Ngày hôm nay đối với phân đường Thiết Thạch nhất định là một kỷ niệm khó mà quên được.
Bất luận là cuộc chiến giữa Thiên Vũ và Dạ Thánh Vũ hay là giữa Nguyệt Hiểu Nhã và người áo xanh nọ, tất cả đều ghi tạc trong lòng mọi người.
Quảng trường bây giờ đã yên tĩnh như trước. Hôm nay mọi người đều bị hai trận chiến làm cho giật mình kinh sợ, cơ hồ tất cả đều đang bàn luận về Thiên vũ, trận chiến của gã và Dạ Thánh Vũ sớm đã truyền khắp trấn Thiết Thạch, bắt đầu loan xa khắp bốn phương tám hướng.
Giờ phút này, tên của Thiên Vũ trở thành một làn sóng lan ra cực xa. Trận chiến giữa gã và Dạ Thánh Vũ trở thành một trận thành danh của gã. Mặc dù sẽ mang đến cho gã nhiều phiền phức nhưng cũng làm cho gã nổi tiếng hơn rất nhiều.
Không chỉ riêng ở trong Thiện Vũ Minh người người xôn xao chấn động, ở tại thành Huyền Thiên cũng bắt đầu có người chú ý đến gã rồi.
Trấn nam Tiêu gia, Tiêu Thư Ngọc sau khi biết được tình huống này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cả người vô lực ngã bệch xuống ghế, trên mặt lộ vẻ đau thương, thì thào lẩm bẩm: “Quang Vũ hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít, tại sao có thể như vậy.”
Ngoại vụ tổng quản Tiêu Thắng Tinh an ủi: “Gia chủ đừng nên duy nghĩ về phương diện xấu, Đại công tử là người cẩn thận, tâm địa không xấu, hẳn là người hiền sẽ có trời phù hộ.”
Tiêu Thư Ngọc khổ sở nói: “Ngươi không nên an ủi ta. Quang Vũ đã mất tích nhiều ngày, ta dự cảm gã đã xảy ra chuyện. Tình trạng Tiêu gia bây giờ thế nào rồi?”
Tiêu Thắng Tinh chần chờ một lát rồi nói: “Sản nghiệp Tiêu gia đã lâm vào đình trệ, ta đã giải tán một số đệ tử Tiêu gia, thế lực của kẻ địch so với chúng ta dự tính thì cường đại hơn nhiều.”
Tiêu Thư Ngọc hai mắt n nhíu lại, hỏi: “Còn tình hình bên phía tiểu thư thì sao?”
Tiêu Thắng Tinh khẽ thở dài: “Thư Tuệ tiểu thư đã nhận được một mảnh giấy đe dọa, nàng đang tích cự suy nghĩ biện pháp đối phó nhưng phỏng chừng hiệu quả không lớn. Lúc này đây, Nhị gia cùng Tiêu Hòa thật đã đẩy Tiêu gia vào đường cùng rồi.”
Tiêu Thư Ngọc cả giận nói: “Đồ phá sản, thành sự bất túc bại sự hữu dư (việc thành công thì không thấy đâu, hỏng việc thì nhiều). Không chết ở bên ngoài thì trở về ta cũng không tha cho gã.”
Tiêu Thắng Tinh khổ sở nói: “Lúc này Tiêu gia đã cùng đường bí lối, phải thỉnh lão gia ra mặt giúp hoặc xin nhị công tử giúp đỡ thôi.”
Tiêu Thư Ngọc do dự một chút rồi nói: “Lúc này thỉnh cha ra mặt chỉ sợ cũng không kịp nữa rồi. Hay là ngươi trước giải tán đệ tử Tiêu gia, sau đó phái người liên lạc Quang Kiệt, xem Huyền Thiên Kỳ Môn có nguyện ý giúp chúng ta một phen. Về phần cha ta, ta phải tự mình đi một chuyến.”
Tiêu Thắng Tinh nói: “Vâng, ta đi an bài đâỵ”
Tiêu Thư Ngọc đáp một tiếng, vẫn sửng sờ ngồi đó, một hồi sau mới đứng dậy rời đi, bóng lưng gã lộ ra vài phần tang thương.
Làm gia chủ Tiêu gia đứng đầu trong ba đại thế gia ở trấn Thiết Thạch, Tiêu Thư Ngọc từng nở mặt nở mày cả nửa đời người, ai ngờ chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi Tiêu gia từ hưng thịnh biến thành suy bại, hắn nghĩ thế nào cũng không thể tiếp nhận được.
