Editor: Yuè Yīng
Đây là một thứ năm, ánh hoàng hôn trải dài vô tận tràn ngập căn phòng khách sạn kia, nhuộm chiếc drap giường màu trắng thành sắc vàng kim. Người phụ nữ trên giường mở mắt, nhắm lại mở, lại nhắm lại, nhíu mày, lại mở.
Đau đầu, khát nước, hỗn loạn, bất an, lo âu, suy nghĩ, hoảng hốt… đây là một loạt phản ứng trong đầu Loan Hoan sau một phút tỉnh lại.
Tiếp theo, Loan Hoan không dám nghĩ thêm nữa, cô chỉ dám dè dặt chạm vào vị trí khác trên giường. Khi không chạm vào gì cả, trong lòng Loan Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, trong suy nghĩ hỗn loạn như trước, Loan Hoan bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Sau vài lượt, Loan Hoan biết bản thân đang ở trong phòng khách sạn. Khách sạn này đạt tiêu chuẩn bảy sao, tạp chí đặt ở trên tủ đầu giường cũng chứng minh cho suy đoán của Loan Hoan.
Khách sạn rất có danh tiếng ở Los Angeles, đứng đầu các khách sạn được du khách ca ngợi là đạt tiêu chuẩn nhất trong phương diện phòng the.
Chỉ có điều, vì sao cô lại ở chỗ này?
Loan Hoan nhắm hai mắt lại, hít thật sâu, tập trung tinh thần.
Vài phút sau, Loan Hoan đưa tay run run kéo cái chăn đắp ở trên người mình ra. Khi nhìn thấy chiếc áo ngủ của cô thì cô lại thờ dài một hơi nhẹ nhõm, không để cô không có vật che thân. Nhưng có chỗ lộ ra khiến cô mất hồn mất vía, chiếc áo ngủ không che hết được những dấu hôn đỏ. Loan Hoan nghĩ bây giờ nhất định là mình giống như một con hươu sao.
Không, không, đây nhất định là một cơn ác mộng.
Không có quán bar nào mang tên Miranda cả. Không có người đàn ông để ria mép, cô uống rượu không bị thả thuốc, không có người đàn ông nào đưa cô đến nơi đây.
Không có, Loan Hoan lắc lắc đầu.
Sau một lát, thượng đế chí tôn nói cho cô biết một việc, không cần ảo tưởng hão huyền thêm nữa.
Trong góc phòng truyền đến âm thanh rất nhỏ, âm thanh này phát ra từ bức bình phong kiểu châu Âu.
Loan Hoan cầm lấy mô hình kim tự tháp đặt trên tủ đầu giường, nắm thật chặt.
Bàn chân dẫm trên nền như nhũn ra, mềm oặt đến nỗi sắp không chống đỡ nổi thân thể cô. Giống như một đứa trẻ mới tập đi, khi cả hai chân cùng bước trên nền Loan Hoan đã biết, rốt cuộc là cơ thể cô đã gặp chuyện gì…
Từng bước một, gian nan di chuyển, cô vẫn nắm chặt mô hình kim tự tháp trong tay, cô muốn nơi góc nhọn nhất của kim tự tháp đâm thủng người kia, có thể là nhóm người kia.
Là người đàn ông để ria mép kia sao? Hay là người đàn ông để ria mép cùng đám bạn của hắn ta, ở Los Angeles, chuyện như vậy luôn xảy ra ở những góc xó u ám nhất.
Nhìn thấy được, xuyên qua tấm bình phong bằng tranh sơn dầu, Loan Hoan nhìn thấy bóng lưng người đàn ông đó. Người đàn ông đưa lưng về phía cô, đứng trước quầy bar.
Nhất định là ánh hoàng hôn này rất đẹp, còn có cả tác dụng của thuốc khiến cho cô xuất hiện ảo giác, Loan Hoan cảm thấy bóng lưng người đàn ông đó rất giống Dung Doãn Trinh.
Điên rồi, nhất định là cô điên rồi, chỉ vì người đàn ông tên là Dung Doãn Trinh này cô mới xuất hiện tại quán bar Miranda vào tối thứ tư.
Loan Hoan nhắm mắt lại không nhìn tới, nắm mô hình kim tự tháp đi từng bước một tới bên cạnh bóng dáng kia.
