, tôi không biết cô gái này là người của anh. Nếu tôi biết, tôi sẽ không bao giờ dám làm như vậy." Lương Tổng liền lên tiếng cầu xin hắn, âm thanh mang theo sự sợ hãi.

" Tay nào của mày, đã chạm vào cô ấy?" Lục Thần Vũ khinh thường nhìn hắn hỏi.

" Tôi...tôi.." Lương Tổng lắp bắp không nên lời.

Hắn thật sự muốn trốn khỏi đây, bởi Lục Thần Vũ rất là đáng sợ, cứ như có thể gϊếŧ hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo kia. Lương Tổng biết được nặng nhẹ, hắn chậm rãi đưa bàn tay phải ra trước mặt Lục Thần Vũ.

Lục Thần Vũ ngay lập tức đá vào bụng hắn, khiến hắn đau đớn ngã xuống đất, lúc này Lục Thần Vũ mới dùng chân giẫm lên bàn tay hắn. Một âm thanh giòn giã vang lên răng rắc.

" Aaaaa!" Lương Tổng gào lên vì đau, bàn tay hắn thôi xong rồi.

" Lần này tao chỉ cảnh cáo, nhưng còn có lần sau. Thì tao không chắc!" Lục Thần Vũ áp sát tai hắn nói.

" Tôi biết, tôi biết, cảm ơn Lục đại ca đã nhẹ tay." Lương Tổng vội vã cảm ơn, cứ như hắn sợ Lúc Thần Vũ sẽ đổi ý.

Vũ Đình đứng ngây ngốc nhìn Lục Thần Vũ, cô thầm cảm thán trong lòng.

" Ngầu quá mẹ ơi!"

" Cô không sao chứ?"

Xử lý xong Lương Tổng, Lục Thần Vũ liền xoay qua hỏi Vũ Đình đi.

" Tôi không sao hết?" Vũ Đình nhìn hắn cười nhẹ.

" Không sao thì tốt rồi, đi thôi!"

" Ừm!"

Nói xong hai người cùng nhau đi khỏi đó, Lương Tổng lúc này mới lộ ra khuôn mặt gian ác nhìn theo hai người.

" Tụi bây cứ chờ đó, tao sẽ không quên món nợ ngày hôm nay đâu." Hắn ôm bàn tay đã gãy, nghiến răng nói.

Lục Thần Vũ nắm tay Vũ Đình đi thẳng ra ngoài.

" Chúng ta vẫn chưa trả tiền mà!" Cô tròn xoe mắt hỏi hắn.

" Chờ cô lâu quá nên tôi đã thanh toán luôn rồi." Lục Thần Vũ mắt nhìn phía trước trả lời cô.

Vũ Đình gật gù, rồi cô chớt nhớ ra.

" Không đúng, hôm nay là tôi mời anh mà! Lần sau tôi lại mời anh."

" Thôi không cần nữa! Mỗi lần gặp cô, đều chỉ toàn phiền phức." Lục Thần Vũ vẻ mặt sợ phiền toái nói.

" Phiền phức gì chứ, là do tên đầu heo kia cố tình gây hấn với tôi mà! Anh cũng đáng ghét như hắn vậy."

Vũ Đình bị khí giận, cô lập tức đáp trả Lục Thần Vũ. Độ hảo cảm với Lục Thần Vũ vừa mới tăng vọt, đã rớt không còn tí nào. Cô giậm chân bực bội, rồi quay người đi.

" Cô đi đâu vậy?" Lục Thần Vũ nhăn mày hỏi.

" Đi đâu cũng không cần anh quản!" Vũ Đình hét lớn, rồi đi nhanh về phía trước, Lục Thần Vũ ngán ngẩm nhìn theo cô.

Vũ Đình tâm trạng ỉu xìu, cô đi trên con đường quen thuộc, nơi này là cô và Lạc Ninh Hinh thường đến. Mỗi khi không vui, hai người hay đến đây xả Stress. Đến một quầy kem bên đường, Vũ Đình chợt dừng lại.

" Ông chủ, cho cháu một kem chocolate như mọi khi." Vũ Đình lên tiếng mua kem.

" Thì ra là cô sao! Lâu quá không thấy hai người đến đây, mà cô bé xinh đẹp kia hôm nay không đi cùng sao?" Ông chủ nhận ra cô, liền hỏi.

" Cô ấy đi theo tiếng gọi của tình yêu rồi!" Vũ Đình mỉm cười nói.

" Vậy sao? Kem của cô đây, ăn ngon miệng." Ông chủ cũng không hỏi nhiều, liền đưa kem cho cô.

" Cảm ơn ông chủ!"

Vũ Đình nhận kem, cô lại đến ngồi trên đài phun nước, tận hưởng hương vị ngọt ngào mát lạnh pha chút đắng của kem chocolate. Bất chợt cô cảm thấy mình thật cô đơn.

" Lạc Ninh Hinh ơi Lạc Ninh Hinh, khi nào cậu mới trở về?" Vũ Đình tâm trạng u ám gọi tên Lạc Ninh Hinh.

Rồi bỗng nhiên, có một đứa bé chừng mười lăm tuổi, nó quan sát xung quanh, rồi tiến đến gần chỗ Vũ Đình đang ngồi. Nhân lúc cô không để ý, nó nhanh tay chụp lấy túi xách của cô, rồi tháo chạy.

" Ăn trộm, ăn trộm, làm ơn giúp tôi bắt nó lại."

Vũ Đình nhận ra, cô liền la lên, rồi chạy theo tên trộm. Hôm nay cô lại mang giày cao gót, nó cao hơn mọi khi, lúc nãychân đã rất đau rồi. Nên bây giờ chỉ chạy được mấy bước, chân cô đã đau đớn. Không thể chạy tiếp, cô liền ngồi bệt xuống đất ăn vạ.

" Hôm nay là ngày gì vậy trời? Ai cũng muốn ăn hϊếp tôi hết vậy!" Vũ Đình ngồi ủ rũ, kêu than.

Đang ngồi ai oán, thì có người giơ túi xách trước mặt cô, nhận ra đúng là túi của mình. Vũ Đình mừng rỡ, cô ngước lên nhìn, thì thấy Lục Thần Vũ đang đứng trước mặt.

" Bây giờ thì cô có thấy mình phiền phức không?" Lục Thần Vũ đúng là kẻ khô khan, chẳng bao giờ nói được lời hay ý đẹp.

" Đúng! Tôi rất phiền phức, anh đã hài lòng chưa." Vũ Đình giật lấy túi của mình, cô lập tức đứng lên.

Cô bây giờ lại cảm thấy ghét cái tên Lục Thần Vũ này, muốn tránh hắn càng xa càng tốt. Đi được vài bước, cô cảm thấy chân mình đột nhiên đau nhói.

Vũ Đình cố gắng đi tiếp, nhưng mà càng đi nhanh chân cô lại càng đau.

" Đứng lại đi, chân của cô đã sưng như vậy rồi? Còn cố mà đi tiếp." Lục Thần Vũ đuổi theo, níu tay Vũ Đình lại nói.