Song sự tình cũng đã xảy ra, hắn mặc dù không muốn tin cũng không thể thay đổi được sự thật, chỉ có thể toàn lực suy nghĩ tìm kiếm biện pháp ứng phó.
Trở về chỗ ở, Hoa Thanh bắt đầu trị thương.
Lần này nàng bị Dạ Thánh Vũ đánh bị thương rất nặng, cũng may có Nhược Thủy xuất hiện giúp đả thông kinh mạch cho nàng. Bây giờ nàng chỉ cần hao phí một ít thời gian là có thể phục hồi như cũ.
Thiên Vũ vì nàng liều mạng chiến đấu dẫn đến bản thân nhận trọng thương, điều này làm cho Hoa Thanh cảm động vô cùng.
Mặc dù tạm thời giải trừ được mối đe dọa nhưng Hoa Thanh trong lòng hiểu rõ, Dạ Thánh Vũ khi chết đi sẽ có phiền phức lớn hơn nữa đang chờ nàng ở phía trước.
Nghĩ đến tương lai Hoa Thanh biết chỉ có thể cố gắng tăng cường thực lực mới là phương pháp tốt nhất để bảo vệ mình. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Dứt bỏ tạp niệm Hoa Thanh bắt đầu vận công trị thương, chân khí Đại Nhật Quyết chậm rãi lưu chuyển, nhiệt khí chậm rãi bốc hơi toàn thân trở nên ấm áp.
Trước mắt thực lực Hoa Thanh chưa mạnh, Hỏa Phượng Ấu Linh trong cơ thể nàng còn rất yếu. Tuy rằng lần trước đã dung hợp thêm Hỏa Linh Đan vào, Hỏa Phưởng Ấu Linh phát triển thêm một ít, nhưng với biến hóa ít ỏi đó không đủ để thay đổi tình trạng của Hoa Thanh.
Nếu muốn tăng cường thực lực trong thời gian ngắn, đối với bản thân Hoa Thanh ngoại trừ dùng đan dược ra thì chỉ có thể trực tiếp hấp thu chân khí.
Dùng đan dược để gia tăng thực lực tương đối chậm chạp nhưng dễ dàng nắm vững.
Trực tiếp quán thâu chân khí vào thân mặc dù gia tăng nhanh chóng nhưng dễ dàng xảy ra sự cố, bởi vậy Hoa Thanh nghiêng về việc dùng đan dược nhiều hơn.
Hơn nữa, hiện tại trên người Hoa Thanh không hề thiếu đan dược, bởi vậy nàng nhân cơ hội này tu luyện một mạch luôn.
Đồng thời từ trên người Tiêu Hòa, Hoa Thanh chiếm được một quyển Hỏa Hồn Quyết là công pháp Địa cấp trung giai, thích hợp cho Hoa Thanh tu luyện và cũng có tác dụng giúp Hỏa Phượng Ấu Linh trong cơ thể tiến hóa, hỗ trợ nó sớm ngày phát triển lớn mạnh.
Tại lục địa Huyền Thiên, công pháp Huyền cấp trung giai tương đối ít, công pháp Địa cấp thì lại càng hiếm thấy. Bấy cứ một quyển công pháp Địa cấp nào xuất hiện cũng đủ để làm náo động xôn xao toàn lục địa một đoạn thời gian.
Hỏa Hồn Quyết là công pháp Địa cấp trung giai, cấp bậc cao hiếm thấy, năm xưa đã từng khiến vô số người tranh đoạt. Nhưng bởi vì công pháp này tương đối kỳ lạ, phải có đầy đủ Hỏa Linh nguyên khí mới có thể tu luyện, cho nên rất nhiều người dù cướp đoạt tới tay nhưng cũng không có cách nào tu luyện, dần dần mọi người đã lãng quên nó.
Chính vì vậy, Hỏa Hồn Quyết mới có thể qua tay nhiều người, lưu lạc đến vào trong tay Tiêu Hòa. Sau đó Tiêu Hòa bị Thiên Vũ gϊếŧ chết, bí tịch lại rơi vào tay Hoa Thanh.
Hoa Thanh đã cẩn thận đọc qua Hỏa Hồn Quyết, sớm thuộc lòng khẩu quyết tu luyện công pháp này.
