Người dịch: LC + Chim Ba Chân
Suối nước nóng trên núi là suối nước lộ thiên.
Lúc hoàng hôn, sắc trời mờ mờ ảo ảo tối đi, khi Diệp Ly Châu cúi đầu, da thịt trên gò má trắng muốt giống như bị ánh nắng chiếu qua vậy.
Quá kiều mị. Nàng lớn lên quá mức hoàn mỹ, giống như là một bức họa mà không giống người thật. Lại quá mức yếu ớt, không thể nhìn thấy máu, không thể bị bắt nạt, chỉ chịu chút xíu đối xử không tốt thôi là sẽ bị thương.
Bởi vậy, dù cho Đề Kiêu biết được Diệp Ly Châu rất hư hỏng, lúc biết được nàng đem mình ăn sạch rồi chùi mép lại không chịu trách nhiệm, thì vẫn như cũ không nỡ có nửa phần tổn thương nàng.
Diệp Ly Châu dựa lưng vào vách đá thô ráp. Nàng đang mặc áo lụa màu đỏ tươi. Áo lụa dán vào cơ thể, tôn lên da thịt trắng nõn lúc ẩn lúc hiện.
Bởi vì đang ở dưới nước, Diệp Ly Châu rất là thoải mái. Nàng bơi một vòng, rồi vuốt mặt: “Đúng là không lạnh chút nào. Điện hạ, sao chàng không xuống nước?”
Đề Kiêu vẫn ăn mặc chỉnh tề. Hắn ở bên bờ, từ trên cao nhìn xuống Diệp Ly Châu.
Khoảng thời gian này có hắn đi theo, Diệp Ly Châu có thể ăn thêm cơm, nên đầy đặn hơn rất nhiều, chẳng qua những chỗ khác cũng không nở nang, cứ một mực chỉ có trước người là nở nang thôi.
Nàng đung đưa cơ thể, áo lụa dập dềnh, làm lộ ra dáng người, một cái liếc mắt có thể nhìn thấy, trước người càng chắc nịch, càng lộ ra vòng eo thon thả khẽ nắm một cái là gãy.
Dáng người của Diệp Ly Châu thật sự rất đẹp. Đường cong mềm mại, không hề cố ý mà có thể bày ra đường cong quyến rũ nhất, giống như là đóa hoa hồng mang theo sương sớm lúc hừng đông, mềm mại tươi đẹp khiến người ta muốn tới hái.
Bởi vì nàng đẹp một cách quá đáng, cho nên có hư hỏng nữa, cũng dễ dàng khiến người ta mềm lòng mà tha thứ cho nàng.
Đề Kiêu tạm thời không muốn xuống nước để bị Diệp Ly Châu mê hoặc.
Hắn lạnh nhạt thoáng lia mắt nhìn Diệp Ly Châu: “Mặc áo cho tử tế, nàng ngâm trước đi.”
Diệp Ly Châu: “Há.”
Diệp Ly Châu cúi đầu cột chắc đai áo. Thực ra cũng không phải là nàng không ăn mặc đàng hoàng, nàng cảm thấy váy áo bị nhỏ đi, tuy rằng vòng eo không thay đổi, chiều cao cũng không thay đổi, nhưng trước người luôn vô duyên vô cớ bị kéo căng ra, chắc là ăn nhiều nên mập ra không ít.
Diệp Ly Châu ngâm người một lát, thấy Đề Kiêu ở bên bờ bày ra hai gói điểm tâm, còn có nước nữa, nàng bơi tới: “Ta ăn cái này.”
Đề Kiêu cầm lấy một miếng bánh hương hoa mai. Lo lắng vụn bánh rơi vào trong nước, nên hắn bẻ từng miếng nhỏ đút cho nàng.
Diệp Ly Châu ăn xong một miếng bánh hương hoa mai, cảm thấy khát nước, nàng nói: “Ta muốn uống nước.”
Đề Kiêu rót một chén rượu Tuyết lộ.
Diệp Ly Châu ngửi được mùi hương thơm nức mũi, đúng là mùi mà nàng ngửi thấy trên người Đề Kiêu, nàng tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Đề Kiêu vừa đút cho nàng, vừa nói: “Rượu Tuyết lộ.”
Diệp Ly Châu đã nuốt xuống một ngụm, nghe thấy lời Đề Kiêu, một ngụm đã uống vào này, nàng cũng không biết nên làm thế nào nữa.
Đề Kiêu giữ đầu của nàng: “Nuốt rượu xuống.”
Diệp Ly Châu bị ép nuốt xuống.
