Thiên Địa Quyết

Quyển 3 - Chương 155: Nhân họa được phúc

Trong không gian yên tĩnh, cánh đồng bát ngát lại xuất hiện một thân ảnh đi tới gần Vân Tiêu Diêu và Nghê Lượng Hồng.

Đây là một gã nam tử trẻ tuổi tuấn tú bất phàm, nhìn khuôn mặt có lẽ khoảng hai mươi niên kỉ, cả người tỏa ra phong thái cực kỳ tự tin, làm cho người ta một loại cảm giác của nhân vật đại khí mới thành.

Nhìn gã nam tử kia, Nghê Lượng Hồng nhẹ giọng nói: "Thì ra là Long đại công tử - Long Thịnh của thành Phù Cừ, không nghĩ tới ngươi cũng xuất hiện ở chỗ này."

Vân Tiêu Diêu cười khẽ rồi nói: "Phù Cừ Long Thịnh chính là đệ tử chân truyền của Thiện Vũ Minh, cũng là nhân vật nổi danh trong phân đàn Tử Hoa."

Long Thịnh tự phụ cười một tiếng, một thân cẩm y hoa phục (áo gấm kiểu người Hoa) hoa lệ, hắn đưa mắt đánh giá Vân Tiêu Diêu, nơi đáy mắt lóe ra quang mang khác thường.

"So với Tiểu Vân Thương Hải - Vân đương gia, ta còn thua kém xa lắm."

Vân Tiêu Diêu cười nói: "Long đại công tử cần gì khiêm nhường, tại thành Phù Cừ người nào không biết đại danh của ngươi chứ!"

Trên mặt Long Thịnh lộ ra ý cười, hiển nhiên câu nịnh ngọt ngào của Vân Tiêu Diêu khiến cho hắn rất đắc ý, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua Nghê Lượng Hồng, hỏi: "Hai vị tới trước có biết thiên địa dị tượng lúc nãy là chuyện gì không?"

Nghê Lượng Hồng không vui, Long Thịnh cao ngạo làm cho hắn rất là khó chịu, vì thế hắn không để ý tới câu hỏi kia.

Vân Tiêu Diêu nhìn thấy hết thảy vào trong mắt, nhưng hắn chỉ khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Nghe nói là do bí pháp Huyết Tế Thương Khung tạo ra, cụ thể thì cần phải tìm hiểu thêm một bước mới chứng thực được."

Long Thịnh chân mày nhảy lên, chất vấn nói: "Huyết Tế Thương Khung? Đấy không phải là bí kỹ cổ xưa chỉ có trong truyền thuyết thôi sao? Nó đã sớm thất truyền nhiều năm, tựa hồ không có khả năng lắm!"

Vân Tiêu Diêu cười cười, ánh mắt nhìn về phía xa xa, dưới ánh mặt trời có thêm ba thân ảnh đang bay nhanh đến, lát sau Long Thịnh và Nghê Lượng Hồng cũng bắt đầu chú ý.

Nghê Lượng Hồng nhận ra một người trong đó, khẽ thốt: "Là nàng..."

Chữ “nàng” trong miệng Nghê Lượng Hồng chính là Hoa Thanh, bọn họ từng gặp qua hai lần.

Giờ phút này, Hoa Thanh mang theo Tần Lạc Xuyên và phó đường chủ phân đường Thiết Thạch - Dương Viễn Hoa vội vã chạy tới, tất cả chỉ vì muốn cứu Thiên Vũ, đáng tiếc hết thảy đã kết thúc.

Hoa Thanh đi tới nơi, mặt mày lo âu trực tiếp vọt tới trước mặt Vân Tiêu Diêu, hỏi: "Thiên Vũ đâu?"

Vân Tiêu Diêu cười nói: "Khi ta chạy tới nơi này đã không có một bóng người rồi."

Nhìn thấy Hoa Thanh vọng động, phó đường chủ Dương Viễn Hoa thì tĩnh táo hơn, sau khi cẩn thận đánh giá ba người ở nơi này, hắn dẫn Tần Lạc Xuyên đi tới trước mặt Long Thịnh, dùng thái độ rất khách khí chào hỏi: "Đại công tử vì sao tự mình đến đây, có việc người chỉ cần nói một tiếng, phân đường tự nhiên sẽ hỗ trợ!"

Long Thịnh cười nói: "Phó đường chủ không cần phải khách khí, ta đến nơi này là vì thiên dị tượng, bên trên rất chú ý tới chuyện này."