“Tỉnh rồi à?” Tiếng nói quen thuộc, gần trong gang tấc.
Loan Hoan dừng bước, mở to mắt, sau lưng người đàn ông gần ngay trước mắt kia có ánh sáng vàng rực rỡ, chính ánh sáng này khiến Loan Hoan không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh rõ ràng.
Vươn tay chạm đến, cô biết khuôn mặt này, cô quen thuộc, cô nhận ra được.
Lùi lại một bước, chân mềm nhũn, Loan Hoan ngã trên mặt đất, sau đó, cô không còn chút sức lực để đứng lên. Cô chỉ biết ngơ ngác nhìn Dung Doãn Trinh, nhìn anh cúi xuống bế cô lên.
Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh ôm quay lại giường, Dung Doãn Trinh lấy nước còn có cả thuốc bột. Anh đưa cô, sau đó ngồi ở một bên, yên lặng nhìn cô.
Cô uống hết thứ Dung Doãn Trinh đưa cho.
Bức tranh ký ức giống như từng miếng ghép được sắp xếp lại trong đầu Loan Hoan. Ngần ấy mảnh đều có giọng nói quen thuộc của người đàn ông “Anh muốn em”, cô gái nhỏ luôn bị mọi người lãng quên cảm giác bản thân được ai đó cần đến, trong lúc chịu tác dụng của thuốc giang hai tay ra.
Vài phút sau, Loan Hoan nghiến răng: “Dung Doãn Trinh, tối hôm qua là anh?”
Người đàn ông dùng ánh mắt tràn đầy yêu quý nhìn cô, có lẽ, anh cũng cảm thấy hiện tại mình giống như một con hươu sao.
Lại qua vài phút sau, Loan Hoan hét lên. Cô không biết trong lúc gào thét cô đã nói những gì, cô chỉ biết câu nói cuối cùng của mình là: Dung Doãn Trinh, tôi muốn kiện anh.
Thời điểm đó cô giống hệt như là một con sư tử giương nanh múa vuốt, Dung Doãn Trinh chỉ nói một câu “Tùy em” khiến cho cô chán nản ngậm miệng lại.
Dung Doãn Trinh nắm tay cô thật chặt, dịu dàng nói: “Có nhớ lúc đó anh đã từng nói với em không? Anh muốn vây hãm em ở trên giường ba ngày ba đêm. Tối hôm qua em đã thuận tiện để nó trở thành ba ngày ba đêm của chúng ta.”
“Dung Doãn Trinh, tối hôm qua…” Loan Hoan lại nghiến răng nghiến lợi: “Anh có thể đưa tôi bệnh viện mà không cần đưa tôi đến đây.”
“Đưa em đến đây vì có sự bảo vệ riêng tư an toàn nhất, anh cũng gọi bác sĩ đến đây, lúc đó em xin với anh là em sợ tiêm, sau đó, bác sĩ để lại thuốc, chỉ có điều em…”
“Ngừng!” Loan Hoan nhấc tay ý bảo Dung Doãn Trinh dừng nói.
Dung Doãn Trinh nói những câu đó, cô có chút ấn tượng. Loan Hoan cúi đầu nhìn tay mình bị Dung Doãn Trinh nắm giữ, chậm rãi rút ra.
Màn đêm buông xuống, hai mươi tư giờ, quản gia khách sạn đem xe đẩy thức ăn vào phòng. Loan Hoan cướp sạch chỗ đồ ăn này không còn gì, lúc này Dung Doãn Trinh lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.
Ăn xong bữa, Loan Hoan đi đến phòng tắm, tắm rửa xong, Loan Hoan thay quần áo. Chiếc túi tối hôm qua cô không thấy cũng được Dung Doãn Trinh tìm trở về. Loan Hoan lấy xấp tiền mặt trong ví ra, nhìn vào gương thử tập diễn, cô có ý nghĩ như vậy: Dựa theo logic, tối hôm qua Dung Doãn Trinh làm một việc rất đúng đắn. Một người đàn ông tràn đầy trượng nghĩa cứu giúp một người phụ nữ. Sau đó làm hết tất cả mọi chuyện anh ta có thể làm, bao gồm cả chuyện lên giường hy sinh trinh tiết của bản thân để cứu vớt người phụ nữ bị ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt.