Đề Kiêu lau đi dịch rượu cho nàng: “Nàng cũng không phải là ni cô, giữ thanh quy phật môn gì chứ.”
Diệp Ly Châu nói: “Nhưng mà…”
Đề Kiêu lại rót cho nàng một ngụm rượu: “Không có nhưng nhị gì cả, nghe lời ta.”
Dịch rượu tinh khiết mà thơm, giữa răng môi đều là mùi vị thơm ngọt, Diệp Ly Châu híp mắt: “Thật sự không uống được nữa mà.”
Rượu không phải là thứ gì tốt, sẽ khiến người ta say, khiến người ta trầm mê trong đó.
Đề Kiêu ấn xuống vai Diệp Ly Châu, trực tiếp đưa vò rượu tới bên môi nàng, dụ dỗ nàng uống nhiều hơn: “Ngoan, nếm thêm chút nữa.”
Hàm răng của nàng chạm vào miệng vò rượu lạnh lẽo. Vò rượu có màu đen kịt, răng nàng thì trắng muốt, bờ môi chạm vào dịch rượu, từng giọt chảy vào cổ họng, Diệp Ly Châu chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống.
Không nuốt xuống được nữa, dịch rượu theo cằm của nàng chảy xuôi xuống. Dịch rượu trong suốt chảy xuôi, mang theo mùi vị tinh khiết, hương thơm lan tràn, Diệp Ly Châu cảm thấy bản thân như đang ngâm trong rượu vậy.
Nàng uống rất nhiều, càng uống, đầu óc càng mơ hồ.
Đề Kiêu lấy vò rượu ra.
Hai mắt nàng mơ màng, như là phủ một tầng sương mù, tóc đen da trắng, tôn lên sắc môi tươi đẹp. Đẹp đến mức khiến cho người ta không dời được mắt.
Dịch rượu ngọt ngào theo cằm của nàng chảy xuống. Diệp Ly Châu đứng ở trước mặt Đề Kiêu, dáng người nàng hoàn mỹ, áo lụa phác họa cực tốt thân hình của nàng.
Trên người nàng tràn đầy hương rượu,là mùi hoa quả rất ngọt, hơi có chút ngây ngất, khiến người ta chóng mặt.
Đề Kiêu nắm chặt lấy bàn tay Diệp Ly Châu, giọng nói khàn khàn kiềm chế: “Qua đây một chút, đừng ra khỏi mặt nước, đi ra sẽ lạnh. Diệp Ly Châu, nàng uống say rồi.”
Diệp Ly Châu chớp chớp hàng lông mi thật dài. Nàng cũng không biết vì sao lại dễ say như vậy, có điều, Đề Kiêu ở ngay trước mắt nàng, khoảng cách giữa hai người rất gần, cả người nàng đều ấm áp.
Diệp Ly Châu sáp tới, ngửa đầu lên. Đề Kiêu ngồi xuống, nàng nằm nhoài lên trên đùi Đề Kiêu: “Tần Vương thúc thúc.”
Sắc mặt Đề Kiêu lập tức lạnh đi: “Ừ?”
Nàng cọ mặt lên áo Đề Kiêu. Áo quần hắn mặc là chất liệu rất quý giá, tơ lụa lạnh buốt trơn nhẵn, xúc cảm vô cùng, vô cùng tốt. Diệp Ly Châu túm lấy áo Đề Kiêu, lần nữa lầu bầu: “Tần Vương thúc thúc…”
Sắc mặt Đề Kiêu càng lạnh hơn.
Diệp Ly Châu nói: “Chàng không cho ta gọi, ta càng muốn gọi chàng là chú đó.”
Hắn vẫn thật sự không nhìn ra, bình thường nàng vừa ngoan vừa sợ sệt, rất là nghe lời, không ngờ trong lòng lại còn có cái ý nghĩ này.
Đề Kiêu nhéo cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu: “Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với chú? Nàng đúng là một đứa bé ngoan.”
Mặt Diệp Ly Châu đỏ ửng lên như hoa đào, trong con ngươi gần như có thể nhỏ ra nước. Đề Kiêu cầm vò rượu qua, lại rót cho nàng một ngụm rượu: “Vì sao không muốn gả cho ta?”
Diệp Ly Châu hơi mấp máy môi.
Đề Kiêu nói: “Không nói?”
Diệp Ly Châu nhỏ giọng đáp: “Ta nói ra rồi, liệu chàng có tức giận không?”
Đề Kiêu cảm thấy bản thân không thể nào tức giận hơn được nữa.
Trên cằm nàng đều là dịch rượu, ngón tay Đề Kiêu thô ráp, từng chút một lau đi vết rượu cho nàng.
