Hệ Thống Công Lược Anh Em Tốt

Chương 1: Lạc Dư

( Thụ là song tính, có ngực, bn nào không thích có thể không đọc, nếu đọc xin đừng nói những lời gây tổn thương.

Cấm kị không được nói bé thụ của mình là nữ nhân, con gái với song tính nhân hoàn toàn khác biệt.

Cảm ơn)

Lạc Dư - dư trong dư thừa, cậu vốn không nên xuất hiện trên đời này. Lạc Dư cậu vừa sinh ra đã bị ba mẹ chán ghét vứt cho người làm nuôi. Nhà cậu rất giàu, nhưng cậu không được sống trong nhung lụa như những thiếu gia tiểu thư khác, cậu phải ở trong căn phòng sách hôi hám cũ nát của ông nội cậu khi còn sống để lại.

Ngay từ nhỏ cậu đã biết mình không giống như những người bình thường khác, cũng biết lí do ba mẹ ghét cậu.

Cậu là một kẻ dị dạng không phải nam cũng chẳng phải nữ. Ngay chính cậu cũng không biết rốt cuộc mình là thứ gì nữa, nếu nói cậu là nữ thì không đúng, vì cậu nhiều hơn họ một cậu em a

Nhưng cũng không thể nói cậu là con trai được , làm gì có đứa con trai nào lại có hai cái động chứ.

Tuy cậu không thích cơ thể nam không ra nam nữ không ra nữ này của mình, nhưng cậu cũng không có bài xích quá nhiều đối với nó.

Cậu biết ba mẹ không muốn mình ra khỏi cửa làm mất mặt bọn họ nên cậu cũng chưa từng rời khỏi căn nhà xa hoa tráng lệ này, thậm chí, trước năm 10 tuổi ,cậu còn không bước chân ra khỏi căn phòng sách cũ nát của mình.

Cậu không biết chữ, ba mẹ không cho cậu đi học, họ sợ cậu lộ ra bên ngoài cơ thể khiếm khuyết của mình, như vậy, tất cả mọi người sẽ cho rằng nhà họ Lạc sinh ra một quái vật, ảnh hưởng đến công ty của Lạc gia.

Cậu không trách bọn họ mà cậu thậm chí còn muốn cảm ơn hai người họ vì họ đã cho cậu một chỗ ở, cho cậu ăn. Hơn nữa, họ còn cho phép những người giúp việc dạy chữ cho cậu, không để cậu ngay cả tên mình cũng không biết viết.

Đối với cậu như vậy là đủ rồi, ở đây cậu rất vui vẻ, mọi người đều đối với cậu rất tốt, không đánh hay mắng cậu.Ba mẹ tuy đối với cậu lạnh lùng nhưng họ vẫn không để cậu đến cái ăn cũng không có.

Cậu vui vẻ quay về căn phòng sách của mình, cậu ở đậy đã hơn 10 năm rồi a. Cậu chạy lại gần đống sách lấy mấy quyển sách tiếng nước ngoài ra.

Ông cậu khi còn sống chắc chắn rất thích siêu tầm sách trên toàn thế giới a, cậu đã đọc gần 10 năm rồi mà vẫn còn hàng đống.

Nhưng cũng nhờ đống sách này của ông mà cậu tinh thông gần 20 loại ngôn ngữ trên thế giới, lúc đầu cậu nhìn không hiểu, nhưng khi được dạy viết chữ thì cậu dần hiểu được những ghi chú ông gạch chân trong đó.

Hơn nữa cậu thường ngày cũng không phải làm quá nhiều việc nên cậu có rất nhiều thời gian ngồi lật xem những thứ trong đống sách của ông.

Cậu cầm một quyển tiểu thuyết tiếng trung đọc, oa, nhân vật chính trong này thật ngầu a, vậy mà một chiêu đánh bay tên ma tộc chi chủ nha.

Cậu vừa đọc vừa cười híp mắt, không chú ý đến trên lầu có hai ánh mắt lạnh tanh không cảm xúc nhìn cậu.

Mẹ Lạc khoanh tay trước ngực hỏi chồng mình:

- Chồng à, Lạc Dư cũng sắp 18 rồi phải không.

Ba Lạc lạnh nhạt cúi xuống nhìn sấp tài liệu trong tay:

- Ừm, hình như là cuối năm thì phải.

Mẹ Lạc hừ lạnh :

- Vậy thì Lạc Dư cũng nên ra ngoài tự lo cho bản thân mình rồi nhỉ.

Ánh mắt bà tràn đầy sự chán ghét, ghê tởm, bà không ngờ mình lại sinh ra một đứa dị dạng bất nam bất nữ như vậy.