Ừm, cô muốn nghĩ như vậy, toàn bộ, kế tiếp…
Loan Hoan đi đến phía sau Dung Doãn Trinh đang đứng ở trước cửa sổ.
Cô đứng ở khoảng cách cách anh năm bước, giòn giã gọi: “Dung Doãn Trinh.”
Dung Doãn Trinh quay đầu lại.
Cổ họng trong veo, Loan Hoan ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt Dung Doãn Trinh.
“Dung Doãn Trinh, tôi không phải là người phụ nữ cố tình gây sự. Chuyện tối hôm qua coi như là một sai lầm, tôi có đặt tiền trên bàn trang điểm, coi như là tiền thuê phòng, chúng ta chia AA, sau đó, chúng ta, hãy quên tất cả những chuyện đã xảy ra đi.”
Dung Doãn Trinh nhíu mày, thanh âm dở khóc dở cười: “Sai lầm? Loan Hoan, cái này em học được từ trong phim ra sao? Hả?”
Chính xác, câu này Loan Hoan học được từ trong phim, điện ảnh Hollywood có rất nhiều. Loan Hoan không hề để ý đến anh, thanh âm mang theo vẻ châm chọc: “Dung Doãn Trinh, anh đừng quên hiện tại chúng ta đang tiến hành thủ tục ly hôn.”
“Đó chỉ là ý nghĩ đơn phương từ phía em thôi.” Giọng nói của Dung Doãn Trinh bùng lên giận dữ, anh đi về phía Loan Hoan từng bước một. “Từ đầu đến cuối, trong miệng anh chưa lúc nào nói ra câu tương tự như ly hôn. Anh chỉ nói anh sẽ cho em ít thời gian. Từ đầu đến cuối, người luôn nhấn mạnh từ ly hôn là em. Anh đã thử quan tâm tới cảm nhận của em, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn không có cách nào để hiểu nổi.”
Không có cách nào để hiểu nổi? Dung Doãn Trinh nói anh không có cách nào để hiểu nổi, thế đó.
Loan Hoan hít một hơi thật sâu, thở dài, nói: “Dung Doãn Trinh, là anh đã bỏ qua cơ hội ba ngày ba đêm kia. Dung Doãn Trinh, tôi đã chờ anh. Vào rất nhiều rất nhiều thời khắc, tôi đều cố chờ anh. Khi anh ở nhà, tôi trang điểm cho mình thật xinh đẹp, chỉ vì chờ anh nhìn tôi một cái, tình cờ nhìn thấy sẽ khen tôi. Nhưng ánh mắt anh chưa từng dừng lại trên khuôn mặt tôi quá một giây. Dung Doãn Trinh, không chỉ có trái tim tôi đang chờ anh, cơ thể của tôi cũng chờ anh. Tôi biết anh luôn hiểu rõ nhưng anh cố ý giả vờ như không biết.”
“Rốt cục cũng có một ngày, anh nói anh muốn hưởng tuần trăng mật cùng tôi. Anh nói anh muốn vây hãm tôi ở trên giường ba ngày ba đêm. Anh không biết thời điểm đó tôi đã hạnh phúc nhiều đến mức nào sao? Trân trọng gìn giữ nhiều năm như vậy, cũng chẳng qua chỉ vì muốn trao mình cho một người, để người đó có được thứ tốt đẹp nhất của tôi, nhưng anh luôn giả vờ như không hiểu.”
“Ngày đó, tôi ở trong nhà trọ chờ anh. Tôi nhớ thật kỹ anh đã nói tới tuần trăng mật thuộc về riêng chúng ta, tuần trăng mật thực sự. Nhưng chờ được chỉ là tin tức anh rời khỏi Los Angeles. Bởi vì tôi biết tôi đã phạm phải một sai lầm lớn. Tôi nào dám tiếp tục chờ, chờ đợi được hình ảnh của anh ở Brazil, ở Tây Ban Nha cùng Tiểu Vân. Tôi nhớ rất rõ hình ảnh của anh khi đó, anh mặc chiếc áo len màu cà phê, Tiểu Vân mặc áo len màu nâu. Hai người nhìn nhau cười, thời điểm đó nụ cười của anh thoải mái hơn bất cứ lúc nào hết. Dung Doãn Trinh, anh có biết lúc đó khi tôi thấy anh cười, trong lòng tôi có bao nhiêu khổ sở không? Tôi nghĩ, hình như chồng của tôi còn chưa bao giờ cười như vậy trước mặt tôi.”