Dương Viễn Hoa nói: "Chuyện có liên quan đến thiên địa dị tượng phân đường cũng rất quan tâm. Ta lần này chạy tới, thứ nhất là vì cứu mạng một gã đệ tử ngoại môn của phân đường, hai là vì điều tra thiên dị tượng."

Long Thịnh hiếu kỳ nói: "Gã đệ tử ngoại môn nào lại cần tới phó đường chủ tự thân xuất mã?"

Dương Viễn Hoa cười nói: "Người đệ tử kia tên là Thiên Vũ, không biết đại công tử có nghe qua chưa?"

Long Thịnh vuốt cằm nói: "Cái tên Thiên Vũ bản thân ta từng có nghe thấy, nghe nói Tiêu gia của trấn Thiết Thạch cũng vì trêu chọc hắn mà bị xui xẻo, chẳng qua là không biết người sau lưng hắn là ai đây?"

Dương Viễn Hoa hơi trầm tư một lát rồi nói: "Lai lịch người sau lưng Thiên Vũ ta không thể tiết lộ, nhưng mà người đó có quan hệ mật thiết với Thiện Vũ Minh. Lúc trước, Hoa Thanh và Thiên Vũ ở chỗ này giáp mặt cao thủ Dạ gia ở Huyền Thiên thành ngăn chặn, do Bạch Phát Tà Sát suất lĩnh ba tên Ảnh Sát, tình huống hết sức nguy cấp. Hoa Thanh tìm được cơ hội chạy về cầu trợ, bởi vì đường chủ có việc đi xa, lão hủ mới tự thân chạy tới hy vọng có thể kịp thời cứu hắn."

Long Thịnh kinh ngạc nói: "Bạch Phát Tà Sát, ba gã Ảnh Sát, vậy thì thiên dị tượng lúc nãy chẳng phải có quan hệ tới bọn chúng sao?"

Dương Viễn Hoa nói: "Ta đoán hẳn là có chút quan hệ, thế nhưng sự tình cụ thể phải tìm được bọn họ mới có khả năng hiểu rõ."

Long Thịnh nói: "Ngươi dự định làm gì? Lại có người đến, nơi này đã thành nơi thị phi, chúng ta trước tiên rời đi cái đã."

Dương Viễn Hoa không có dị nghị gì, lúc này gọi Tần Lạc Xuyên và Hoa Thanh theo Long Thịnh rời đi.

Vân Tiêu Diêu nhìn bóng dáng Long Thịnh đi xa, khóe miệng kéo lên một nụ cười cổ quái, quay đầu lại nhìn lướt qua Nghê Lượng Hồng, thân thể vừa chuyển nháy mắt đã biến mất tung tích.

Nghê Lượng Hồng thấy từ xa bóng người đông đảo, cũng lắc đầu xoay người bay lên không bay về phía thành Huyền Thiên.

Đến lúc này mọi người đều đã rời đi, ấn ký lưu lại càng thêm rõ ràng càng khiến cho nhiều người tò mò tìm tới, kéo dài ra đủ loại suy đoán, không bao lâu sau tin tức về thiên địa dị tượng nhanh chóng lan rộng ra khắp đại lục.

Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều nhàn nhạt.

Trên trấn Thiết Thạch trong một tòa nhà u tĩnh, bên trong một gian phòng tao nhã. Thiên Vũ đang lẳng lặng nằm ở trên giường, ngang hông có đắp một cái chăn, cả người lõα ɭồ.

Nguyệt Hiểu Nhã ngồi ở trước giường, ánh mắt chăm chú nhìn vào Thiên Vũ, ánh trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ rơi trên người Nguyệt Hiểu Nhã tăng thêm cho nàng vài phần đẹp đẽ.

Giờ phút này Thiên Vũ đang ngủ say, trong cơ thể xuất hiện một cỗ kình khí hình rồng chậm rãi di chuyển toàn thân.

Lặng lẽ quan sát cỗ kình khí hình rồng di chuyển toàn thân Thiên Vũ, Nguyệt Hiểu Nhã lộ vẻ khó hiểu. Kể từ khi mang Thiên Vũ về nơi này, thân thể của hắn đã xuất hiện rất nhiều biến hóa, luồng kình khí hình rồng này chỉ là một trong số đó.

Mới vừa về tới đây, thân thể Thiên Vũ chuyển thành đỏ như máu, đó chính là do Huyết Tế phản ứng.

Sau đó màn máu đỏ từ từ thối lui, da thịt toàn thân lại xuất hiện tình trạng run rẩy, đó là do da thịt tự động co rút tạo thành.