Da thịt của Diệp Ly Châu quá mịn màng, khẽ cọ sát một cái, là đỏ lên cả một mảng.
Quả thực đã uống quá nhiều rượu rồi, Diệp Ly Châu choáng váng, nói cũng không nói được rõ ràng.
Đề Kiêu tới gần nàng: “Nói đi.”
Diệp Ly Châu bị hắn bóp đau, nàng nhíu mày lại, có chút bất mãn: “Ta chỉ là, chỉ là cần chàng mà thôi, không muốn lừa chàng thành thân với ta…”
Hắn lại không cần nàng.
Đề Kiêu từ những lời nói suông đứt quãng trong miệng nàng biết được.
Tuy rằng Diệp Ly Châu nói cũng không rõ ràng. Nàng uống say rồi, có hơi mơ hồ một chút.
Hơn nữa Diệp Ly Châu vốn ngây ngô, không hề biết nói chuyện, cho nên ép hỏi hồi lâu, Đề Kiêu mới hiểu được ý nàng.
Mắt hắn hơi đỏ lên, dường như muốn bóp nát Diệp Ly Châu trong tay.
Nhưng nàng say ngất ngây, chẳng biết gì cả, vẫn khẽ nhấp môi, hình như đang hồi tưởng lại mùi rượu thơm ngon.
Giọng Đề Kiêu lạnh lẽo: “Cho nên nói, nàng tiếp cận ta, chỉ bởi vì ta có thể làm cho bệnh tình của nàng thuyên giảm?”
Diệp Ly Châu gật đầu: “Đúng vậy.”
Nàng lại còn dám thừa nhận.
Hắn vốn còn tưởng rằng, Diệp Ly Châu ở bên hắn, là vì ham sắc đẹp của hắn. Bây giờ xem ra, ngay cả sắc nàng cũng không ham, chỉ coi hắn là phương thuốc chữa bệnh hiệu quả mà thôi.
Ngay lúc này Đề Kiêu chỉ muốn mang nàng về Hàm Châu, khóa nàng lại, cho nàng giáo huấn thật tốt, để nàng biết được cơn thịnh nộ của hắn, để nàng biết, hắn không chỉ có khả năng trị bệnh cho nàng, còn có thể muốn mạng nàng nữa.
Nhưng trước mắt, Đề Kiêu chỉ lạnh lùng nhéo cằm Diệp Ly Châu: “Kề sát vào nàng như vậy, nàng có cảm giác gì?”
Diệp Ly Châu gật đầu: “Tim đập rất nhanh.”
Đề Kiêu cúi đầu, môi mỏng lướt qua gò má mềm mại của nàng: “Như thế này thì sao?”
Diệp Ly Châu cảm thấy giọng Đề Kiêu không đúng, nàng đang say rượu, suy nghĩ không lắt léo, lại không biết không đúng ở chỗ nào.
Diệp Ly Châu nói: “Trong lòng rất vui sướиɠ, khát khao điện hạ tới gần.”
Đề Kiêu cũng không phải người tốt, càng không phải là quân tử.
Hắn đã thích Diệp Ly Châu từ sớm. Nếu hắn không động lòng, thì lòng gan dạ sắt, nếu hắn đã động lòng, thì quyết chí thề không thay đổi, chỉ nhận định một người này thôi.
Cho nên, Diệp Ly Châu thích hắn cũng được, không thích hắn cũng được, hắn đều muốn nàng, tuyệt đối sẽ không buông nàng ra cho kẻ khác. Đề Kiêu luôn có ham muốn chiếm hữu mạnh, là của hắn, thì chỉ có thể thuộc về một mình hắn.
Hắn muốn thân thể của Diệp Ly Châu, cũng muốn có được trái tim nàng. Dụ dỗ nàng, bắt nạt nàng, mặc kệ thế nào, Đề Kiêu đều muốn Diệp Ly Châu toàn tâm toàn ý, chỉ yêu một mình hắn thôi.
Hắn cúi đầu hôn nàng.
Diệp Ly Châu chịu không nổi nụ hôn có cảm giác áp bách thế này. Nàng có chút nghẹt thở, hô hấp khó khăn, cùng Đề Kiêu chìm vào trong nước.
Một lúc lâu, Diệp Ly Châu nghe thấy Đề Kiêu nói bên tai nàng: “Thích cũng được, không thích cũng được, đã sàm sỡ ta rồi, thì ta nhất định phải cưới nàng.”
Diệp Ly Châu nói một cách mơ hồ không rõ: “Cha ta sẽ đánh ngươi, con sói đuôi to.”