Lúc này Hoa Thanh đang dốc sức vận công chữa thương, Đại Nhật chân khí ở bên trong cơ thể chậm rãi lưu động, dựa theo đường lối của Hỏa Hồn Quyết mà tiến hành di chuyển.
Đại Nhật Quyết là công pháp Hoàng cấp thượng giai, chân khí chí dương chí cương, có tác dụng hữu ích với Hỏa Phượng Ấu Linh rất nhiều.
Đồng thời, thực khí thuộc tính này cũng thích hợp tu luyện Hỏa Hồn Quyết, chỉ có điều Hỏa Hồn Quyết đòi hỏi Hỏa Phượng Ấu Linh để tu luyện, nên Hoa Thanh chỉ có thể hỗ trợ nó vận hành công pháp.
Đương nhiên, Hỏa Hồn Quyết tương đối huyền diệu, có cả phương pháp tu luyện trong lẫn ngoài, cả hai phải hỗ trợ lẫn nhau mới có hy vọng luyện thành.
Hỏa Hồn Quyết trong ngoài phối hợp, bên ngoài tu luyện chủ yếu nhờ Hoa Thanh, bên trong tu luyện thì có liên quan mật thiết đến Hỏa Phượng.
Đơn giản mà nói, Hỏa Hồn Quyết có hai loại phương pháp tu luyện đường lối vận hành khác nhau, Hoa Thanh chỉ có thể tu luyện một loại trong đó, Hỏa Phượng thì tu luyện loại còn lại, cả hai kết hợp với nhau mới có thể luyện thành Hỏa Hồn Quyết, giúp cho Hỏa Phượng mau chóng phát triển.
Lúc này, Hoa Thanh đang thúc dục Đại Nhật chân khí, dựa theo đường lối của Hỏa Hồn Quyết mà vận hành, gian khổ đả thông kinh mạch.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tu luyện Hỏa Hồn Quyết, con đường vận hành chân khí vẫn chưa suông sẻ, nàng phải hao phí một số lượng chân khí lớn để đả thông kinh mạch, cho nên vòng vận chuyển thứ nhất rất là gian nan.
Hơn nữa, tu luyện Hỏa Hồn Quyết phải từ ngoài vào trong, trước tiên Hoa Thanh tập trung đả thông kinh mạch hoàn thành vận chuyển vòng thứ nhất, sau đó Hỏa Phượng Ấu Linh mới có thể bắt đầu vòng tu luyện của nó.
Điểm này trong lòng Hoa Thanh hiểu rõ, bởi vậy mặc dù nội thương không nhẹ nhưng nang mang việc trị thương và tu luyện dung thành một thể, đồng thời hoàn tất cả hai một lần.
Một công hai việc vốn là tốt, nhưng phải tốn khá nhiều thời gian.
Trong lúc Hoa Thanh chuyên tâm trị thương tu luyện, Thiên Vũ mang tâm trạng lưu luyến đưa tiễn Nhược Thủy, sau đó trở về phòng đóng cửa, ngồi trên giường bắt đầu vận công trị thương.
Kinh mạch bế tắc của Thiên Vũ đã được Nhược Thủy đả thông, chân khí trong cơ thể bắt đầu tự hành vận chuyển. Hôm nay, thương thế gã đã tốt hơn phân nửa, chỉ là thực lực tạm thời chưa thể phục hồi như cũ mà thôi.
Trong yên tĩnh, Thiên Vũ chuyên tâm trị thương. Thoáng một lát đã qua vài thời thần, đến xế chiều vào buổi hòang hôn, Thiên Vũ mới từ trong trạng thái trị thương tỉnh lại.
Xoay người nhảy xuống giường, Thiên Vũ lặng lẽ hoạt động gân cốt, cảm giác toàn thân khoan khoái, chân khí trong cơ thể ngưng tụ đầy đủ, gã đã khôi phục lại được trạng thái đỉnh phong.
Thiên Vũ đẩy cửa phòng đi ra, ánh chiều tà chiếu lên trên người của gã, phản xạ ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
Thiên Vũ khẽ mỉm cười, tâm tình của gã lúc này đã khác xa với lúc trước, buồn bã và phiền não trong lòng đã biến mất, gã im lặng nhìn về phía ánh tà dương.
Thiên Vũ ở trong phân đường Thiết Thạch đã từng bị nhiều người chèn ép, bị người ta xem thường, ngày hôm nay chỉ sau một trận chiến liền dương danh lập thế, còn có ai dám xem thường hắn?