Nếu không phải sợ người ngoài nói mình độc ác vứt bỏ chính con ruột của mình thì năm đó bà ta đã cho người thủ tiêu nó rồi.

Ba Lạc liếc mắt nhàn nhạt nhìn vợ mình không nói gì, ông cũng không muốn có đứa con này, nếu nó cơ thể nó không bị như vậy thì ông có lẽ đã ra sức bồi dưỡng nó thành người thừa kế rồi nhưng...đó chỉ là nếu.

Chớp mắt đã đến sinh nhật của Lạc Dư, tuy cậu chưa từng được ba mẹ tổ chức tiệc sinh nhật cho nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, cậu lớn rồi a, nghe mọi người nói,18 tuổi là người lớn rồi,cậu muốn làm người lớn nha.

Đến tối, ba mẹ cậu gọi cậu nói muốn đưa cậu đi chúc mừng sinh nhật, mắt cậu sáng lên, vui vẻ gật đầu thật mạnh, lần đầu tiên cậu được ba mẹ đón sinh nhật cùng nha, không vui sao được.

Nhưng cậu quá ngây thơ không chú ý đến ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ của hai người. Cậu lon ton chạy đi thay quần áo, cậu lật đi lật lại mấy bộ quần áo của mình mím môi, quần áo của cậu không có cái nào mới một chút cả, hình như đã hai năm rồi cậu không được mua đồ mới thì phải.

Cậu có chút ủy khuất nhưng lập tức bị sự vui sướиɠ thay thế, ba mẹ sẽ cùng cậu đón sinh nhật a.Cậu thay một bộ nhìn tạm tạm rồi chạy ra ngồi lên xe.

Mẹ Lạc nhìn cậu chán ghét, bà muốn nhanh nhanh đuổi cậu ra khỏi nhà một chút, đúng là quê mùa mà.

Ba người đến một nhà hàng sang trọng, cậu nhìn mọi người đều vô cùng chỉnh chu sang trọng rồi lại nhìn người mình từ trên xuống dưới có chút xấu hổ, hình như cậu làm ba mẹ mất mặt rồi, nhất định họ sẽ rất tức giận.

Quả nhiên, cậu nhìn sắc mặt đã đen xì của ba mẹ mà cúi gằm mặt đi theo hai người họ, không để ý những lời bàn tán đằng sau :

- Đó là ai a?

- nhìn thật quê mùa...

- đúng đó, vậy mà dám đến đây..

....

Thật ra cậu thấy mình mặc như vậy cũng đâu có sao đâu, cậu cúi mặt vừa đi vừa chu chu môi nghĩ.

Sau khi ăn xong ba người lên xe rời đi, cậu tò mò, ba mẹ đưa cậu đi đâu vậy, đây đâu phải đường vừa nãy đâu.

Đột nhiên cậu có chút bất an cắn môi, nhưng lại không dám lên tiếng, cậu sợ mẹ cậu giận a.

Đến một đoạn đường ít người qua lại hơn thì ba cậu dừng lại , mẹ Lạc kéo cậu xuống xe nói:

- Đứng ở đây đợi đi.

Xong bà lên xe rời đi, Lạc Dư ngơ ngác đứng đó.Trời bắt đầu đổ mưa, cậu không dám rời khỏi đó nửa bước, cậu sợ, sợ ba mẹ quay lại không thấy cậu sẽ đi tìm.

Cậu đứng đờ đẫn, 1 tiếng 2 tiếng ....5 tiếng.Ba mẹ cậu vẫn không trở lại, cậu không biết phải đi đâu, cậu muốn bước xuống đường nhưng nhiều xe quá, cậu không xuống được.

Cậu chưa từng ra ngoài, cậu không biết đèn đỏ là cái gì, cũng không biết khi nào những chiếc xe này mới dừng lại.

Cậu không đợi được nữa, cậu phải đi tìm ba mẹ , họ chắc chắn đã sảy ra chuyện mới không đến tìm cậu, cậu phải đi tìm họ, phải đi tìm họ..

Lạc Dư hoảng loạn bước xuống đường chạy về hướng ba mẹ Lạc rời đi:

- kítttt ...rầm..

Cậu bị một chiếc xe tông vào, dòng máu đỏ tươi từ trán cậu chạy xuống làm đôi mắt cậu nhòe đi, cậu giật giật tay muốn hướng về nơi mà ba mẹ cậu rời đi, ba..mẹ ...hai người đâu rồi, a Dư sợ lắm, a Dư đau lắm... ba mẹ...ba..mẹ..