Đề Kiêu nắm chặt bả vai nàng: “Cha nàng đánh ta, nàng sẽ giúp ông ấy?”
Diệp Ly Châu lắc đầu.
Đề Kiêu lại nói: “Không muốn ở bên ta thật sao?”
Trong con ngươi của Diệp Ly Châu có chút nghi hoặc, cũng không biết nên trả lời thế nào: “Như bây giờ không tốt sao?”
Đáy lòng Đề Kiêu chất chứa cơn thịnh nộ, hắn ấn lên nốt chu sa trên trán nàng: “Nàng là đứa con gái bạc tình bạc nghĩa.”
Mắt hắn đỏ lên, muốn phát tác ra trên người nàng, nhưng nàng uống rượu say đến ngây ngô ngốc nghếch, trong khoảng thời gian ngắn, Đề Kiêu chỉ có thể nhịn, một lần nữa hắn giữ chặt lấy vai Diệp Ly Châu…
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Ly Châu mới tỉnh rượu.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng xõa ra trên chiếc gối có thêu hoa mẫu đơn. Bởi vì hôm qua say rượu, cả người nàng có chút nhũn ra.
Chuyện hôm qua, những lời đã nói, Diệp Ly Châu đều không nhớ gì hết.
Nàng xoa xoa trán, nhìn thấy người đàn ông nằm bên cạnh.
Con ngươi của Đề Kiêu âm trầm, ánh mắt đánh giá của hắn, khiến nàng có chút không thoải mải, cái cảm giác này… giống như là bị mãnh thú nhìn chòng chọc vậy.
Diệp Ly Châu không biết cả đêm Đề Kiêu không ngủ, cũng không biết hắn có ý nghĩ thế nào dành cho nàng.
Nàng gọi một tiếng “điện hạ”. Đề Kiêu nhìn dáng vẻ yếu đuối của nàng, chính là vẻ mặt thế này, giọng nói như vậy, để nàng lừa gạt hắn, khiến hắn lầm tưởng là nàng có cảm giác với hắn.
Tiểu lừa đảo này!
Thời gian đã không còn sớm nữa, Ngọc Sa ở bên ngoài hô hai tiếng “Tiểu thư”. Diệp Ly Châu muốn xuống giường, cổ chân chợt bị Đề Kiêu nắm chặt.
Diệp Ly Châu không hiểu: “Điện hạ?”
Đề Kiêu khẽ bóp nhẹ hai cái ở chỗ mắt cá chân của nàng: “Nói cho nàng ta biết, hôm nay nàng ở trong phòng nghỉ ngơi, không đi ra ngoài.”
Mặc dù Diệp Ly Châu không hiểu ý Đề Kiêu, nhưng nàng dựa theo Đề Kiêu nói mà làm.
Chờ Ngọc Sa rời đi rồi, Đề Kiêu nắm chặt lấy nàng, giam nàng trong khuỷu tay của mình. Đáy mắt hắn là một mảnh tơ máu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly Châu, không hiểu sao khiến cho nàng có chút sợ hãi, lại có chút chột dạ.
Hắn đã suy nghĩ cả một đêm, chung quy không có xâm phạm nàng lúc nàng đang say rượu. Nhưng hắn quả thực muốn nghiêm phạt Diệp Ly Châu, tàn nhẫn nghiêm phạt. Tiểu lừa đảo này đã lừa hắn một thời gian dài như vậy, Đề Kiêu thực sự muốn đi ngược lại suy nghĩ ban đầu, giây phút này, sẽ chiếm lấy nàng, lưu lại hơi thở của mình trên người nàng.
Để cho nàng từ trong ra ngoài đều thuộc về hắn, trở thành người phụ nữ của hắn.
Đề Kiêu nói giọng khàn khàn: “Diệp Ly Châu, ta muốn nàng.”
Diệp Ly Châu cũng không hiểu “muốn” trong miệng Đề Kiêu đến tột cùng là “muốn” như thế nào, có điều, Đề Kiêu muốn cái gì của nàng, nàng đều sẽ cho, cho dù muốn mạng của nàng, nàng cũng sẽ cho hắn.
Chỉ có Đề Kiêu là có thể, những người khác đều không được.
Diệp Ly Châu gật đầu: “Được.”
Nàng tỉnh tỉnh mê mê đưa mặt qua, chủ động hôn một cái lên môi Đề Kiêu.
Đề Kiêu: “…”
Rõ ràng là Diệp Ly Châu có tội. Diệp Ly Châu đang lừa gạt tình cảm của hắn, lừa gạt thân thể hắn, lúc này Đề Kiêu lại cảm thấy, chính mình mới là người có tội.