Cười ngạo nghễ đứng đó, Thiên Vũ tràn đầy hy vọng đối với tương lai, bỗng dưng gã nghĩ tới người áo xanh ám sát mình hôm nay liền xoay người rời đi.
Khi đi tới quảng trường, nơi này đã sớm trở lại yên tĩnh. Giờ này chính là giờ cơm tối nên quảng trường tương đối vắng vẻ. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Chậm rãi đi đến chỗ giao chiến ban sáng, Thiên Vũ nhìn vào cái hố sâu trên mặt đất đã được lấp lại liền nhớ lại một kiếm kinh người của Nguyệt Hiểu Nhã, trên mặt gã lộ ra vẻ khác thường, lẩm bẩm: “Thực lực của nàng tuyệt đối đã đạt tới cấp bậc Võ tướng, không biết nàng ta tu luyện công pháp cấp bậc gì đây?”
“Ngươi đang nói ta?”
Thình lình có một thanh âm vang lên làm cho Thiên Vũ giật mình, trong khoảnh khắc này gốc thực vật trong lòng bàn tay gã khẽ chấn động, cảm ứng được ánh mắt dò xét đang dính trên người mình, cùng thời khắc đó Nguyện Hiểu Nhã đã am thầm xuất hiện sau lưng gã rồi.
Thiên Vũ xoay người lại nhìn Nguyệt Hiểu Nhã, lạnh nhạt, thờ ơ vẫn hiện ra trên khuôn mặt lạnh lùng kia, đôi mắt sáng ngời đang dừng lại trên người gã.
Thiên Vũ mỉm cười gật đầu chào rồi nói: “Cám ơn cô đã mấy lần cứu giúp, ta thật sự không biết nên cảm tạ cô như thế nào mới phải.”
Nguyệt Hiểu Nhã lạnh nhạt nói: “Thành tích của ngươi không tệ lắm, hãy tiếp tục cố gắng đi. Lúc này gã sát thủ kia mặc dù đã chết ở trong tay ta, nhưng tên sát thủ sau này sẽ càng lợi hại hơn, ngươi phải nhanh chóng tăng cường thực lực lên mới được.”
Thiên Vũ cười nói: “Ta sẽ cố gắng, cám ơn cô đã quan tâm.”
Nguyệt Hiểu Nhã liếc nhìn Thiên Vũ, nhã nhặn xoay người, một mặt chậm rãi bước đi, một mặt nhẹ nhàng nói: “Tình trạng thân thể của ngươi có chút không ổn, tốc độ tăng triển của thực lực cũng hơi khoa trương đó.”
Thiên Vũ khiêm tốn nói: “Khiến nàng chê cười rồi, một chút năng lực này của ta đâu có đáng kể gì.”
Thiên Vũ chần chờ một chút rồi dứt khoát đuổi theo, giữa hai người vẫn giữ khoảng cách vài thước.
Nguyệt Hiểu Nhã thanh nhã nói: “Hôm nay ngươi thi triển bộ đao pháp đó thật sự tốt lắm, chỉ có điều thực lực của ngươi còn chưa đủ để phát huy nó hoàn toàn.”
Thiên Vũ đi bên cạnh Nguyệt Hiểu Nhã, mùi thơm thoang thoảng trong không gian làm cho tim gã hơi xao động.
Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Hiểu Nhã, trong lòng Thiên Vũ bắt đầu hỗn loạn. Hắn mơ hồ cảm giác được Nguyệt Hiểu Nhã xuất hiện không phải là ngẫu nhiên, chắc chắn nàng đặc biệt đến tìm hắn.
Lúc này, lời nói của Nguyệt Hiểu Nhã hàm chứa ý tứ thăm dò, làm cho Thiên Vũ không biết nên trả lời như thế nào.
Nguyệt Hiểu Nhã không giống Hoa Thanh hay Nhược Thủy, sự kiên cường cứng cỏi của nàng làm cho người ta sợ hãi. Mặc dù Thiên Vũ biết nàng sẽ không thương hại tới mình, nhưng cũng không dám thổ lộ lời thật ở trong lòng.
Vì vậy, Thiên Vũ dè dặt và cẩn thận đáp: “Bộ đao pháp đó ta vô tình lấy được, trước mắt mới vừa bắt đầu tu luyện cho nên còn chưa thành thạo lắm.”