Hôm nay, trên người Thiên Vũ lại xuất hiện một cỗ kình khí hình rồng đang di chuyển dọc theo kinh mạch toàn thân hắn, giúp cho máu huyết hắn được lưu thông điều trị nội thương.

Mặt trời ngã về tây, màn đêm buông xuống.

Luồng kình khí hình rồng trong cơ thể Thiên Vũ từ từ tản đi, cả người hắn khôi phục lại an tĩnh.

Lúc này Nguyệt Hiểu Nhã thở phào nhẹ nhỏm, đứng dậy đi lấy một viên Dạ quang châu xua tan bóng tối.

Nguyệt Hiểu Nhã ngồi trước giường giống như một pho tượng ngọc, gương mặt tinh sảo, khí chất trong trẻo lạnh lùng lộ ra một cổ thần vận mê người.

Nguyệt Hiểu Nhã tuổi còn rất trẻ, so với Thiên Vũ còn nhỏ hơn mấy tháng, tính cách nàng lại lạnh lùng cao ngạo giống như ánh trăng phía chân trời, cách người ngoài ngàn dặm.

Tại phân đường Thiết Thạch, Nguyệt Hiểu Nhã chỉ có quan hệ thân mật với Niếp Tiểu Song, Thiên Vũ coi như là ngoại lệ duy nhất.

Chỉ có mỗi Nguyệt Hiểu Nhã là biết rõ nguyên nhân trong đó, còn gã Thiên Vũ thì hoàn toàn mù tịt.

Gió nhẹ thổi lên đánh tỉnh Nguyệt Hiểu Nhã đang trầm tư, ánh mắt nàng dời lên trên người Thiên Vũ, một luồng ánh sáng đỏ hồng khiến cho Nguyệt Hiểu Nhã chú ý.

Giờ phút này, mái tóc Thiên Vũ xuất hiện tình trạng biến hóa kỳ lạ, nó giống như bị một tầng máu đỏ bám vào, nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng ấm áp, từ đen chuyển sang hồng.

Nguyệt Hiểu Nhã vừa sợ vừa kỳ, tựa hồ chưa từng thấy qua hiện tượng này, trên mặt nàng hiện lên vẻ khó tin.

Dạ quang châu chiếu rọi lên khuôn mặt Thiên Vĩ, mái tóc hắn đang biến chuyển màu sắc, lấy đen làm chủ lấy hồng làm phụ, tạo thành một màu đỏ sậm yêu dị.

Một màn này kéo dài rất lâu, cho đến khi toàn bộ cái đầu Thiên Vũ biến thành màu đỏ sậm mới kết thúc.

Vào lúc đó Thiên Vũ đột ngột tỉnh lại, một sát na khi hai mắt hắn mở ra, một tia sáng màu đỏ sậm quỷ dị xẹt qua tròng mắt của hắn.

Con ngươi Thiên Vũ khẽ chuyển, từ trong u mê mờ mịt chậm chạp thanh tĩnh lại, ánh mắt dời đến người Nguyệt Hiểu Nhã, ánh mắt nàng luôn chú ý quan tâm làm cho hắn cảm động.

Thiên Vũ bật người ngồi dậy, không kịp lưu ý đến tình huống của mình, sau khi cảm thấy sắc mặt Nguyệt Hiểu Nhã có chỗ khác thường, Thiên Vũ cúi đầu nhìn xuống nhất thời cả khuôn mặt đỏ bừng, cái chăn bên hông bị hắn hất rơi xuống, thằng nhỏ kia không biết từ lúc nào mà ngẩng đầu ngạo nghễ, gật gật “chào hỏi” Nguyệt Hiểu Nhã

Thiên Vũ nhanh tay cầm lấy cái chăn đắp kín hạ thân, hắn cực kỳ lúng túng, tiếc hận tìm không ra cái lỗ nào để chui xuống, chuyện này quả thực quá mất mặt mà.

Nguyệt Hiểu Nhã theo bản năng hơi cúi đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy hết “giá vốn” của Thiên Vũ, trên gương mặt mỹ lệ nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, thoáng cái quay đầu sang chỗ khác.

"Thật xin lỗi, ta. . . ta. . . không phải là cố ý!"

Thiên Vũ cắn răng phá vỡ sự yên lặng bất thường kia.

Nguyệt Hiểu Nhã ngại ngùng trong chốc lát cũng khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Quần áo ở đầu giường, mặc xong đến phòng khách tìm ta."