“Thời điểm đó anh cười là vì…” Giọng nói của Dung Doãn Trinh không còn đằng đằng sát khí như khi nãy nữa, lại có vẻ như lo lắng.
“Tôi biết.” Loan Hoan gật đầu: “Nhất định là Tiểu Vân nói chuyện khiến anh cảm thấy rất thú vị, thú vị đến nỗi anh cảm thấy trên thế giới này còn có người phụ nữ kể chuyện cười hay tới như vậy. Cô ấy và vợ anh, hay là An Kỳ, một chút cũng không giống.”
Dung Doãn Trinh trở nên im lặng.
“Dung Doãn Trinh, khi đó anh không hề gọi cho tôi lấy một cuộc điện thoại, cho dù mỗi ngày tôi tha thiết mong chờ điện thoại vang lên. Dung Doãn Trinh, tôi nghĩ rằng tôi có thể hiểu một chút về anh. Nếu như anh không muốn, chắc chắn anh sẽ không cho Tiểu Vân đuổi theo tới Brazil, đừng nói là đuổi cô ta về Madrid.”
Dung Doãn Trinh khó khăn nặn ra một câu: “Loan Hoan, đó là bởi vì cô ấy đã cứu anh.”
“Đúng vậy, cô ta đã cứu anh.” Loan Hoan lại gật đầu: “Nhưng chỉ cần anh nghĩ thì anh có thể dùng cách thức khác để biểu đạt sự cảm ơn. Dung Doãn Trinh, tôi đoán, kỳ thực có lúc việc làm của Tiểu Vân khiến anh cảm thấy rung động, đồng thời, cũng cho anh cảm thấy đau lòng. Có lẽ, ở trong lòng anh còn ngẫu nhiên có chút tiếc nuối nhàn nhạt, nếu hai người không bỏ lỡ thì thật tốt.”
Dung Doãn Trinh đưa tay kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt: “Có thể, em nói đúng, mà anh có thể nói cho em biết là từ đầu đến cuối anh chưa từng có suy nghĩ phải rời khỏi em.”
“Đó chỉ là vì thói quen, Dung Doãn Trinh, chính bởi vì từ nhỏ anh đã trải qua cuộc sống không ổn định. Anh không có thói quen từ bỏ nhiều hơn bất cứ ai. Thói quen ở trong mắt anh chính là biểu tượng cuộc sống ổn định.”
“Không đúng, trước đó anh cũng không rõ sao bản thân lại nghĩ như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ thật kỹ, anh…” Dừng một chút, Dung Doãn Trinh nói tiếp: “Anh biết mình không nỡ rời bỏ em.”
“Muộn rồi, khi tôi đã quyết định một việc thì sẽ không để cho mình có cơ hội thay đổi. Dung Doãn Trinh, tôi và anh cùng Tiểu Vân đều phạm sai lầm. Ba năm qua chúng ta vừa chờ đợi vừa giày vò lẫn nhau, coi như là tôi thừa nhận. Từ đây, tôi muốn, chúng ta đã thanh toán xong.”
“Thanh toán xong?” Thanh âm của Dung Doãn từ lo lắng sốt ruột chuyển sang dữ tợn: “Sẽ không, vĩnh viễn không! Loan Hoan, em đừng quên tối hôm qua chúng ta vừa mới làm gì, em cảm thấy em còn có cơ hội sao?”
Khốn kiếp, tên khốn kiếp này, Loan Hoan hít vào, mỗi một cái hít vào lại thấy từng bộ phận trên cơ thể đau nhức.
“Doãn Trinh, anh buông ra, tôi đau.”
Dung Doãn Trinh cuống quýt buông cô ra.
Thừa dịp cơ hội này, Loan Hoan lùi lại một bước, hung hăng cầm bao da ném về phía Dung Doãn Trinh, đập, đập tới, nhưng người bị đau là cô, cô đau tới nỗi há hốc miệng.
Đáng chết, đều là tại Dung Doãn Trinh.
“Đứng lại…” Loan Hoan cầm túi ngăn khoảng cách với Dung Doãn Trinh, cô chỉ vào anh, gằn lên từng tiếng: “Dung Doãn Trinh, coi như làm là tối hôm qua tôi “chơi” anh! Sau khi về nhà tôi sẽ sai người mang chi phiếu đến văn phòng của anh.”