Nguyệt Hiểu Nhã dứt lời xong liền đứng dậy, trực tiếp rời đi.

Thiên Vũ ngồi ở trên giường, khuôn mặt nóng hổi, bản thân tự dưng làm trò hề như thế, quả thực vô tình ném sạch cả sĩ diện rồi.

Song nghĩ đi nghĩ lại, Thiên Vũ lại cảm thấy kinh ngạc.

Bản thân mình nằm ở trên giường trần như nhộng, là do Nguyệt Hiểu Nhã thay quần áo cho mình hay là người khác?

Thiên Vũ cẩn thận hồi tưởng, mơ hồ nhớ được một màn trước khi hôn mê, hình như ngay lúc đó quần áo bản thân đã tan nát cả rồi, hoàn toàn trần chuồng một trăm phần trăm nha?

Nếu là như vậy, thân thể của mình còn không phải đã bị Nguyệt Hiểu Nhã nhìn sạch sẽ rồi, hiện tại còn nói đến lộ hay không lộ làm gì đây?

Lúc này trong đầu Thiên Vũ chợt nghĩ đến vài thứ, hắn quay đầu lại nhìn quần áo nằm bên gối, ngay sau đó nhanh tay lẹ chân mặc xong quần áo, cảm giác rất tốt, bộ đồ này kiểu dáng độc đáo, mặc lên người cực kỳ thoải mái.

Đơn giản sửa sang lại bộ dáng, Thiên Vũ phát hiện mình đã tráng kiện hơn nhiều, hai cánh tay càng thêm có lực, quả đấm kiên cố cứng rắn hơn, hắn cảm thấy sức lực cả người có dùng cũng không hết.

Lưu ý tình hình trong nhà, Thiên Vũ phát hiện có một cái gương, từ đó hắn nhìn thấy dung mạo bản thân.

Ngũ quan cân đối, cơ thể hài hòa, thân thể Thiên Vũ biến hóa không lớn, chỉ có cái đầu tóc làm cho Thiên Vũ rất là kinh ngạc.

Nhìn bản thân ở trong gương, mái tóc đỏ sậm kia hình như cũng hơi…đẹp, được ánh sáng Dạ quang châu chiếu lên cực kỳ bắt mắt, nhìn vào là thấy hắn…không giống người bình thường rồi.

Bề ngoài Thiên Vũ phiêu dật tuấn mỹ, sau khi mái tóc biến thành đỏ sậm tăng thêm vài phần tà mị, cả người tản mát ra một cổ khí tức mê người nói không thành lời, phảng phất như hắn chính là đại nhân vật độc bá thế gian.

Thiên Vũ vừa nhìn vào gương vừa cẩn thận hồi tưởng, rất nhanh nhớ tới hết thảy mọi chuyện phát sinh trước đây, rồi hắn sử dụng Nội Thị Thuật kiểm tra tình trạng thân thể hiện tại.

Vừa mới kiểm tra qua Thiên Vũ hơi giật mình, hắn phát hiện thực lực của mình đã tăng lên trên diện rộng, phẩm chất thân thể cũng gia tăng một tầng, thực khí tràn đầy trong kinh mạch đang nhanh chóng vận chuyển, tùy thời khắc tối ưu hoá cơ năng thân thể mình.

Thiên Vũ kinh ngạc lẫn vui mừng xen kẽ, bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân, vô số ý niệm chậm rãi hiện lên trong đầu, một vài ý tưởng đại khái xuất hiện ở trong óc hắn.

Theo như Thiên Vũ phân tích, bản thân thi triển Huyết Tế Thương Khung hao phí đại lượng máu huyết, vốn là cửu tử nhất sinh, thế nhưng một điều ngoài ý muốn sinh ra là hắn hấp thu được toàn bộ chân khí và máu huyết của Thần Lực Quỷ Vương và bốn gã cao thủ cấp Võ tướng, do đó hiện tại hắn giống như được tái sinh.

Đám người Thần Lực Quỷ Vương đều là cao thủ cấp Võ tướng, phẩm chất chân khí và thân thể cực kỳ xuất chúng. Trong hoàn cảnh cực kỳ đặc thù do Huyết Tế Thương Khung tạo ra, máu huyết bốn người dung hợp lẫn nhau, chân khí hợp nhất, lại được Yêu Đao Tà Nguyệt khống chế, toàn bộ rót vào trong cơ thể Thiên Vũ, khiến cho hắn hấp thu tiêu hóa bằng phương thức tối ưu nhất, đạt đến hiệu quả tốt đến không thể nào tưởng tượng nổi.