Loan Hoan rất cao hứng khi nhìn thấy Dung tiên sinh nghe xong câu nói đó của mình thì gương mặt chuyển sang ửng hồng.
“Dung Doãn Trinh.” Loan Hoan cầm túi run rẩy, ý bảo Dung Doãn Trinh không được tới gần mình, nghiến răng: “Anh không mệt, đừng quên, bởi vì anh nên tôi mới mất đi lần đầu tiên.”
Sắc mặt Dung Doãn Trinh chợt thay đổi liên tục, từ tái mét đổi sang màu đỏ, sau đó, là phớt phớt hồng, Loan Hoan thề, trong giây phút này, đôi mắt trên khuôn mặt phớt phớt hồng kia của Dung Doãn Trinh thoáng mang theo vẻ thánh khiết của thiên sứ, thánh khiết đến nỗi giờ này phút này Loan Hoan cảm thấy thượng đế đang hôn trên khuôn mặt anh.
Giữa vầng sáng thánh khiết kia, Loan Hoan nghe được Dung Doãn Trinh nói: “Anh cũng bởi vì em nên mới mất đi lần đầu tiên.”
“Dung Doãn Trinh, anh đang nói dối.” Đó là thanh âm không thể nào tin nổi.
“Loan Hoan, em không được quá đáng!” Đó là thanh âm thẹn quá hóa giận.
Chiếc túi cầm trong tay “xoạch” rơi trên đất.
Trước khi Loan Hoan rời khỏi khách sạn, cô cảnh cáo Dung Doãn Trinh, trong vòng một tháng cô không muốn gặp anh. Nếu anh dám xuất hiện trước mặt trong một tháng này thì mỗi ngày cô sẽ hẹn hò với một đối tượng.
Chuyện đầu tiên Loan Hoan làm sau khi rời khỏi khách sạn là đi mua thuốc tránh thai. Dung Doãn Trinh không cẩn thận phóng thích hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cô.
Một ngày sau, bên ngoài một tòa kiến trúc ở Los Angeles, có mấy chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó, một số người đàn ông có thân hình cường tráng bí mật ẩn náu trong những lùm cây xanh xung quanh đó.
Trong một căn phòng lịch sự tao nhã của tòa nhà truyền ra cuộc đối thoại như thế này. Vị bác sĩ chuyên khoa chướng ngại thần kinh kiệt xuất nhất Los Angeles đang nói chuyện với bệnh nhân của ông. Bệnh nhân là con trai của bạn ông, căn phòng này chỉ dành riêng cho đứa trẻ đó, đó là một đứa trẻ rất ngượng ngùng trên phương diện thầm kín.
“Bác Phương, đây là lần cuối cùng con xuất hiện trong căn phòng này, con cám ơn bác đã giúp con.”
Đứa trẻ đến một hồi lâu sau mới bật thốt ra một câu như vậy.
“Ừm, là tối hôm qua hả?”
“Vâng, là tối hôm qua.”
“Cái đó… Tổng cộng làm bao nhiêu lần, lần đầu tiên duy trì liên tục trong thời gian bao lâu? Lúc làm có nhanh hay không? Bắn ở bên trong hay là bắn ở bên ngoài?”
“…”
“Doãn Trinh?”
“Bác Phương? Cái này có thể không trả lời sao?”
Có thể không cần trả lời, nhưng, khà khà… Ông rất tò mò, đây chính là một cậu nhóc điển trai.
Căn phòng rơi vào im lặng, không khí im lặng giằng co một lúc, một hồi sau…
Thanh âm người đàn ông hơi lắp bắp: “Cảm giác… Cảm giác rất tốt, rất vui vẻ, làm. . . Làm ba lần, lần đầu tiên tiên duy trì liên tục trong thời gian hơn một giờ…”
Tiếng thủy tinh rơi xuống đất vỡ vang lên trong veo, giọng nói già nua liên tục ho khan: “Doãn Trinh, gần đây bác Phương không được nghỉ ngơi tốt, con xem…”
“Sau này bác Phương phải chú ý nghỉ ngơi, nếu không sẽ mau già đó, bác già nhưng trong phủ lại còn có vợ trẻ.” Thanh âm trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi.
“Khụ…”